Chiếc xe chạy đi, trên đường tông nát không biết bao nhiêu tang thi, trên xe bây giờ đã đầy ắp vật tư, 6 người khuân vác thì thi nhau thở, Lư Dương hỏi Zen
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Cậu biết thành phố này khách sạn nào sang trọng nhất không? 5 sao càng tốt
- Không, xin lỗi, tôi chỉ là sinh viên nghèo....
Văn Mã liền nói
- Tôi biết a, thành phố có 2 khách sạn lớn, 1 cái ở trung tâm thành phố, 1 cái ở gần đây thôi, đối diện công ty game mới thành lập
- Được, vậy đi khách sạn gần đây, cậu lên ghế phụ chỉ đường cho Lư Dương đi
Văn Mã nhanh chóng chạy lên chỉ đường, càng đi sâu vào, tang thi càng nhiều, cũng còn tốt là xe bus trường học rất rắn chắc nên đâm bao nhiêu tang thi vẫn không hề hấn gì. Trong lúc buốn chán ngồi đợi tới nơi, Zen cũng hỏi mọi người
- Có mấy lời tôi không biết nên nói hay không nên nói, dưới mắt toàn thế giới đều biến thành tận thế, một số người cũng đều mất đi phương hướng. Có điều có ít người mục tiêu là tìm kiếm thân nhân, các người chẳng lẽ không dự định đi tìm gia đình của mình sao?
Cả đám đều im lặng, chỉ có Giao Giao đưa tay nắm lấy tay Zen nói
- Thực em cũng không biết nên thế nào xử lý mới tốt, tuy nhiên em rất muốn đi tìm người nhà của mình, nhưng là em nhà, cách nơi này rất xa. Em biết chỉ bằng một cái cô gái yếu đuối, đừng nói đi tìm bọn họ, có thể sống đi ra tòa thành thị này liền đã rất không tệ. Đúng, Zen, anh có cái gì dự định đâu? Anh có muốn hay không đi tìm người nhà, nếu như anh muốn đi, em nguyện ý theo anh, làm bạn bên cạnh anh. Nghe khẩu âm, anh hẳn là người địa phương, coi như không phải, cũng chắc không xa nơi này.
Tất cả anh mắt đều dồn về Zen, cả 2 người tài xế và chỉ đường cũng nhón nhón tai nghe
- Anh mồ côi từ bé, vì tư chất thông minh hơn người, anh được học bổng để trang trải cuộc sống cùng học tập, cũng không có thân thích gì, trước đây nhiều lúc tủi thân nhưng bây giờ thì khác. Có điều dạng này cũng tốt, hiện tại anh không có bất kỳ cái gì lo lắng, cũng không cần vì thế mà lo lắng. Khi còn ở trong trường, anh có quen biết lớp trưởng Tâm Nhu, tận thế đến, anh cũng quen được với đại minh tinh Triệu Y Tuyết, lúc đó anh có mong ước đưa Tâm Nhu trở về thành phố Phan Hải gặp bố cô ấy, cũng đảm bảo an toàn cho Y Tuyết rời khỏi trường. Cho đến khi tang thi tấn công, anh bảo hộ họ chạy khỏi thư viện, còn mình thì ở lại giết tang thi, trước lúc đi anh nói rằng sẽ đi tìm họ nếu còn sống, bây giờ mục tiêu của anh sẽ như thế dù không biết họ đã đi đâu.
Giao Giao cùng tứ nữ nghe thì rưng rưng nước mắt vì cảm động, Lư Dương cùng Văn Mã nghe thì bội phục trong lòng, họ không biết Zen đã giết bao nhiêu tang thi hay sống sót thế nào, chỉ biết rằng qua chuyện này, họ nhận thức Zen rất mạnh, mạnh một cách đáng kinh ngạc, có thể đi theo cậu ta sẽ là cánh cửa sống sót duy nhất. Giao Giao gạt nước mắt, ôm lấy Zen, rúc vào ngực hắn
- Thật xin lỗi, em không biết thân thế của anh là rất đáng thương, sau này anh không cần lo lắng, có em ở bên, tuyệt đối sẽ không để anh cô đơn.
Zen vuốt vuốt tóc cô
- Cảm ơn em
Mỹ Vân cũng gạt nước mắt, tươi cười chọc hắn
- Chậc, chậc, không những Tâm Nhu đã động tình với cậu, tôi còn chắc rằng Y Tuyết cũng đã có tình cảm với cậu
Zen đưa mắt kinh ngạc
- Cô biết Tâm Nhu sao?
