Chương 27: Chương 27

“Em quá khác biệt,” Hazel thở dài.

Quả thực, khác biệt quá nhiều so với người khác là một điều vô cùng đáng sợ… tuy nhiên cũng khá tuyệt vời nữa, như thể ta là một sinh thể lạc đến từ một tinh cầu khác. Cho dù thế nào đi chăng nữa, Hazel cũng sẽ không hòa mình vào trong đám người tầm thường đâu… bất chấp tất cả những gì cô phải chịu đựng do những khác biệt của bản thân.

“Mọi người đều khác biệt,” Anne thích thú nói.

“Chị đang mỉm cười kìa,” Hazel siết chặt đôi bàn tay trắng muốt mũm mĩm và ngưỡng mộ nhìn Anne không chớp mắt. Cô có thói quen luôn nhấn mạnh ít nhất một âm tiết mỗi khi nói từ nào đó. “Nụ cười của chị mới quyến rũ làm sao chứ… nụ cười mới ám ảnh làm sao chứ. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã biết chị sẽ hiểu tất cả mà. Chúng ta cùng trình độ với nhau. Đôi khi em cứ nghĩ em phải là nhà ngoại cảm mới đúng, chị Shirley ạ. Ngay trong lần đầu tiên gặp một người nào đó, bản năng luôn mách bảo em biết sau này liệu em có quý mến họ hay không. Em đã cảm thấy ngay lập tức chị là người biết thông cảm… rằng chị sẽ hiểu. Thật ngọt ngào xiết bao khi được người khác thấu hiểu. Chẳng ai hiểu em cả, chị Shirley ạ… chẳng ai cả. Nhưng khi gặp chị, từ sâu thẳm trong lòng em, một giọng nói vang lên, ‘Chị ấy sẽ hiểu… với chị ấy, mày có thể là con người thật.’ Ôi, chị Shirley, hãy để điều đó là sự thực đi… hãy để điều đó luôn luôn là sự thực đi. Ôi, chị Shirley, chị có yêu quý em chút xíu xìu xiu nào không?”

“Chị thấy em thật đáng mến,” Anne nói, bật cười khe khẽ, đoạn lùa mấy ngón tay thanh mảnh vào những lọn tóc vàng óng của Hazel. Chẳng cần mất nhiều thời gian để yêu quý Hazel.

Hazel đã dốc hết gan ruột ra với Anne trong phòng tháp, và từ nơi đây, hai người có thể nhìn thấy vầng trăng non đang treo lơ lửng trên bến cảng và ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của đêm tháng Năm đang đổ tràn xuống những đài hoa tulip màu đỏ tía dưới cửa sổ.

“Đừng vội bật đèn chị nhé,” Hazel nài nỉ, và Anne đáp lại.

“Ừ… nơi này thật đáng yêu xiết bao khi bóng tối làm bạn của ta, chẳng phải vậy so? Nếu em bật đèn lên, bóng tối sẽ trở thành kẻ thù… và nó trừng trừng nhìn ta đầy phẫn uất.”

“Em có thể nghĩ trong đầu những điều như thế nhưng em chẳng bao giờ có khả năng diễn đạt nó một cách đẹp đẽ đến vậy,” Hazel rên rỉ trong cơn mê ly thống thiết. “Chị nói bằng ngôn ngữ của loài hoa violet, chị Shirley ạ.”

Hazel không thể diễn giải được ý tứ của mình, nhưng thế thì đã sao chứ. Nghe mà xem, nó mới giàu chất thơ làm sao.

Phòng tháp là căn phòng duy nhất trong nhà có được cảm giác yên tĩnh. Sáng đó Rebecce Dew nói với vẻ vô cùng phiền não, “Chúng ta phải dán giấy tường phòng khách và phòng ngủ dành cho khách trước khi Hội Phụ nữ tụ họp ở đây,” và ngay tức khắc dọn dẹp hết mọi đồ đạc trong cả hai phòng đó để rộng chỗ cho người thợ dán tường, ấy vậy nhưng ông này lại không chịu đến ngay mà phải đợi cho tới tận ngày hôm sau. Bạch Dương Lộng Gió chìm đắm trong bầu không khí hỗn loạn, và phòng tháp là một ốc đảo đơn độc.

