Đối với những câu nói đùa cợt này Lương Tĩnh anh cũng đã rất thói quen rồi, xua tay mắng câu “Anh đúng là tự mình đa tình”, liền đi làm việc.
Vừa mới trò chuyện xong, cũng không đến một ngày, Lương Tĩnh liền bị bệnh.
Gần tới giờ tan ca, Chu Huy đang kiểm tra lại số lượng hàng hóa. Lương Tĩnh thì ở một bên vừa dặn dò những việc cần chú ý, vừa ho đến khó thở, nguyên khuôn mặt cũng đều ửng hồng hết , ho đến nổi đầu lưỡi vươn ra bên ngoài dài hơn 3cm, thật là dọa người. Không giống như hút thuốc khiến cho ho khan, nhưng thật ra giống bị cảm.
Chu Huy đành phải nhanh chóng đóng cửa hàng, lấy xe của Lương Tĩnh dẫn anh ta đi bệnh viện.
Làm xong xét nghiệm đơn giản, bác sĩ nói là do yết hầu bị nhiễm trùng uống thuốc là được, bắt đầu ngồi xuống kê toa. Tất nhiên là Lương Tĩnh sẽ không tin: “Bác sĩ tôi thật sự không có việc gì sao? Nhưng mỗi khi tôi ho một chút phổi của tôi rất đau, nhiều khi muốn moi phổi ra ngoài luôn!”
Bác sĩ tiếp tục kê toa, cũng không ngẩng đầu lên: “Anh hút thuốc thời gian quá dài, với lại có bị cảm, có chứng viêm đây là bình thường, trước truyền dịch cho anh, để hạ sốt chút thì tình trạng của anh cũng sẽ được giảm bớt thôi.”
Chu Huy đành phải dẫn Lương Tĩnh đi truyền dịch. Treo xong 3 bình nước thuốc, đã là đêm khuya 12 giờ. Lương Tĩnh tựa hồ tốt hơn một chút, tuy rằng sắc mặt như cũ là không bình thường đỏ đậm, nhưng là đã đình chỉ ho khan, có lẽ là công dụng của thuốc , ở trên đường trở về liền nghiêng đầu ngủ rồi. Vì Chu Huy biết địa chỉ nhà hắn, cũng tùy hắn.
Khi đã chạy tới nơi, Chu Huy như thế nào kêu, cũng kêu không tỉnh cái người ngủ như chết trên ghế lái phụ kia, đành phải gian nan mà đem cái tên bệnh hoạn cao 1m8 khiêng lên lầu hai phòng ngủ. Đem người quăng lên giường sau,anh quyết định về nhà lấy quần áo đồ dùng của chính mình, ở chỗ này đợi một đêm.
Chu Huy trở về nhà chính mình, vào cửa, thế nhưng phát hiện trên sô pha ngồi một người. Người nọ cúi đầu, rũ hắc hắc thật dài đầu tóc, vẫn không nhúc nhích. Anh sợ tới mức chạy nhanh đi bật sáng đèn, thấy rõ ràng người nọ sau mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Noãn? Ngươi đã trở về?” Chu Huy đi qua đó ôm bạn gái.
“…… Ân.”
“Bá mẫu tốt hơn chút sao?” Chu Huy cúi đầu muốn thấy rõ mặt của Tống Noãn , lại trước sau thấy không rõ lắm.
“…… Ân.
“Như thế nào đột nhiên đã quay về đây, ngươi xem trên người của ngươi đều đông lạnh đến lạnh như băng.” Chu Huy phát hiện người trong lòng ngực mình như mới từ tủ lạnh đi ra dường như mạo hiểm khí lạnh, bàn tay tiếp xúc đến làn da cứng đờ lạnh băng, xúc cảm quái dị. Có lẽ là trên đường thổi gió lạnh, Chu Huy không cấm đem cô ôm chặt chút.
“Muốn —— gặp —— ngươi ——”
Người trong lòng ngực vẫn luôn cúi đầu, thong thả, từng câu từng chữ trả lời vấn đề của Chu Huy.
Chu Huy vừa lo lắng đang bị bệnh Lương Tĩnh, rồi lại không thể bỏ xuống bạn gái mặc kệ, huống chi hiện tại người trong lòng ngực tựa hồ có chút không thích hợp, đành phải lặng im mà bồi Tống Noãn ngồi, nhẹ nhàng vỗ nàng phía sau lưng. Người trong lòng ngực tựa hồ đã tiến vào mộng đẹp, an tĩnh đến liền hô hấp đều nghe không được, hắn mới đưa người ôm đến trên giường, đấp tốt chăn, vội vàng lái xe chạy đến nhà Lương Tĩnh.
