Gia đình nào mà không có nổi khổ riêng của mình, tiểu Noãn không nói ra đều có nổi khổ của riêng mình, Chu Huy đành phải ngoan ngoãn ngồi đó ăn cháo.
Qua đi mấy ngày, lại có người của đồn cảnh sát mời Chu Huy đi hỏi chuyện tình xảy ra đêm đó.
Cảnh sát đã sét nghiệm qua tử thi, kết quả ban đầu đã bài trừ là anh giết người.
Lần này, Chu Huy đã bình tĩnh rất nhiều, đối phương hỏi tin tức, anh đều có thể bình tĩnh hồi đáp lại.
“Ngươi khẳng định từ bệnh viện ra tới về sau người chết còn sống?” Cảnh sát hỏi.
Chu huy trừng mắt: “Đúng, là Lương Tĩnh tự đi lên xe, khi xuống xe hắn đã ngủ rồi, nên ta cõng hắn lên lầu.”
“Ở trên đường hắn không có phát ra động tĩnh gì, ngươi như thế nào khẳng định hắn còn sống?”
“Ta…… khi đó Hắn còn có hô hấp, ta có thể nghe được. Hơn nữa khi ta cõng hắn thân thể hắn rất nóng .”
Chu Huy nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, anh nhớ rất rõ ràng khi anh đem xe ngừng ở ven đường hút thuốc , rõ ràng có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ.
Đối phương dùng đầu bút gõ gõ trên bàn, dừng lại trong chốc lát, ngưng 1 xíu thì lại bắt đầu ha ha ha gõ, sau đó bỏ cây bút qua một bên: “Chúng ta căn cứ vào thời gian trên báo cáo,thì thời gian nạn nhân tử vong là trong khoảng từ rạng sáng 2 giờ đến 4 giờ . Nguyên nhân chết là dùng đao cắt mở chính mình lồng ngực, móc khí quang, làm cho mất máu quá nhiều mà chết.”
Chu Huy mở to hai mắt nhìn, không thể tin được vào lỗ tai của chính mình: “Tồn tại thời điểm…… Mổ ra chính mình ngực…… Còn…… Không, chuyện này không có khả năng!”
“Trong hồ sơ chúng ta còn phát hiện trên trần nhà có một cái camera mini,” đối phương do dự trong chốc lát, mở ra máy tính đem màn hình dời về phía Chu Huy, “Bên trong vừa lúc quay được hành vi đêm đó của nạn nhân.”
Hình ảnh thực tối, đối diện chính một trương giường, có người đang nằm ở trên giường. Tuy rằng ánh sáng rất mờ, nhưng xem bố trí căn phòng, Chu Huy có thể nhìn ra được đó là phòng của Lương Tĩnh.
Thân thể của Lương Tĩnh chấn động đến run lên, nhìn ra được ho khan rất lợi hại, tay vẫn luôn che lại ngực, tựa hồ rất khó chịu.
Hắn ho khan thật lâu,đồng hồtreo tường nằm ở góc phải căn phòng cũng sắp tới rồi rạng sáng 4 giờ, người trên giường bỗng nhiên an tĩnh xuống lại.
Thời gian dần trôi qua, hình ảnh vẫn luôn không nhúc nhích.
Liền ở Chu Huy nghĩ rằng hắn ngủ rồi , thì người nằm trên giường giật mình, sau đó ngồi dậy, xuống giường cũng không bật đèn, hai tay với tới ngăn kéo của thư án sờ soạn cái gì.
Chu Huy nhịn không được để sát vào màn hình, chờ khi thấy rõ trên tay hắn là đồ vật gì khi sợ tới mức theo bản năng lui lại vài bước.
Đó là 1 con dao ,khi chết Lương Tĩnh còn đang cầm cây dao đó trong tay.
Kế tiếp, chính là bắt đầu hình ảnh mà Chu Huy cả đời này cũng không muốn nhớ tới ——
Lương Tĩnh nhìn vào màn ảnh, rất nhanh nhẹn một đao đâm vào ngực của chính mình.