Hazel Marr đã “phải lòng” Anne đến chết mê chết mệt. Gia đình Marr mới gia nhập vào cộng đồng Summerside, chuyển từ Charlottetown đến đây từ đầu mùa đông. Hazel là một “cô gái tháng Mười tóc vàng hoe”, nhưng cách nói cô thích dùng để miêu tả bản thân, với mái tóc màu nâu đồng, đôi mắt nâu và, như Rebecca Dew phát biểu, chẳng bao giờ tỏ ra dễ chịu với mọi người kể từ khi cô phát hiện ra mình là người xinh đẹp. Nhưng Hazel lại rất được mến mộ, đặc biệt là với cánh con trai, vốn cảm thấy đôi mắt và những lọn tóc xoăn của cô là một sự kết hợp khó lòng cưỡng nổi.

Anne thích cô. Đầu buổi tối, cô khá mệt mỏi và ủ rũ, do buổi chiều đã rất vất vả ở trường, nhưng giờ cô đã tìm lại được cảm giác thư thái; cô không thể đoan chắc được nguyên nhân là nhờ đâu, làn gió hiu hiu tháng Năm thấm đẫm mùi hương hoa táo ngọt ngào đang lướt qua khung cửa sổ vào phòng, hay câu chuyện ríu ran của Hazel. Có lẽ là cả hai. Bằng cách nào đó, đối với Anne, Hazel đã gợi nhắc lại hình ảnh cô thời trẻ, với hết thảy những sự phấn khích say sưa, những suy nghĩ và tưởng tượng lãng mạn.

Hazel chộp lấy bàn tay Anne và cung kính ép môi mình lên đó.

“Em ghét tất cả những người được chị yêu thương trước em, chị Shirley ạ. Em ghét tất cả những người giờ đây đang được chị yêu thương. Em muốn độc chiếm chị cho riêng mình.”

“Chẳng phải thái độ của em hơi phi lý sao, bạn yêu. Ngoài chị ra em cũng yêu thương nhiều người khác nữa đấy thôi. Chẳng hạn như, Terry thế nào nhỉ?”

“Ôi, chị Shirley! Em đang muốn nói với chị đúng chuyện đó đấy. Em không thể im lặng chịu đựng thêm được nữa… em không thể. Em phải kể chuyện này với ai đó… ai đó thấu hiểu. Tối hôm kia em đã lang thang ngoài đường, đi vòng vòng quanh hồ suốt cả đêm… ừ thì cũng gần cả đêm… dù sao đi nữa thì cũng cho tới tận mười hai giờ. Em đã chịu đựng tất cả mọi chuyện… tất cả mọi chuyện.”

Nếu một khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh được ôm giữa những búp tóc xoăn với đôi mắt có hai hàng lông mi dài mà có thể toát lên vẻ bi thảm đến mức nào thì Hazel giờ đang lộ vẻ bi thảm đến hết mức ấy rồi.

“Sao vậy, Hazel yêu dấu, chị cứ tưởng em và Terry đang hạnh phúc lắm chứ… cứ tưởng mọi chuyện đã an bài hết rồi.”

Chẳng ai có thể trách cứ gì Anne vì đã suy nghĩ như thế. Suốt ba tuần gần đây, Hazel cứ thao thao bất tuyệt với cô về Terry Garland, vì theo quan điểm của Hazel, nếu ta chẳng thể kể về bồ của mình cho người khác nghe thì có bồ để mà làm gì chứ?

“Ai ai cũng nghĩ thế đấy,” Hazel đáp lại bằng giọng cay đắng tột cùng. “Ôi, chị Shirley ơi, cuộc đời dường như luôn đầy ắp những vấn đề phức tạp. Đôi khi em chỉ mong sao được nằm xuống đâu đó… bất kỳ nơi đâu… rồi khoanh tay lại và chẳng bao giờ suy nghĩ lại nữa.”