Lại lần nữa quay lại nhà Lương Tĩnh khi, đã là rạng sáng 3 giờ, Chu Huy đến phòng của Lương Tĩnh phòng xem xét chút, liền chống không được buồn ngủ,đi đến sô pha ở phòng khách liền ngã đầu ngủ.
Nửa đêm,di động của Chu Huy có thanh âm báo cuộc gọi đến, là Tống Noãn gọi đến. Có lẽ là quá mệt mỏi, Chu Huy đầu óc vẫn là hỗn hỗn độn độn, đối với điện thoại “Uy” một câu sau, liền chờ đối phương mở miệng.
“Chu Huy ta ở cửa nhà của ngươi đợi ngươi thật lâu, ngươi như thế nào không ở nhà?” Đầu bên kia điện thoại truyền ra Tống Noãn thanh âm.
Tối hôm qua không phải đã vào nhà của anh sao? Chu Huy có chút khống chế không được cơn buồn ngủ đang đánh úp lại, ý thức mơ hồ nói: “Ân…… Ta đang ở nhà của Lương Tĩnh…… Ngủ.”
“Hắn làm sao vậy?”
“Bị bệnh……”
Anh nói xong, tùy ý di động từ lỗ tai trượt xuống, rơi xuống ở gối đầu. Mãnh liệt buồn ngủ giống câu hồn đầu trâu mặt ngựa dường như, một cái kính mà đem hắn đi xuống túm, ý thức càng ngày càng trầm, càng ngày càng trầm……
Trong lúc mơ mơ màng màng, Chu Huy nhìn thấy ở giữa phòng khách đứng một người, hẳn là Lương Tĩnh, trong tay cầm gì đó, nhẹ nhàng đặt ở trên người của anh. Chu Huy hừ một tiếng liền rốt cuộc chịu đựng không nổi, hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.
Lại lần nữa tỉnh lại sau, đã là giữa trưa.
Chu Huy nằm ở phòng khách hô vài tiếng Lương Tĩnh, đợi một hồi lâu cũng không ai trả lời.
“Có phải hay không còn chưa hết bệnh?” Hắn một bên nói thầm một bên đi hướng phòng của Lương Tĩnh.
Lên cầu thang khi, Chu Huy đột nhiên ngửi được một cổ nhàn nhạt mùi lạ, như là sắt thép kim loại loại đồ vật phát ra rỉ sắt vị, càng hướng lên lầu đi, mùi lạ càng nồng đậm. Chờ đi đến cửa phòng của Lương Tĩnh khi, anh rốt cuộc xác định kia mùi lạ là cái gì, là mùi máu tươi.
Anh vội vàng đẩy cửa phòng của Lương Tĩnh ra, cửa lại khóa trái từ bên trong, lúc muốn kêu “Lương Tĩnh” miệng mở ra sau, thật lâu không khép lại được……
Cả đời này Chu Huy đều không nghĩ nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó.
Anh khi nào cũng nghe tên hỗ đản Lương Tĩnh nói đối với chính mình tốt đến đào tim đào phổi, vẫn luôn cho rằng này bất quá là khoa trương cách nói thôi. Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, thật sự có người có thể sống sờ sờ đem chính mình phổi móc ra tới.
Ngày hôm qua người còn cùng chính mình nói nói cười cườii, sáng nay thành một khối thi thể.
Lương Tĩnh ngã trên mặt đất một tay che lại chính mình cổ, một tay cầm cây dao gọt trái còn đang nhiễu máu, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Ngực của hắn ngực mở ra một cái hố to, huyết nhục hướng hai bên mở ra, nội tạng khí quan nhìn không sót gì. Máu tươi chính róc rách từ hắn lồng ngực chảy ra, trên mặt đất bên cạnh hắn có một đoàn máu chảy đầm đìa khí quan ——
Phổi.
Nôn ——
Chu Huy xoay người phun đến trời đen kịt. Hắn một chữ cũng nói không nên lời, biên khóc biên phun, nước mắt nước mũi hỗn loạn hít vào xoang mũi, lại là một trận ho khan.