- Biết chứ, rất thân là khác, tôi và Tâm Nhu ở cùng một clb văn học, thường nghe em ấy kể về một chàng trai gương mặt anh tuấn bất phàm, lại tốt bụng cùng ấm áp, giờ mới được nhìn tận mắt cậu a
Zen gãi gãi đầu cười đùa
- Thật ngại quá, tôi cùng Tâm Nhu quen biết không lâu nhưng cũng có thể gọi là trên mức tình bạn, hiện giờ tôi rất lo cho cô ấy
Giao Giao liền phộng phịu ghen tuông
- Anh thật lăng nhăng, cũng may em đi trước họ một bước a
Zen liền nhéo nhẹ lấy cái má hồng hồng của cô
- Biết anh như thế còn nói giúp họ nhờ anh đi cứu Hồng Nhan, ai? Ai là người dung túng anh?
Giao Giao cười hì hì hiện lên vẻ dễ thương
- Đàn ông mạnh mẽ ắt sẽ có nhiều phụ nữ thích, hơn nữa đây là tận thế a, làm gì còn luật pháp 1 vợ một chồng nữa chứ
Đám người cũng cười ha hả, Zen cũng lắc đầu hỏi
- Quay về vấn đề chính đi, mọi người không tìm kiếm gia đình mình sao?
Diễm Phượng lên tiếng
- Tôi cùng Văn Mã là bạn thuở nhỏ, nhà chúng tôi ở thành phố Long Hải, rất xa nơi này, thường phải đi 3-4 ngày xe hay 1 ngày tàu hoả mới đến nên....
Văn Mã ngắt lời
- Chắc chúng tôi sẽ không thể tìm về nhà được, mong rằng cậu có thể đưa 2 người bọn tôi đi cùng, dù không thể chiến đấu, bọn tôi sẽ làm hậu cần
- Hmmm, cũng được, còn Mỹ Vân và 2 chị em sinh đôi thì sao
- Tôi nhà cũng rất xa nên....mong cậu mang tôi theo cùng dù rất lo cho bố mẹ nhưng phải sống sót trước tiên mới tìm được họ
Chu Linh cùng Chu Liên bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất nói
- 2 chị em tôi thì nói với nhau, ai có thể cứu được chúng tôi, chúng tôi sẽ nguyện theo người đó đến hết đời, nên xin cậu có thể chấp nhận chị em chúng tôi
Zen liền đỡ 2 chị em song sinh dậy
- Được rồi, được rồi, tôi cũng đang thiếu người, vậy chúng ta thành lập một nhóm sống sót vậy, tôi sẽ làm chỉ huy, còn việc thu nhận 2 cô thì...ờm ờm
Hắn chỉ ỡm ờ trong họng rồi gật đầu, gái nguyện theo thì ngu gì không nhận chứ, 2 chị em song sinh liền vui mừng khấu đầu tạ ơn Zen làm hắn đỡ mãi 2 người mới chịu ngồi dậy. Lư Dương lái xe cũng nói vọng lại
- 2 anh em chúng tôi cũng giống Zen, đều mồ côi từ nhỏ, tôi phải làm đủ nghề để 2 anh em có tiền ăn học, nhờ Zen mà anh em chúng tôi mới sống được đến bây giờ nên dù cậu đi đâu, tôi sẽ theo đến đó, dù có cùng trời cuối đất đi chăng nữa, Zen lão đại
Nghe Lư Dương nói, đám người cũng gật đầu như gà mổ thóc, nếu không có Zen, chưa chắc họ còn ngồi đây bây giờ, thâm tâm lại càng cảm tạ hắn vạn phần.
- Quẹo chỗ này nữa là tới
- Chuẩn bị xuống xe a
Zen cũng liền phân công
- Tất cả ở hết trên xe, Giao Giao, Lư Dương cùng tôi xuống xe xử lí tang thi
Zen cũng ném cho Lư Dương quyển kỹ năng loạn đả, 3 người vừa nhảy xuống xe liền vải chật vật vì đám tang thi xung quanh bu tới, Lư Dương cùng Giao Giao còn tốt, có thể vừa giết tang thi vừa hồi phục bằng quả táo, Zen dù đã trên xe nghỉ ngơi, nhưng MP vẫn không cao hơn được bao nhiêu, khiến hắn rất khổ sở.