“Cô gái yêu dấu, có chuyện gì không ổn vậy?”

“Chẳng có gì cả… và tất cả mọi chuyện. Ôi, chị Shirley ơi, em có thể kể cho chị nghe hết mọi chuyện không… em có thể dốc trọn tâm can ra với chị không?”

“Tất nhiên rồi, bạn thân mến.”

“Thật tình em chẳng có nơi nào để mà dốc bầu tâm sự,” Hazel bi thiết nói. “Tất nhiên là ngoại trừ cuốn nhật ký của em. Một hôm nào đó chị sẽ cho phép em đưa cho chị xem cuốn nhật ký của em chứ, chị Shirley? Cuốn nhật ký đó là hình ảnh phản chiếu của em. Tuy nhiên em vẫn không thể viết ra những điều đang cháy bỏng trong lòng em. Nó… nó khiến em ngột ngạt!”

Hazel siết chặt cổ họng vẻ rất kịch.

“Tất nhiên nếu em muốn thế thì chị rất mong được đọc nó. Nhưng có chuyện gì giữa em và Terry vậy?”

“Ôi chao, Terry! Chị Shirley ạ, liệu chị có tin nổi không nếu em nói với chị rằng Terry dường như một con người xa lạ? Một con người xa lạ! Một người em chưa từng gặp bao giờ,” Hazel nói thêm, tránh bất kỳ sự hiểu nhầm nào.

“Nhưng, Hazel này… chị tưởng em yêu cậu ấy chứ… em đã bảo…”

“Ồ, em biết. Em cũng tưởng mình yêu anh ấy. Nhưng giờ thì em đã nhận ra đó thuần túy là một sự nhầm lẫn khủng khiếp. Ôi, chị Shirley ơi, chị không thể tưởng tượng được cuộc sống của em chật vật đến thế nào đâu… không thể chịu nổi đến mức nào đâu.”

“Chị hiểu cảm giác đó,” Anne nói bằng giọng đồng cảm, nhớ đến Roy Gardiner.

“Ôi, chị Shirley ạ, em dám chắc em không yêu anh ấy đến mức có thể lấy anh ấy làm chồng được. Giờ thì em đã nhận ra điều đó rồi… giờ thì đã quá muộn rồi. Em chỉ huyễn hoặc bản thân rằng mình yêu anh ấy. Nếu không phải vì bị huyễn hoặc thì em dám chắc mình sẽ yêu cầu có thêm thời gian để suy nghĩ thông suốt mọi việc. Nhưng em đã xúc động quá mức… giờ thì em đã có thể nhận ra điều đó rồi. Ôi, em sẽ chạy trốn… em sẽ thực hiện một hành động liều lĩnh!”

“Nhưng, Hazel yêu quý, nếu em cảm thấy mình đã phạm sai lầm, tại sao em không nói với anh ấy…”

“Ôi, chị Shirley ạ, em không thể! Nếu thế thì anh ấy sẽ chết mất. Anh ấy tôn thờ em. Thật sự chẳng có cách nào thoát khỏi chuyện này cả. Mà Terry lại bắt đầu nói đến chuyện cưới xin nữa. Cứ nghĩ mà xem… một đứa bé như em đây… em mới chỉ mười tám tuổi. Tất cả những người bạn được em kể bí mật về vụ đính hôn này đều chúc mừng em… trong khi nó chỉ là một trò hề. Họ nghĩ Terry là một con cá vàng vì đến khi hai mươi lăm tuổi anh ấy sẽ vớ được mười nghìn đô la. Bà anh ấy đã để lại cho anh ấy. Cứ như thể em quan tâm đến những thứ rác rưởi như tiền bạc vậy! Ôi, chị Shirley, sao thế giới này lại vụ lợi đến thế chứ… tại sao?”

