Chương 93: Thật Sự Là Một Người???

Sau khi đến Cục cảnh sát, lại bắt đầu một ngày bận bù đầu bù cổ.

Đầu tiên bọn họ đi gặp cảnh viên phụ trách đến nhà cha mẹ của Trương Tùng lấy thông tin.

Trương Tùng là con trai độc nhất. Sau khi phát sinh vụ án ăn thịt người, do không chịu đựng được áp lực hai ông bà đành phải chuyển chỗ ở về quê sinh sống. Khi cảnh sát nói nguyên nhân muốn gặp hai người, bọn họ im lặng rất lâu.

Cho dù Trương Tùng làm ra chuyện táng tận lương tâm thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn là con trai của bọn họ. Đối với người khác đó là tên tội phạm mang tội ác tày trời, nhưng đối với hai người, hắn là đứa con trai vô cùng hiếu thuận.

Cuối cùng mẹ Trương mở lời trước. Bà ta nói: “Cảnh sát mấy người không chịu bỏ qua cho chúng tôi sao. Tiểu Tùng đã chết rồi … Hai người chúng tôi già cả, chỉ còn sống được mấy năm nữa thôi … Tôi van các anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho chúng tôi đi!”

Bà Trương đầu tóc bạc phơ sẽ mãi mãi không bao giờ quên năm ấy, năm vụ án lộ ra ánh sáng, che ngợp bầu trời tin tức: ‘Ma biến thái giết người’, ‘Ác quỷ ăn thịt người’, ‘Tên đàn ông ma quỷ’ …

Trương Tùng chết đi, mọi việc không hề lắng xuống mà càng nghiêm trọng hơn. Những con người dùng thứ gọi là ‘Chính nghĩa’ chỉ trích bà, nói bà đã sinh ra tên biến thái giết, đi trên đường hứng chịu những ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ, trên cửa bị tạt sơn, ngoài đường thì bị ném rau ….

Đó chính là thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời của bà, thậm chí có những lúc bà chỉ muốn chết đi.

Vất vả lắm mọi thứ mới lắng dịu, tại sao bây giờ cảnh sát lại đến đây.

“Dì Trương, nếu không phải gặp chuyện, chúng tôi nhất định sẽ không đến đây làm phiền hai vị.” Giọng anh cảnh sát có chút áy náy, “Ngày hôm nay chúng tôi đến đây chỉ hỏi một chút. Một năm qua, có người nào kỳ lạ đến tìm hai vị không?”

Bà Trương thở dài một hơi, ngữ khí có chút chế giễu: “Từ khi xảy ra chuyên đó, ai còn muốn đến thăm viếng chúng tôi. Sau khi biết được thân phận của bọn tôi còn không cầu trốn đi thật xa. Các người tới đây, không biết khi ra về bọn họ lại nói xấu gì sau lưng …”

Nói được nửa chừng, ông Trương đang ngồi im im bên cạnh đột nhiên đứng phắt dậy, cầm cây chổi khua mạnh về phía hai anh cảnh sát: “Cút ngay! Các người cút ngay cho tôi. Nhà chúng tôi không chào đón các người!”

Tiểu Giang sau khi nghe xong, thở dài một hơi: “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hai người này xem ra rất bài xích cảnh sát. Nếu thật sự có người đến tìm bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc kể chúng ta nghe!”

Tô Tử Khiêm vỗ trán Tiểu Giang một cái: “Ít than thở mấy chuyện dư thừa đi! Bên phía trại giam cậu điều tra thế nào rồi?”

“Đây đây … em đang tính nói đây!”, đến phiên mình báo cáo, Tiểu Giang không dám qua loa, đem chuyện mình đã điều tra được kể lại toàn bộ: “Không đi không biết! Khi đến rồi mới thấy hết hồn. Các anh chắc chắn không biết được rằng tên Trương Tùng đó sống trong trại giam cực kỳ tốt!

Trương Tùng là tên trọng phạm, là người phải chấp hành án tử. Chỉ trong một năm, dù ở trong hay ngoài trại giam, hắn cũng có rất nhiều người hâm mộ.

Trong ngục giam giữ không biết bao nhiêu hạng người, bị nhốt ở đây không phải là dạng hiền lành gì … Thế nhưng tên Trương Tùng ‘Thủ đoạn hơn người’ này lại được mấy tên trong ngục của thành phố Giang tôn là sư phụ. Sau khi nghe ‘sự tích’ của tên Trương Tùng trong trại hầu như ai cũng khâm phục hắn.

Bên ngoài mấy tên thanh niên phản xã hội tôn sùng hắn, còn viết thư cho hắn biểu thị sự ái mộ.

