Chương 33: Chương 33

Manh Manh thực không phải cố ý muốn trốn, dì Chu này là bà chủ mấy spa cao cấp, nữ cường nhân trong giới kinh doanh, là bạn của cô Phương Nam của cô, thích trang điểm, ham hưởng thụ, lúc Manh Manh đi theo cô của cô đến spa mà biết một chút, dì Chu là người rất có khí chất, chỉ là có cái tật xấu, thích làm mai, nhất là với Manh Manh, giống như chỉ sợ Manh Manh không gả đi được, từ khi Manh Manh mười tám tuổi là bắt đầu làm mai không dứt, giống như bà mối chuyên nghiệp, Manh Manh bị phiền chịu không nổi, giải pháp đơn giản cuối cùng là ngay cả spa cô thích nhất cũng không đến.

Hôm nay lại gặp ở tiệc sinh nhật của Lâm Thanh, trong lòng Manh Manh trợn trắng mắt, nhưng gia giáo tốt, vẫn rất lễ phép kêu một tiếng dì Chu, dì Chu lại tương đối thân thiết giữ lấy tay cô, nhìn ngắm trên dưới: "Tiểu Manh Manh lại đẹp ra, có bạn trai chưa?"

Quả nhiên, câu thứ hai mới là ý chính, Manh Manh còn chưa phản ứng, chợt nghe âm thanh Vệ Hiểu Phong mỉm cười vang lên: "Đừng nói bạn trai, con đánh giá, nha đầu kia sắp phải xuất giá, thật sự là con gái lớn thì không thể giữ được mà."

Dì Chu sửng sốt một chút, ngoài ý muốn tiện đà hỏi: "Chưa nghe mẹ con nói đến, có thể lọt vào mắt Manh Manh... là công tử nhà ai?" Vệ Hiểu Phong nở nụ cười: "Hiện tại cũng không phải cổ đại, ông ngoại con nói, không cần phải là nhà môn đăng hộ đối, chỉ cần Manh Manh vui là được, trong nhà không ý kiến."

Dì Chu hơi có chút tiếc nuối cười cười, bà biết rõ, biết ông lão của Phương gia nếu đã nói ra, việc này liền không đổi được, hàn huyên vài câu, nhìn thấy mấy vị khách quen, liền đi qua nói chuyện.

Manh Manh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Vệ Hiểu Phong vuốt vuốt đuôi ngựa cột sau đầu cô, vừa muốn nói chuyện, đã bị Sài Tử Hinh lôi đi, bên này liền còn lại Manh Manh cùng Trần Hiểu Kỳ, còn có vẻ mặt khiếp sợ giống như thấy quỷ của Lâm Thanh.

Manh Manh không muốn lại để ý tới Lâm Thanh, thủ đoạn ‘cưa’ nam nhân của Lâm Thanh lúc trước coi như không có trở ngại, hiện tại lại càng ngày càng khó chấp nhận, dùng chênh lệch giàu nghèo làm biện pháp đả kích tình địch, ngây thơ buồn cười, tuy rằng Lâm gia rất có nền tảng, nhưng trong chuyện này, vẫn không đổi được bản chất của kẻ chỉ biết có tiền.

Manh Manh xoay người đem càng cua trong đĩa của Trần Hiểu Kỳ nhét vào miệng cô: "Mau ăn, tiệc sinh nhật của đàn chị, nếu bạn ăn không đủ no, là không nể mặt đàn chị, phải không chị?"

Lâm Thanh nửa ngày mới lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Manh Manh: "Cô, cô, cô..." Sau ba từ ‘cô’ được nói ra, lại không biết tiếp theo sẽ nói gì.

Ngươi tỉ mỉ bố trí, thời điểm muốn dùng ưu thế của mình đả kích kẻ địch, lại bỗng nhiên phát hiện, ưu thế của ngươi căn bản không tồn tại, không chỉ không tồn tại, thậm chí, trái lại thành lợi thế của đối phương, cái loại vô lực cùng thất bại này làm người ta nản lòng, hơn nữa, Lâm Thanh bỗng nhiên phát hiện, hành vi của mình cho tới nay tựa như một con bò nhỏ nhảy nhót, làm trò hề trước mặt Manh Manh.