“Chị cho là xét trên một số phương diện thì nó thể hiện tính vụ lợi thật đấy, nhưng không phải tất cả đều như thế, Hazel ạ. Và nếu em cảm thấy như thế này về Terry… tất cả chúng ta đều phạm sai lầm… đôi khi rất khó nắm bắt được suy nghĩ của chính chúng ta…”

“Ôi, phải thế không? Em đã biết là chị sẽ hiểu mà. Em cứ tưởng rằng mình quan tâm đến anh ấy, chị Shirley ạ. Lần đầu tiên gặp anh ấy, em cứ ngồi nhìn anh ấy chằm chằm suốt cả tối. Khi bắt gặp ánh mắt của anh ấy, cả người em như có luồng điện chạy qua vậy. Anh đấy đẹp trai quá… tuy nhiên ngay từ hồi đó em đã nghĩ tóc anh ấy quá xoăn còn lông mi quá trắng. Nhẽ ra điều đó phải khiến em cảnh giác mới phải. Nhưng lúc nào em cũng dồn hết tâm trí vào mọi thứ, chị biết đấy… em quá nồng nhiệt. Cứ mỗi khi anh ấy tiến lại gần là em lại thấy run lên ngây ngất. Còn giờ thì em chẳng cảm thấy gì hết… chẳng có gì hết! Ôi, vài tuần qua em già hẳn đi, chị Shirley ạ… già đi! Từ lúc đính hôn cho đến giờ, em hầu như chẳng nuốt nổi thứ gì. Mẹ em có thể nói cho chị biết thế. Em dám chắc em không yêu anh ấy đến mức có thể lấy anh ấy làm chồng được. Dẫu cho có thể nghi ngờ về bất kỳ điều gì khác thì em vẫn biết rõ điều đó.”

“Vậy đáng ra em không nên…”

“Thậm chí trong đêm trăng sáng anh ấy cầu hôn em, trong đầu em chỉ nghĩ đến mỗi chuyện mình sẽ mặc bộ váy nào đến tham gia buổi tiệc giả trang ở nhà Joan Pringle. Em nghĩ hẳn sẽ thú vị lắm nếu đóng giả nữ hoàng tháng Năm đến buổi tiệc trong chiếc váy màu xanh nhạt, quàng khăn màu xanh đậm và cài bó hồng nhạt trên mái tóc. Thêm một cây trượng tháng Năm điểm tô những bông hồng tí hon và đám ruy băng màu xanh màu hồng. Chẳng phải như thế sẽ quyến rũ lắm sao? Ấy thế rồi ông bác của Joan đột ngột qua đời nên cuối cùng Joan chẳng thể tổ chức tiệc được nữa, thành ra mọi thứ đều vô nghĩa cả. Nhưng mấu chốt là… một khi tâm trí em cứ vẩn vơ mãi như thế thì chứng tỏ em làm sao mà yêu anh ấy được, đúng không?”

“Chị không biết nữa… đôi khi tâm trí chúng ta vẫn chơi khăm chúng ta bằng những trò xỏ xiên kỳ lạ.”

“Thật lòng em không nghĩ là mình lại có bao giờ mong muốn được lấy chồng, chị Shirley ạ. Chị có sẵn que gỗ nào không? Cảm ơn nhé. Mấy cái móng tay hình bán nguyệt của em đang xước hết ra rồi. Em có thể vừa nói chuyện vừa sửa sang lại. Chẳng phải thật dễ chịu xiết bao khi được giãi bày tâm sự với nhau như thế này sao? Người ta chẳng mấy khi có cơ hội… chà, em đang nói về chuyện gì ấy nhỉ… ồ, phải rồi, Terry. Em phải làm gì bây giờ, chị Shirley? Em muốn nhận được lời khuyên của chị. Ôi, em cảm thấy mình giống y như một sinh vật đang mắc bẫy vậy!”