Tiếp theo hắn gian nan cầm đao trượt đi xuống, một chút một chút mà cắt đứt chính mình lồng ngực.
Rút ra đao sau hắn cúi đầu, chậm chạp không có hành động gì, tựa hồ đang ở đánh giá miệng vết thương của chính mình. Một lát sau, hắn bắt tay luồn vào trong lồng ngực sờ soạng trong chốc lát, tựa hồ đang tìm cái gì.
Chu Huy nhìn màn hình trước mặt mà ngừng hô hấp, suy đoán đến giây tiếp sự tình sẽ phát sinh, hắn trái tim bắt đầu điên cuồng nhảy lên, tóc gáy đều muốn dựng đứng lên. Anh lại theo bản năng nỉ non “Dừng lại, dừng lại, đừng cử động”, nhưng mà sự cầu nguyện của anh là vô ích, sự việc vẫn là đã xảy ra.
Giây tiếp theo, sờ soạng hồi lâu rốt cuộc Lương Tĩnh như làđã xác định được vị trí, tay tạm dừng ở chỗ nào đó vài giây sau, một tay đem chính mình trong lồng ngực khí quang moi ra.
Thân thể hắn tựa như một con rối không chi giác, không cảm giác được bất luận đau đớn gì, chỉ là máy móc làm động tác.
Một lát sau, thân hình của người trong video dường như mất đi chống đỡ, thân thể mềm mại mà ngã xuống trên mặt đất.
Thân thể của Lương Tĩnh hơi hơi run rẩy, đôi mắt trợn lên tựa hồ ở nhìn chằm chằm vào cameras, cùng ở ngoài màn hình Chu Huy đối diện, giống như có chút cái gì đó muốn nói cho anh biết.
Chu Huy vẫn duy trì tư thế cùng đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào nhau, chậm chạp vô pháp hoàn hồn.
Cảnh sát tắt đi hình ảnh: “Căn cứ quay chụp đến vidieo, chúng ta bước đầu suy đoán nạn nhân là tự sát. Có thể là mộng du tự sát, càng kỹ càng tỉ mỉ nguyên nhân yêu cầu tiến thêm một bước điều tra.”
Chu Huy lau đi nước mắt, lắc đầu: “Chính là gần nhất Lương Tĩnh còn nói muốn đi du lịch, hắn còn đang yêu đời thế kia như thế nào sẽ tự sát, vẫn là dùng như vậy phương thức. Ta nhận thức hắn mười mấy năm, khi còn nhỏ chúng ta chơi đến tối liền sẽ cùng nhau ngủ, chưa bao giờ có gặp qua hắn mộng du, càng không nghe hắn nhắc tới quá chính mình mắc bệnh mộng du ”
“Này……” Đối phương dừng lại.
Chu Huy đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Ta nghe nói có loại mê dược, có thể khiến người nào đó làm ra một ít hành vi, thường bị dùng để làm một ít không hợp pháp hành vi, giống lừa bán dân cư, bộ ra mật mã ..., Lương Tĩnh có thể hay không chính là trúng loại mê dược này?”
Cảnh sát lật cuốn tập trong tay: “Theo báo cáo, cũng không có kiểm tra đo lường ra trong thân thể nạn nhân có chứa thành phần mê dược.”
Chu Huy hồi tưởng lại hình ảnh động tác tứ chi của Lương Tĩnh, tựa hồ có loại cảm giác cứng ngắc rất không phối hợp , giống bị người dẫn theo tuyến dường như. Nếu không phải chịu nào đó dược vật ảnh hưởng, như thế nào sẽ như thế cứng ngắc?
Anh đột nhiên có loại sợ hãi không cách nào hình dung ra được, nếu Lương Tĩnh là bị người khống chế tự sát, Anh cùng Lương Tĩnh quan hệ như thế thân mật, kia mục tiêu kế tiếp có thể hay không chính là anh?