Trái lại, Trương Tùng trong ngục biểu hiện rất quy củ. Quản ngục nói nếu nhìn hắn không ai nghĩ được rằng hắn có thể làm ra được loại chuyện như thế!”, Tiểu Giang kể lại, “Trong ngục hắn chỉ ở một mình, lặng yên đọc sách hoặc xem báo, nếu tình cờ sẽ cùng mọi người trò chuyện. Đối với chuyện của hắn không nói đến nửa chữ … Thế nhưng …”

“Thế nhưng gì … Mau nói!”, người bên cạnh thúc giục.

“Thế nhưng khi hắn phát bệnh thì không như vậy. Một khi lên cơn, hắn bắt đầu gào thét, nói một tràng lý luận về bộ tộc ăn thịt người. Tuyên dương những kẻ ăn thịt người mới là thành phần giúp xã hội phát triển.” Tiểu Giang cảm thấy tên này quả thật biến thái vượt qua cảnh giới nhất định.

“Tâm thần phân liệt!”, Hứa Luật lên tiếng, “Căn cứ giám định của bác sĩ khoa tâm thần, Trương Tùng mắc chứng Tâm thần phân liệt. Điều này cũng có thể lý giải vì sao hắn có thể thông qua được máy kiểm tra nói dối.”

Phạm nhân mắc chứng ‘Tâm thần phân liệt’, một khi lên cơn bệnh bản thân cũng không biết chính mình tồn tại, do đó, dùng cách thức thẩm vấn như người bình thường đều không có kết quả.

Tiểu Giang kể tiếp: “Tôi có tìm đọc phần ghi chép những người đến thăm Trương Tùng, ngoại trừ cha mẹ hắn, có một người đến thăm hắn mấy lần.”

Tô Tử Khiêm: “Là ai?”

Tiểu Giang dù gì đã lâu năm trong nghề, lấy được manh mối cũng không hàm hồ, anh ta nhanh chóng đưa ra một phần tư liệu: “Trong này báo tên là Trần Khánh Khôn!”

Mọi người nhìn qua, trong tư liệu có hình ảnh, là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, da dẻ trắng nõn, trông rất thư sinh, mang mắt kính gọng đen.

Nghề nghiệp: Blogger.

“Tên tiểu tử này năm đó dựa vào vụ án ăn thịt người của Trương Tùng, viết thành tiểu thuyết đăng online. Đây chính là quyển tiểu thuyết hắn viết. Trong phần đầu tiên của chương một hắn nói chính hắn đến ngục hỏi chuyện Trương Tùng. Với mánh khóe này, không ít độc giả tìm đọc tiểu thuyết này của hắn.

“Còn không?”, Tô Tử Khiêm nhìn tập tự liệu khác trước mặt Tiểu Giang.

“Có có có!”, Tiểu Giang nhấp ngụm nước cho thấm giọng. Chuyến này đến trại giam thu hoạch được không ít, anh ta mở phần tư liệu khác ra: “Còn có người này, tên là Vương Minh. Quản ngục cho biết hắn là người hâm mộ Trương Tùng cuồng nhiệt nhất, giống như bị tẩy não, chỉ thiếu tôn Trương Tùng lên thành thần thánh. Hắn tin tưởng tuyệt đối vào thuyết ăn thịt người của Trương Tùng. Ngày Trương Tùng chấp hành án tử, hắn ở trong ngục khóc như cha chết mẹ chết.”

Hứa Luật: “Hiện tại hắn đã được thả?” Nếu tên này còn nhốt ở trong ngục chắc chắn Tiểu Giang không kể chuyện này.

“Tên này phạm tội cướp của, ngộ sát. Hắn vừa được mãn hạn tù tuần trước.”

Tô Tử Khiêm: “Triệu tập hai người đó đến thẩm vấn, phái người thay phiên nhau theo dõi tình hình bên phía cha mẹ của Trương Tùng.”

Mọi người phân chia nhau công việc.

Đường Tố cũng đứng dậy, rời khỏi phòng họp.

Được một lát, Thẩm Mộng vội vã chạy theo Hứa Luật, nói muốn đi cùng cô.

Khi Hứa Luật đến nhà xác liền trông thấy hai nạn nhân đã được mang khỏi tủ ướp, nằm gọn trên bàn giải phẫu.

Đường Tố cầm kính lúp, ghé sát vào thi thể tìm kiếm. Hứa Luật bước tới, không mở miệng xen ngang hành động của anh.

Trong khi đó Thẩm Mộng không nhịn được tiến đến gần Đường Tố, lễ phép dò hỏi coi có thể giúp đỡ được gì không, kết quả bị anh hỏi ngược lại: “Giúp? Cô?”