“Nhưng, Hazel này, chuyện rất đơn giản thôi mà…”

“Ôi, chẳng hề đơn giản chút nào hết, chị Shirley ạ! Chuyện phức tạp không để đâu cho hết ấy chứ. Mẹ mãn nguyện đến chết đi được, nhưng dì Jean thì không. Dì không thích Terry, mà ai cũng bảo dì có óc suy xét vô cùng sáng suốt. Em chẳng muốn cưới ai hết. Em rất nhiều tham vọng… em muốn sự nghiệp. Nhiều lúc em nghĩ mình thích trở thành nữ tu. Chẳng phải sẽ tuyệt vời lắm sao nếu được làm cô dâu của Chúa? Em đoán các nhà thờ Cơ đốc đẹp lắm, chị có nghĩ thế không? Nhưng tất nhiên em không phải tín đồ Cơ đốc rồi… và dù sao đi nữa, chắc hẳn ta sẽ chẳng đời nào coi đó như một sự nghiệp được. Em luôn cảm thấy mong muốn được trở thành nữ y tá. Đó là một nghề vô cùng lãng mạn, chị có nghĩ thế không? Những vầng trán hâm hấp sốt và đại loại như thế… rồi một bệnh nhân triệu phú điển trai nào đó đem lòng yêu ta và đưa ta đi nghỉ tuần trăng mật tại một biệt thự trên vùng bờ biển Riviera đối diện với vầng mặt trời buổi sáng và biển Địa Trung Hải xanh thăm thẳm. Em đã nhìn thấy mình đang ở đó. Những mơ mộng ngu ngốc, có lẽ vậy, nhưng, ôi chao, cũng ngọt ngào xiết bao. Em không thể từ bỏ chúng vì cái thực tế tầm thường kết hôn với Terry Garland và định cư ở Summerside!”

Hazel run lên trước ý tưởng đó và cẩn thận săm soi một cái móng tay hình bán nguyệt.

“Theo chị…” Anne dợm lời.

“Bọn em chẳng có bất kỳ quan điểm chung nào hết, chị biết đấy, chị Shirley. Anh ấy không quan tâm đến thơ ca và sự lãng mạn, trong khi chúng lại chính là cuộc đời của em. Có nhiều khi em cứ đinh ninh mình chắc hẳn là Cleopatra đầu thai… hay có khi là Helen thành Troy cũng không chừng? … dù sao đi nữa cũng là một trong số những nhân vật lả lướt quyến rũ đó. Em có những suy nghĩ và cảm xúc phi thường đến thế cơ mà… Nếu đó không phải lời giải thích thì em cũng chẳng lý giải nổi mình lấy những thứ đó từ đâu ra nữa. Mà Terry lại đơn giản khủng khiếp… anh ấy chẳng thể là sự đầu thai của bất kỳ ai được. Chỉ cần nghe cách anh ấy nói khi em kể với anh ấy về cái bút lông của Vera Fry là đủ chứng minh chuyện đó, đúng vậy không?”

“Nhưng chị đã bao giờ nghe chuyện bút lông của Vera Fry đâu,” Anne kiên nhẫn đáp.

“Ôi, thật thế à? Em cứ tưởng em đã kể cho chị nghe rồi chứ. Em đã kể cho chị nghe nhiều chuyện thế cơ mà. Hôn phu của Vera đã tặng cô ấy chiếc bút làm từ sợi lông quạ rụng từ cánh chim mà anh ta nhặt được. Anh ta nói với cô ấy, ‘Hãy để tâm hồn em cùng nó vút bay đến tận thiên đường mỗi khi em dùng nó, giống y như con chim đã từng mang sợi lông này.’ Điều đó chẳng phi thường lắm sao? Nhưng Terry nói cây bút chẳng mấy chốc sẽ mòn mất thôi, nhất là khi Vera viết lách nhiều như cô ấy vẫn nói, và dù sao đi nữa anh ấy cũng không cho rằng quạ lại bay tới thiên đường được. Anh ấy đã hoàn toàn bỏ qua ý nghĩa của toàn bộ câu chuyện này… nó là vấn đề rất cơ bản.”

“Ý nghĩa của nó là gì vậy?”