Nhưng Manh Manh lại cười tủm tỉm giống như chế giễu nhìn cô, đây mới là kiêu ngạo chân chính, khiến ngươi cho là mình sắp lên đến đỉnh núi, lại trong nháy mắt, hung hăng ngã xuống, đau đến không đứng dậy nổi.

Ánh mắt Lâm Thanh bình tĩnh dừng ở trên người Manh Manh, trước kia sao mình có thể cho rằng, cô là cô bé lọ lem muốn một bước lên trời, quần áo hiện tại của cô ta, so với trên người cô cao cấp hơn không biết bao nhiêu, số lượng có hạn, có tiền cũng không mua được, hơn nữa, nhớ lại, quần áo của nha đầu kia lúc bình thường, nhìn như đơn giản, xem kỹ lại, không thể là mua ở siêu thị.

Lâm Thanh liếc qua Manh Manh dừng ở trên người Sài Tử Hinh và Vệ Hiểu Phong cách phía sau cô không xa, có lẽ Tử Hiên sớm đã biết chi tiết về nha đầu kia, cho nên... Ý niệm trong đầu cô vừa mới chuyển đến người này, đã bị ông Lâm bước nhanh tới túm đi, trò khôi hài này mới có kết thúc tốt đẹp.

Trần Hiểu Kỳ nuốt xuống thức ăn trong miệng, lấy tay kéo bàn tay Manh Manh: "Này này! Manh Manh, nhà bạn rốt cuộc có lai lịch ngầu cở nào, lại đả kích Lâm Thanh đến vậy, mặt cũng tái rồi, lúc ở trường học, ánh mắt cô ta để trên đỉnh đầu, ngoài anh Sài ra, ai cũng nhìn như không thấy, cao ngạo đó, giờ biến mất rồi."

Manh Manh đưa tay nhéo nhéo mặt của cô, tức giận nói: "Ăn của bạn đi! Cô của mình lợi hại, nữ cường nhân trong giới kinh doanh, nhưng mà ngoài việc bị mình tống tiền, cũng không có quan hệ gì lớn, ba mình là quân nhân, mẹ mình là họa sĩ, cho nên, mình cũng miễn cưỡng được tính là con gái của quân nhân! Cũng chỉ là dân đen thôi."

Trần Hiểu Kỳ trắng mắt liếc cô một cái: "Dân đen có thể lái được xe kia của bạn sao, nhưng mà, biết bạn có tiền cũng rất tốt, về sau bạn có thể mang theo mình đi ăn tiệc thêm vài lần!"

Manh Manh không khỏi bật cười, cô thích loại tính cách này của Trần Hiểu Kỳ, có gì nói nấy, thẳng thắn đáng yêu, nhưng mà, sao đến bây giờ còn chưa thấy Sài Tử Hiên.

Đang nói, Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên lôi kéo góc áo của cô: "Manh Manh, Manh Manh, anh Sài đến kìa, oa, rất đẹp trai nha!" Manh Manh nghiêng đầu nhìn qua, Sài Tử Hiên vừa tới, mặc một thân veston lễ phục, áo veston màu đen lộ ra áo sơ mi thời trang ở bên trong, đẹp trai anh tuấn, hơn nữa, có loại ôn nhã khác thường.

Sài Tử Hiên mặc lễ phục có chút khí chất quân tử ôn nhuận như ngọc, Manh Manh không khỏi âm thầm suy nghĩ, nếu Ki ca ca của cô mặc veston sẽ có bộ dạng thế nào? Có thể cũng có chút nhã nhặn hay không, Manh Manh vô cùng chắc chắn lắc đầu, Ki ca ca rất giống ba cô, mặc veston cũng không che giấu được khí thế quân nhân trong người, quyết đoán, bá đạo, kiên định, cường ngạnh, cứng rắn như thép, dù anh mặc quần áo gì cũng không khác được, nhưng mà, cô yêu Ki ca ca như thế, đối với vẻ đẹp của Sài Tử Hiên, chỉ là thuần thưởng thức.