" Bíp...ngài nhận được 10 vàng và 10 kinh nghiệm "
Zen bây giờ mệt muốn đứt hơi, MP chỉ còn lại 5 điểm, còn tốt là tang thi cũng không còn nhiều, Giao Giao cùng Lư Dương có thể giải quyết tốt. Hắn thì leo lên xe, bỏ bớt vật tư trên xe vào không gian trữ vật, chỉ để lại mấy món đồ nhẹ
- Được rồi, mỗi người một món, cầm lấy rồi xuống xe
Tứ nữ cùng Văn Mã không chậm trễ, lấy riêng phần mình vật tư, mang lên rồi bước ra ngoài, Zen thì đặt Mỹ Duyên lên lưng, cõng cô bé đi
- Vào trong
Theo tiếng thét, Lư Dương vung đao mở đường, còn tốt là trong đại sảnh khách sạn không có con tang thi nào, Zen lập tức bảo mọi người đi đến thang máy, đi lên tầng cao nhất. Lên tới tâng 10, cửa thang máy mở ra, Zen dặn dò
- 2 người cầm vũ khi đập vào nhau, tiếng vang có thể giúp chúng ta kiểm tra xem tầng này có tang thi hay không
Lư Dương cùng Giao Giao gật đầu, kiếm cùng đao va vào nhau tạo nên vài tia lửa
' Keng, keng, keng,....'
Theo âm thanh, có một hai con tang từ cuối hành lang đi đến, Lư Dương cũng không nói nhiều, lao lên chặt đầu đôi tang thi này. Khi đã chắc ăn, cả bọn liền vào trong một phòng gần đó, Lư Dương đi trước kiểm tra, khi đã chắc chắn an toàn liền ra hiệu cho bọn họ bước vào. Zen đặt Mỹ Duyên lên giường, lôi ra rất nhiều đồ hộp, bánh kẹo, nước ngọt cho mọi người
- Cứ ăn trước đi, bây giờ là 18h15, đến 20h lại kêu tôi dậy, tôi phải hồi phục thể lực đã, trong thời gian này không ai được rời phòng, nghe rõ chưa
- Rõ
- Vâng
Zen tiến nhập trạng thái tinh luyện chakra, đồng thời cũng kiểm tra tiến độ của mình
• Tên nhân vật: Senju Zen
• Tuổi: 18
• Level: 4 (130/160)
• HP: 100/100
• MP: 10/100
• Sức mạnh: 50
• Nhanh nhẹn: 50
• Thể chất: Tiên nhân chi thể
• Tinh thần lực: 2
• Kỹ năng: Mộc phân thân, Mộc dĩnh bích, Mộc long, Mộc nhân, Thụ giới hàng lâm,.....
• Huyết kế giới hạn: Mộc độn
• Năng lực: Không
Vàng cũng tăng lên 100, Zen gật gù, phải tích thêm vàng để mua đồ tốt, hắn liền tập trung tinh luyện chakra hết mức có thể để hồi phục. Cho đến khi nghe được tiếng Giao Giao gọi
- Zen, Zen, đã 20h đêm rồi
Zen mở mắt, thở phào một hơi, MP tăng lên cũng 50 điểm, đủ để đi cứu người. Hắn thấy trước mặt có một hộp mỳ cùng vài cái bánh và 2 chai nước, liền ăn vội, vừa ăn vừa hỏi
- Lúc anh nghỉ ngơi có chuyện gì không?
Giao Giao gật đầu kể lại
- Lúc anh nghỉ không lâu, bên toà nhà đối diện có người sống sóng, chiếu tia laze sang cầu cứu nhưng chúng em cũng không dám nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vì sợ kinh động anh
Zen gật đầu, lấy ra thêm mấy hộp đồ ăn từ kho đồ nuốt ừng ực
- Kệ họ đi, chúng ta không phải quân đội, cứ gặp là cứu, nên lo cho chính mình trước thì tốt hơn
Lư Dương thì kiếm đâu ra cái ống nhòm, nhìn sang bên đối diện
- Lão đại à, bên kia có tầm 10 người a, họ viết chữ SOS cầu cứu chúng ta, còn có gái xinh nữa, đúng là nữ thần a
Zen đứng dậy nhưng vẫn cầm hộp đồ ăn nuốt
- Đâu, đưa tôi xem nào
Cầm lấy ống nhòm, Zen nhìn sang đối diện, trên tấm kính có một mảnh giấy lớn đề chữ SOS, nhìn vào tấm kính kế bên, có thể thấy một cô gái tóc bạc đang ngồi quay lưng với hắn, tóc ngắn ngang vai, mặc đồ công sở màu trắng, da dẻ trắng mịn, Zen đoán cô gái này rất hay đi spa chăm sóc da, nhìn tướng mạo có vẻ là quản lí hay giám đốc vì phong thái ngồi toát lên vẻ bà chủ
- Có thấy mặt đâu chứ?