“Ồ… sao nào… sao nào… chuyện lướt bay ấy, chị biết đấy… rời xa mặt đất ấy. Chị có để ý đến chiếc nhẫn của Vera không? Bằng ngọc bích nhé. Em vẫn thấy ngọc bích quá tối màu so với nhẫn đính hôn. Em thích chiếc nhẫn ngọc trai nhỏ nhắn lãng mạn đáng yêu của chị hơn. Terry muốn trao nhẫn cho em luôn… nhưng em nói hẵng đợi một thời gian đã… nó có vẻ giống như một sự ràng buộc vậy… chắc chắn không thể hủy bỏ được, chị biết đấy. Nếu thật lòng yêu anh ấy thì em đã chẳng có cảm giác đó, đúng không?”

“Ừ, chị e là không…”

“Thật tuyệt vời xiết bao khi được nói cho người khác biết về cảm xúc đích thực của mình. Ôi, chị Shirley ơi, giá như em có thể lại được tự do một lần nữa… tự do tìm kiếm ý nghĩa sâu xa của cuộc đời! Nếu em nói gì đó với Terry thì anh sẽ chẳng hiểu được ý em đâu. Và em biết anh ấy là người nóng tính… người nhà Garland ai cũng vậy cả. Ôi, chị Shirley… giá như chị nói chuyện với anh ấy… nói cho anh ấy biết cảm xúc của em… anh ấy luôn coi chị là người tuyệt vời… anh ấy sẽ nghe theo lời chị.”

“Hazel, cô gái bé bỏng đáng mến của chị, làm sao chị làm thế được?”

“Em chẳng thấy có lý do gì để chị không làm thế được.” Hazel kết thúc việc sửa sang cái móng tay cuối cùng và ủ rũ đặt thanh gỗ xuống. “Nếu chị không thể thì trên đời này làm gì còn ai giúp được chứ. Nhưng em không bao giờ, không bao giờ, KHÔNG BAO GIỜ có thể lấy Terry Garland làm chồng.”

“Nếu không yêu Terry thì em phải đi nói cho cậu ấy rõ… dẫu cho điều đó có khiến cậu ấy cảm thấy khổ sở đến mức nào cũng mặc. Một ngày nào đó em sẽ gặp một người khiến em có thể yêu bằng cả trái tim, Hazel yêu dấu ạ… lúc đó em sẽ không vương chút ngờ vực nào hết… em sẽ biết.”

“Em sẽ không bao giờ yêu bất kỳ ai nữa,” Hazel nói, thản nhiên đến mức lạnh lùng. “Tình yêu chỉ mang đến nỗi u sầu. Em còn trẻ như thế này mà đã ngộ ra được điều đó rồi. Chị mà dựa vào đấy thì sẽ dựng được một cốt truyện tuyệt vời lắm đấy, phải không chị Shirley? Em phải đi rồi… không ngờ trời đã tối muộn đến thế này rồi. Kể từ khi giãi bày tâm sự được với chị, em cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều… ‘chạm đến linh hồn ta nơi xứ sở bóng tối,’ như Shakespeare từng nói đấy.”

“Chị tưởng câu đó là của Pauline Johnson chứ,” Anne nhẹ nhàng nói.

“Dào ôi, em biết câu này là của một người nào đó… người nào đó từng sống trên đời. Có lẽ tối nay em sẽ ngủ được thôi, chị Shirley ạ. Em hầu như chẳng chợp mắt được kể từ khi nhận ra mình đã đính hôn với Terry mà chẳng mảy may ý thức được toàn bộ chuyện này xảy ra như thế nào.”

Hazel vuốt tóc rồi đội mũ, một chiếc mũ có vành mũ lót vải hồng và được tô điểm xung quanh bằng những bông hoa cũng màu hồng sẫm. Đội chiếc mũ ấy vào, trông cô xinh đẹp động lòng người đến độ Anne không kiềm chế được phải hôn cô. “Em là cô gái xinh đẹp nhất trần đời, bạn yêu ạ,” cô nói với vẻ ngập tràn ngưỡng mộ.

Hazel đứng sững như tượng.

Rồi cô gái ngước mắt, chăm chú hướng ánh mắt vượt qua trần phòng tháp, vượt qua cả căn phòng áp mái phía trên nó, tìm kiếm những vì sao.