Sài Tử Hiên vừa vào mắt liền nhìn Manh Manh đứng ở góc đầu tiên, cho dù nhiều người, lại khá náo loạn, anh cũng có thể liếc mắt một cái là thấy cô, ngọn đèn bốn phía sánh như sao, dừng ở trên người cô, tôn lên hình dáng của cô, rõ ràng lại xinh đẹp.

Sài Tử Hiên có đôi khi cảm thấy, Manh Manh với anh tựa như sao trên trời, lúc anh cảm thấy rất gần cô, kỳ thật lại xa không thể với tới, lúc anh cảm thấy cách xa cô, càng như cách cả một vùng trời.

Hôm nay anh thực không muốn đến, nhưng lại thật sự khống chế không được khát vọng muốn gặp Manh Manh, loại khát vọng này, sau khi gặp cô, cũng không hề giảm.

Lâm Thanh tiến đến khoát tay anh: "Tử Hiên, anh rốt cục cũng đến, chị Tử Hinh đã sớm đến, sao anh lại đến trễ vậy, ba em hỏi anh mấy lần, muốn anh khiêu vũ mở màn, đi..." Lâm Thanh không khỏi phân trần rồi lôi Sài Tử Hiên.

Trần Hiểu Kỳ bĩu môi nói: "Rõ ràng anh Sài không thích cô ta, không nên kéo nhanh túm mạnh, có ý gì sao..." Manh Manh nghiêng đầu cười nhẹ: "Hiểu Kỳ, rõ ràng bạn đang đố kỵ, vừa rồi bộ bạn không mang vẻ mặt si mê hoa mắt nhìn đàn anh sao, coi kìa, nước miếng chảy cả nửa thước..." Trần Hiểu Kỳ vội vàng nâng tay sờ khóe miệng, mới phát hiện Manh Manh trêu ghẹo, vừa muốn tìm cô tính sổ, bị Manh Manh nhét nước trái cây vào tay ngăn chặn: "Uống nước trái cây, ăn no đi! Ăn no rồi về! Sau khi đưa bạn về ký túc xá, mình còn có việc."

Trần Hiểu Kỳ uống hai ngụm nước trái cây, không có ý tốt nghe ngóng: "Chuyện gì, đã hơn nửa đêm, có phải tìm bạn trai của bạn không, sau đó là đến cả đêm kích tình gì gì đó..." Ánh mắt Manh Manh lóe lóe, là cô muốn cho Ki ca ca một niềm vui bất ngờ, cả tuần nay không gặp, nếu tối nay cô đột nhiên xuất hiện trước mặt Ki ca ca, Ki ca ca sẽ có biểu hiện gì, với tính cách của Ki ca ca, cô đoán, khẳng định sẽ trực tiếp đè cô xuống, sau đó...

Vừa nghĩ đến, Manh Manh liền thực sự khẩn trương, nhìn Trần Hiểu Kỳ liếc mắt một cái, giữ chặt anh phục vụ đi ngang, trực tiếp phân phó: "Đem thứ này, thứ này, thứ này, gói lại cho tôi...", không chút để ý tới biểu tình kinh ngạc của anh phục vụ, nhưng nhà hàng năm sao phục vụ rất tốt, mặc dù trong lòng khinh bỉ Manh Manh vô cùng, nhưng anh phục vụ vẫn theo như yêu cầu mà đáp ứng.

Sài Tử Hiên bị Lâm Thanh quấn quít lấy, khiêu vũ mở màn, quay đầu lại thì Manh Manh đã sớm không thấy nữa, Trương Hạo vỗ vỗ bờ vai của anh: "Lão đại, không cần tìm, Manh Manh cùng Trần Hiểu Kỳ mới vừa đi, còn gói hai túi thức ăn thật to, cứ như vậy nghênh ngang đi ra ngoài, cậu không nhìn thấy anh phục vụ phụ trách tiếp đãi vừa rồi đâu, biểu tình trên mặt thật sự phấn khích vô cùng, ha ha, nha đầu kia rất thú vị, hơn nữa, lão Đại, Phương Manh Manh rốt cuộc có lai lịch gì, bình thường thực không nhìn ra, hôm nay mới biết được, rất ngầu."