- Do lão đại xui thôi, em thấy rõ ràng là nữ thần đấy, thề luôn
- Thế nào Zen, chúng ta sang cứu họ sao?
- Không, chúng ta đi cứu Hồng Nhan trước, rồi ngày mai anh cùng Lư Dương sẽ đi sang bên kia xem sao
--------Cách đây 1h trước, ở bên kia toà nhà
Một nam thanh niên nhìn ống nhòm qua cửa sổ thét lớn
- Có người, có người sống kìa
Những người bên trong căn phòng cũng nhao nhao lên chạy ra cửa sổ thét cứu giúp, đặc biệt có một nam thanh niên ăn mặc vest bảnh bao, tóc nâu, mái chỉa như Goku, gương mặt chán nản đang đút tay vào túi quần đi đến hỏi
- Mấy người làm cái gì đó?
Người này là Cố Vỹ Bình, 27 tuổi, Phó giám đốc công ty Game Thiên Kỳ, nam thanh niên nhân viên cầm ống nhòm quay lại nói
- Thưa phó giám đốc, bên khách sạn đối diện có người còn sống
- Đâu, đưa xem
Vỹ Bình giựt cái ống nhòm tự nhìn, thấy phái đối diện có 8 người, 3 nam 5 nữ, đang vừa ngồi ăn vừa nhìn về phía mình, trên giường còn có một thanh niên ngồi như luyện công, nam nhân viên nói nhỏ
- Phó giám đốc, có vẻ họ là sinh viên của một trường nào đấy, nhìn gương mặt còn rất trẻ a
Vỹ Bình đưa lại ống nhòm cho nam nhân viên, mặt tức giận nói
- Hừ, bọn sinh viên, tôi còn tưởng quân đội đến cứu chúng ta chứ, đám sinh viên đó mạng chưa chắc giữ nổi, nói gì đến cứu chúng ta, làm tôi mừng hụt
Phía sau vang lên tiếng giày cao gót cùng giọng nữ nhân rất quý sờ tộc
- Mọi người đều tình cách sống sót, anh hà cớ chi trách cứ bọn họ, phó giám đốc
Người nói là cô gái Zen thấy, chỉ có điều hắn không thấy khuôn mặt a, nếu không sẽ phải thốt lên là tiên nữ một dạng vậy. Người nói tên là Đặng Băng Lan, 24 tuổi, tổng giám đốc công ty Game Thiên Kỳ, gương mặt trái xoan thanh cao, chân mày lá liễu, đôi mắt to tròn cùng tròng mắt xanh biếc, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi mỏng, đỏ nhẹ, tất cả đều tạo nên một thiên thần hạ phàm, có thể nói đây là Băng hoàng hậu a, đặc biệt vòng một trông rất đồ sộ, cỡ H-cup cũng nên. Vỹ Binh thấy Băng Lan liền cúi đầu nhận lỗi
- Vâng, xin lỗi Lan tổng, là do tôi nôn nóng quá, chúng ta bị nhốt ở đây, đến hết hôm nay là 2 ngày rồi, nước uống cũng chỉ còn lại tối nay thôi, hay chúng ta phái người xuống dưới xem, lỡ đâu tang thi đi rồi cũng nên
- Anh muốn hại chết mọi người hay sao?