“Em sẽ không bao giờ, không bao giờ quên thời khắc tuyệt vời này, chị Shirley ạ,” cô thầm thì trong vẻ sung sướng vô ngần. “Em cảm thấy vẻ đẹp của em… nếu em có được cái gọi là vẻ đẹp… đã được thần thánh hóa. Ôi, chị Shirley ơi, chị không tài nào biết được ta sẽ cảm thấy khủng khiếp đến mức nào khi phải mang cái danh là người xinh đẹp và rồi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ khi gặp ta, mọi người sẽ không cho rằng ta xinh đẹp như đồn đại. Chẳng khác gì tra tấn. Đôi khi, em tưởng như mình xấu hổ đến chết đi được vì hình dung ra cảnh họ bị thất vọng. Có lẽ em chỉ tưởng tượng thế thôi… em vốn là người giàu trí tưởng tượng đến thế kia mà… e là quá giàu trí tưởng tượng đến mức thiệt thân ấy chứ. Chị thấy đấy, em đã tưởng tượng rằng mình yêu Terry còn gì. Ôi, chị Shirley, chị có thể ngửi thấy mùi hoa táo ngan ngát không?”

Khứu giác vốn nhanh nhạy, Anne tất nhiên có thể ngửi được mùi hoa.

“Siêu phàm quá phải không? Em hy vọng thiên đường sẽ tràn ngập mọi loài hoa. Người ta có thể thấy dễ chịu nếu được sống trong một đóa hoa huệ tây, chị có thấy thế không?”

“Chị e rằng nó có thể là một sự hạn chế nho nhỏ,” Anne bướng bỉnh đáp.

“Ôi, chị Shirley, đừng… đừng chế nhạo người hâm mộ bé bỏng của chị chứ. Sự chế nhạo chỉ làm em co quắp lại như một chiếc lá.”

“Tôi thấy cô ta không đến nỗi thao thao bất tuyệt với cô nhỉ,” Rebecca Dew nói khi Anne quay trở vào nhà sau khi tiễn Hazel tới tận cuối đường Ma. “Tôi thật không hiểu nổi làm sao cô có thể chịu đựng được cô ta.”

“Em thích cô ấy, Rebecca ạ, em thực lòng thích cô ấy. Hồi còn bé em cũng huyên tha huyên thuyên suốt ngày. Nhiều khi em vẫn tự hỏi không biết những người phải nghe em nói chuyện có thấy em ngốc nghếch giống như Hazel không nữa.”

“Hồi cô còn bé thì tôi vẫn chưa quen biết cô, nhưng tôi tin chắc cô không như thế đâu,” Rebecca nói. “Cho dù cô diễn đạt bằng cách nào đi chăng nữa thì những điều cô nói vẫn đúng là suy nghĩ của cô, trong khi Hazel Marr không phải như thế. Cô ta chỉ là con quạ đóng giả làm công thôi.”

“Ồ, tất nhiên cô ấy có phần bi kịch, cũng giống như hầu hết các cô gái khác thôi, nhưng em nghĩ có một số chuyện cô ấy cũng nói thực suy nghĩ trong lòng mình đấy chứ,” Anne nói, nghĩ đến Terry. Có lẽ bởi cô không mấy coi trọng anh chàng Terry được nhắc đến ở trên nên cô tin Hazel đã thật lòng khi nói về anh ta. Anne cho rằng Hazel đang lãng phí cả cuộc đời vì Terry cho dù anh ta sắp “vớ được” mười nghìn đô la. Theo cách đánh giá của Anne, Terry là anh chàng khá điển trai và hơi nhu nhược, sẵn lòng yêu cô gái xinh đẹp đầu tiên để mắt đến anh ta và, với sự dễ dãi không kém, sẽ yêu ngay người tiếp theo nếu Người Số Một gạt bỏ anh ta hoặc thả anh ta một mình quá lâu.