“Pháp y Hứa cũng đã kiểm tra qua, trái lại anh không thuộc chuyên ngành pháp y, tìm kiếm lung tung gì đó!”, ngữ khí Thẩm Mộng khá bất mãn.

Đường Tố không thèm để ý đến cô ta, hết thảy sự chú ý đều đặt vào thi thể trước mắt.

Thẩm Mộng còn muốn nói nữa nhưng Hứa Luật ngăn lại.

Nhà xác rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng máy lạnh phát ra những tiếng o o. Thi thể và Đường Tố rất gần nhau, cách nhau chưa đến một gang tay, khoảng cách này càng được thu ngắn dần.

Thi thể dưới ánh đèn neon trông trắng bệch không chút sinh khí, kề cận với gương mặt anh tuấn trắng nõn của Đường Tố. Ngày hôm nay anh quên áo gió ở nhà trọ, nếu không giờ phút này đây có lẽ chiếc áo gió quen thuộc đang tiếp xúc rất gần tử thi.

Một lúc lâu sau cuối cùng anh tìm được đáp án cho mình, anh mới đứng thẳng dậy, đặt kính lúp xuống, cởi găng tay ném qua một bên, sau đó khoác áo vest lên người.

Hứa Luật tiến lên phía trước: “Có phát hiện mới ư?”

Đường Tố trầm tư một lúc: “Ừm … 70% là do cùng một người.”

Thẩm Mộng trợn tròn mắt, vốn cho rằng anh sẽ đưa ra manh mối có ích, ai dè là như vậy: “Dĩ nhiên khả năng là một người, đây là kết quả chúng tôi đã biết từ trước.”

Đường Tố nhìn vào mắt cô ta: “Dụng não của cô đi!”

Thẩm Mộng: “Anh …”

Hứa Luật hiểu được ý của anh: “Ý anh là …”, cô trợn tròn mắt, “Cùng là Trương Tùng???”

Làm sao có khả năng.

“Thông minh!”, đối với Hứa Luật anh chưa bao giờ keo kiệt lời tán dương, “Từ thủ pháp, khả năng này lên đến tám mươi phần trăm, do cùng một người gây ra”, nói đến đây anh nhíu chặt mi: “Đáng tiếc không có thi thể năm đó để tiến hành một bước xác nhận, chỉ thông qua hình ảnh để nắm được thông tin …”, anh bước tới cạnh thi thể, kéo khăn ra: “Khoảng cách mỗi một vết thương đến tim đều giống nhau, cách thức dùng dao cũng y như đúc …”

Hứa Luật đi đến bên cạnh anh, vốn dĩ hôm nay cô cũng định đem tư liệu những nạn nhân trước đây nghiên cứu lại, ai ngờ anh đã đi trước một bước.

Cô lập tức mở tư liệu liên quan, lấy bức ảnh nạn nhân trong vụ án ăn thịt người của Trương Tùng năm đó so với nạn nhân lần này.

Kết quả giống như Đường Tố nói: Thủ pháp cực kỳ giống nhau, thậm chí có thể nói là đồng nhất.

Kết quả thật khiến con người ta chán nản.

Bên truyền thông đã bắt đầu xen vào, trên internet dư luận nổi lên tứ phía, nào là ‘Ác quỷ ăn thịt người tái hiện, nào là ‘Ác ma trở về’ … Trong cùng lúc ấy, quyển tiểu thuyết thứ hai lại nổi lên.

Tiểu thuyết của tên tác giả dựa vào mánh khóe vụ án rúng động năm đó mà thành danh sau một đêm, cũng chính là người Tiểu Giang nói đến, Trần Khánh Khôn.

Tựa đề quyển tiểu thuyết mới nhất của Trần Khánh Khôn: Ta Đã Trở Về.

Tiểu Giang đưa hắn về Cục cảnh sát thành phố.

“Họ tên?”

“Trần Khánh Khôn!”

“Tuổi?”

“Hai mươi bảy.”

“Nghề nghiệp!”

“Blogger!”

Đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, tên Trần Khánh Khôn vô cùng phối hợp, thậm chí có thể nói là hắn đang rất … Hưng phấn.

Khi hỏi đến thời gian hai nạn nhân tử vong hắn đang ở đâu, làm gì. Trần Khánh Khôn đều khai nhận hắn ở trong phòng riêng sáng tác, không có nhân chứng.

Có thể là do hắn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, nên đối với việc truy tra của cảnh sát, hắn hết sức quen thuộc, trong lời nói của hắn không phát giác bất kỳ khẽ hở nào.