Lâm Thanh hừ một tiếng: "Tâm cơ cô ấy sâu, bình thường lại giả vờ nghèo khó, cổ lổ..." Ánh mắt Sài Tử Hiên đảo qua, Lâm Thanh mới im miệng, trong lòng cô thật sự bất bình, phải biết rằng, trong lòng cô khổ sở giống như bị mười tảng đá lớn đè lên người.

Sài Tử Hiên đã bước nhanh đuổi theo, Lâm Thanh dậm chân một cái theo anh chạy ra ngoài, tình cảnh của mấy người này lọt vào trong mắt Vệ Hiểu Phong và Sài Tử Hinh, Sài Tử Hinh không khỏi thở dài trong lòng, nghiêng đầu lại hỏi lần nữa: "Manh Manh thực sự có bạn trai ?" Vệ Hiểu Phong chỉ gật gật đầu.

Trong lòng lại nói, không thể tính là bạn trai! Trên cơ bản, bắt đầu từ ngày Manh Manh coi trọng Phùng đầu gỗ, Vệ Hiểu Phong liền chắc chắc, đời này của Phùng đầu gỗ chỉ có thể là chồng của tiểu nha đầu, cũng là em rể của anh, nghĩ đến cái sắc mặt thối thối kia, Phùng đầu gỗ lớn hơn anh mấy tháng, thời điểm không tình nguyện gọi anh là anh họ, Vệ Hiểu Phong liền âm thầm thích ý.

Chẳng qua, anh cảm thấy giữa hai người còn có bóng ma, kỳ thật, Vệ Hiểu Phong không thể lý giải được tại sao Manh Manh chấp nhất chuyên chú vào tình yêu này, trong thế giới của anh, tình yêu chỉ là nóng lạnh nhất thời, mà hôn nhân lại kiên quyết trói hai người ở cùng một chỗ hết cả đời, không phải một hai tháng, là từ sáng sớm đến tối muộn cả mấy thập niên, hoặc lâu hơn nữa, nếu là anh thì đã sớm điên rồi.

Mặc dù hiện tại, anh có cảm giác rất tốt với Sài Tử Hinh, cũng không nghĩ tới hôn nhân, hơn nữa, anh không chấp nhận vì Sài Tử Hinh là cô gái không thích hợp để kết hôn, cô quá mạnh mẽ, phương diện này, rất giống mẹ anh, nhưng anh không phải là cha, anh tự nhận không có tấm lòng rộng rãi như cha anh, bao dung, thông cảm, sau đó, cam tâm tình nguyện làm nam nhân đứng sau lưng nữ nhân, tự tôn nam nhân trong anh rất lớn, về phần Manh Manh, mặc kệ cùng Phùng đầu gỗ ép buộc ra sao, chỉ cần đúng như ước muốn của cô, là tốt rồi, cho nên nói, Manh Manh từ trong hoàn cảnh không có thị phi lại được yêu chìu mà lớn lên, không thay đổi thành cô nàng nhu nhược, thực nên may mắn.

Manh Manh nhanh chóng ăn xong, thuận tiện mang theo hai gói to thức ăn ngon đem Trần Hiểu Kỳ đuổi về ký túc xá của trường, trực tiếp liền chạy đến chỗ Phùng Ki, như một cơn lốc, xe vừa tiến vào nơi đóng quân, liền thấy Phùng Ki cùng Thiệu Tình đứng ở bên hai cây bạch dương lớn, ánh đèn có chút tối, Thiệu Tình nhào vào trong lòng Ki ca ca, Manh Manh còn chưa nhìn thấy rõ ràng, liền cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một tiếng, lửa giận trong lòng cháy lên, Manh Manh lưu loát nhảy xuống xe giống như một đấu sĩ, nhanh chóng vọt qua...