Người nói là cô gái trẻ đứng kế bên Băng Lan, tên là Đông Vũ Hinh, luận về vóc dáng, có thể sánh ngang với Băng Lan trong công ty, nhưng ngạnh về sắc đẹp thi lại thua chục bậc, chỉ ngang cơ Giao Giao. Nghe đồn rằng Vũ Hinh cùng Băng Lan trước kia học chung một lớp đại học, còn là tỷ muội tình thâm, sau khi ra trường, Băng Lan thành lập công ty, Vũ Hinh cũng đang tìm việc, liền đăng kí vào làm cho Băng Lan, sau đó được cô nhận làm thư ký, cả 2 cùng nhau lập nghiệp, có thể nói là người Băng Lan tin cậy nhất. Băng Lan vì không thể cạnh tranh trong giới công ty game, liền liên tiếp nhận thất bại, vì thế cô mời đến đây một tên chuyên gia về game MMO từ Nhật Bản để hợp tác giúp công ty tạo ra một game ăn khách. Cho đến ngày đàm phán, tận thế xuất hiện, rất nhiều tang thi cũng theo đó mà cắn xé người sống, nhân viên trong công ty theo đó mà chạy đến tầng cao nhất, trốn trong phòng họp này, cũng may cửa chính của căn phòng làm bằng gỗ cứng, khá rắn chắc, công thêm đám người bên trong đem bàn ghế gia cố thêm, nên tang thi không vào được. Đã qua một ngày bọn họ chỉ uống nước thay cơm, đã mau đói đến rã ruột, qua đêm nay nước cũng sẽ hết, có vài người đã nghĩ ra ý tưởng theo đường thông gió mà ra ngoài tìm thức ăn, nhưng tiếc là ra đến nơi đều làm thức ăn cho tang thi cả. Vỹ Bình bị Vũ Hinh nói thì tức tối, giận dữ đáp
- Vũ Hinh, cô đừng tưởng mượn danh Lan tổng mà ra vẻ, tổng giám đốc cùng phó giám đốc nói chuyện nào đến lượt cô xen vào
Vũ Hinh thị thét vào mặt thì im lặng, Băng Lan nói đỡ cho cô
- Vũ Hinh nói cũng phải, chúng ta là cao tầng trong công ty, nên chịu trách nhiệm cho an nguy của nhân viên, hiện tại không rõ tình hình ngoài kia thế nào, không nên để họ ra ngoài mạo hiểm
Vỹ Bình tức tối, nhăn mặt đáp
- Chúng ta không thể ở mãi nơi này được
- Tôi tin là chính phủ sẽ có cách thôi, ví dụ như thành lập nơi trú ẩn, tổ chức tìm kiếm người sống sót chẳng hạn, mọi người cố kết nối lại nguồn mạng thử xem, nếu thành công chúng ta có thể liên lạc với quân đội, vậy thì đỡ hone là mạo hiểm ra ngoài tìm
Bỗng nhiên có tiếng nói vọng lại
- Lan tổng nói đúng lắm
Chỉ thấy một trung niên lùn tịt, cái đầu bóng như Saitama, thân mặc vest nâu, béo phì, bụng phệ, chống một cái gậy đi đến, theo sau là 2 cô trợ lí của ông ta. Người này là Masashi, vị chuyên gia game MMO đến từ Nhật Bản, là trọng điểm công ty muốn hợp tác
- Nhưng ta muốn hướng ngươi đưa ra nghiêm trọng kháng nghị, lần này ta nhận công ty của các ngươi mời, theo chúng ta Nhật Bản đi máy bay bay tới nơi này, kết quả lại gặp đến sự việc này. Ta đã nhanh đói chống đỡ không nổi, ngươi cùng ngươi công ty, muốn vì ta hôm nay nhận hết thảy thương tổn phụ trách, không từ lời nói đợi đến ta trở lại công ty, nhất định sẽ lấy công ty của chúng ta danh nghĩa khởi tố các ngươi. Ta lệnh cho ngươi nhóm nhanh lên nghĩ biện pháp, mang ta an toàn rời đi nơi này, còn phải nhanh một chút vì ta đi tìm thức ăn
Băng Lan cùng Vũ Hinh liền cúi đầu tạ lỗi
- Masashi tiên sinh, công ty chúng tôi muôn phần muốn hợp tác với quý công ty ngài, đối với chuyện này diễn ra tôi thành thật xin lỗi ngài, nhưng xin ngài thông cảm, bên ngoài dsang rất nguy hiểm, đợi đến khi quân đội đến cứu chúng ta, mọi thứ đều ổn thoả, chúng tôi sẽ chấp nhận bồi thường lại những tổn thất cho ngài
- Hi vọng Lan tổng nói lời giữ lời
- Tất nhiên rồi ạ
Masashi liếc nhìn cơ thể Băng Lan một lượt, mắt hiện dâm quang, nhưng vẫn quay lưng cùng 2 cô thư kí của mình bước về căn phòng cuối góc nhà, phòng đó Băng Lan thường dùng làm phòng của mình, để cô nghỉ ngơi sau những giờ làm việc căng thẳng, bên trong rất đầy đủ, rất tiệc nghi, còn có một số đồ ăn cô giấu đi, nhưng phải lấy ra để cho tên người Nhật lót dạ. Masashi bước vào phòng, khoá cửa, không lâu sau bên trong lại truyền ra những âm thanh thở gấp, cùng tiếng rên rỉ, mọi người bên ngoài đều biết tên này cùng 2 cô trợ lí của hăn làm chuyện 18+, nhưng cũng chẳng ai dám vào mà ngăn cản.