Mùa xuân năm đó Anne tiếp xúc khá nhiều với Terry, vì Hazel cứ sống chết đòi cô phải thường xuyên đi kèm cô ấy mỗi khi cặp đôi này hẹn hò, và số phận run rủi cho cô gặp gỡ anh ta nhiều hơn nữa, vì Hazel phải đến thăm bạn bè ở Kingsport và suốt thời gian cô gái vắng mặt, Terry gần như bám dính lấy Anne, đưa cô đi chơi và đứng từ chỗ này chỗ kia mà “dõi mắt về quê nhà của cô”. Họ xưng hô với nhau là “Anne” và “Terry”, vì cả hai bằng tuổi nhau, mặc dù Anne cảm thấy mình có đôi chút giống như mẹ anh ta vậy. Terry được phỉnh phờ vô cùng vì “tiểu thư Shirley thông minh” có vẻ thích bầu bạn với anh ta và buổi tối tham dự bữa tiệc tại nhà May Connel, trong khu vườn chan chứa ánh trăng thanh, giữa những bóng cây keo đang vặn vẹo khắp xung quanh, anh ta trở nên ủy mị quá độ khiến Anne bèn vui vẻ nhắc anh ta nhớ đến cô gái Hazel đang vắng mặt.

“Ồ, Hazel!” Terry nói. “Cô bé đó!”

“Cậu đã đính hôn với ‘cô bé’ đó còn gì?” Anne nói bằng giọng gay gắt.

“Chưa hẳn là đính hôn… chỉ đơn thuần là chuyện nam nữ vớ vẩn thôi… Có lẽ tôi… tôi chỉ bị ánh trăng làm mê muội mà phải lòng cô ấy,”

Anne suy nghĩ chớp nhoáng. Nếu quả thật Terry chẳng mấy quan tâm đến Hazel như thế này thì tốt hơn hết là giải phóng cô bé đó khỏi anh ta. Có lẽ đây là cơ hội trời cho để giải thoát cả hai người bọn họ khỏi cái mớ bòng bong ngu ngốc mà cả hai đã tự mình vướng vào và, với cách xử lý mọi chuyện bằng sự nghiêm túc tột cùng của tuổi trẻ, cả hai đều chẳng ai biết cách thoát ra.

“Tất nhiên rồi,” Terry nói tiếp, hiểu nhầm sự im lặng của cô. “Tôi phải thừa nhận rằng tôi đang lâm vào tình trạng hơi khó xử. Tôi chỉ sợ Hazel hơi quá coi trọng tôi, và tôi không biết làm sao để cô ấy nhận ra sự nhầm lẫn của mình.”

Ý nghĩ vừa bột phát, Anne bèn đáp lời bằng thái độ không khác gì người mẹ nói với con.

“Terry, cô cậu là hai đứa trẻ con đang chơi trò trở thành người lớn. Tình cảm Hazel dành cho cậu cũng không hề sâu sắc hơn tình cảm cậu dành cho cô bé ấy chút nào. Có vẻ như ánh trăng đã tác động đến cả hai cô cậu. Cô ấy muốn thoát khỏi chuyện này nhưng lại không dám nói với cậu vì sợ sẽ làm cậu tổn thương. Cô ấy chỉ là một cô gái lãng mạn đang bối rối còn cậu là một chàng trai thích yêu, rồi một ngày nào đó cả hai người sẽ cười nhạo chính bản thân mình.”

(“Mình nghĩ mình đã đặt vấn đề một cách rất tế nhị rồi,” Anne hài lòng nghĩ.)

Terry hít một hơi thở dài.

“Nhờ cô mà tôi cất được hết gánh nặng trong lòng, Anne ạ. Tất nhiên Hazel là một cô bé rất đáng yêu, tôi không hề dễ chịu khi nghĩ đến chuyện mình đã làm tổn thương cô ấy, nhưng từ vài tuần nay tôi đã nhận ra sai lầm của tôi… của chúng tôi. Khi ta gặp được một người phụ nữ… người phụ nữ đó… cô vẫn chưa vào trong nhà chứ, Anne? Làm sao lại phí hoài ánh trăng sáng đẹp đẽ này được chứ? Trông cô chẳng khác gì một bông hồng bạch dưới ánh trăng… Anne ạ…”

Nhưng Anne đã lướt đi mất rồi.