Chương 79: Dù Sao Tối Qua Cô Ấy Cũng Là Bạn Gái Của Tôi

Hứa Luật nhẹ nhàng giúp anh xử lý vết thương, thuận miệng hỏi: “Ngày hôm qua rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Cô nhớ mình bị người phụ nữ kia tiêm thuốc vào người, sau đó đưa đến một ngôi nhà cũ nát, người phụ nữ ấy vẫn vừa nói vừa cười.

Ngữ khí nhàn nhạt, Đường Tố thuật lại phác họa chân dung tâm lý tội phạm của mình, nhưng sự chú ý của anh không nằm trên câu chuyện ấy… mà là …

Tay phải của Hứa Luật đang cầm bông băng, tay trái nhẹ nhàng chấm thuốc lên trán anh khiến anh cảm thấy ngưa ngứa, muốn gãi. Bởi vì phải lau rửa vết thương nên cô phải gập người, thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ. Dù không mở mắt cũng biết cô đang ở sát bên anh.

Hơi thở của cô ở khắp mọi nơi, thoang thoảng nhưng đủ để quấy nhiễu tâm tư anh.

“Vì vậy, người phụ nữ đó chính là kẻ chuyển giới ư???”, Hứa Luật kinh ngạc.

Đường Tố nhíu mày, anh giận mình đã không sớm nhận ra: “Xin lỗi! Tôi đáng lẽ phải sớm phát hiện điều này.”

Hứa Luật nheo mắt, tự nhiên đưa tay vuốt nếp nhăn trên vầng trán anh: “Đừng xin lỗi! Như anh đã nói, phác họa chân dung luôn tồn tại khuyết điểm, anh đã làm rất tốt rồi.”

Cô nở nụ cười, nụ cười dịu dàng, nhẹ êm như nước.

Nghĩ đến từ này, anh lại cảm giác hình như nụ cười ấy dòng nước, rót vào miệng anh, trượt xuống yết hầu.

Ực!

Anh vô thức nuốt nước miếng, giống như thật sự đã uống luôn nụ cười ấy vào bụng.

Khi cô cười, đôi môi nhẹ nhàng tạo thành một đường thẳng, khóe miệng khẽ cong, dịu dàng mà mê người, tự nhiên không gò ép. Khoảng cách gần thế này anh có thể ‘đọc’ được tất cả các chỉ số từ đôi môi cô.

“Đường Tố!”

Màu sắc môi tái nhợt, hơi mỏng

“Đường Tố???”

Môi cô tạo thành hình vòng cung rất đẹp, anh nhớ có người còn ví đôi môi của con người như chiếc nỏ của thần Cupid.

Đây là môi trái tim, nhìn ra nhân trung là 152 độ, hai đỉnh môi là góc 225 độ.

Môi trên dày tám milimet, môi dưới dày tám phẩy chín milimet.

“Đường_Tố!”

Hai cánh môi cong nhẹ gọi anh quay về thực tại, tay trái cô vẫn đặt trên trán anh. Rồi anh lại nhớ đến hình ảnh hai người trước cửa quán bar tối qua. Lúc ấy anh chỉ dựa vào tình tiết trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, làm không khác một ly, đặt môi mình ghi dấu lên gương mặt cô.

Cảm giác thế nào?

Lúc ấy anh chưa cảm nhận được rõ ràng, nhưng bây giờ nhớ lại hình như rất mềm mại, hơi ẩm ướt … Là nước bọt của anh hay của cô?

Đáng chết! Anh cảm giác hô hấp ngưng trệ, tốt nhất anh nên cứu lấy hơi thở của mình trước.

“Đường Tố! Anh sao vậy? Không khỏe chỗ nào ư?”

Hứa Luật cực kỳ lo lắng khi thấy anh đột nhiên thở dốc.

Đường Tố giật mình, vươn người, ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn cô.

--- Không! Không được nhìn cô! Đường Tố không được nhìn cô ấy!

Trong đầu không ngừng ra lệnh bản thân, thế nhưng, ánh mắt và ngữ khí đầy quan tâm của cô đã che lấp hết thảy lỗ chân lông trên người anh, khiến cơ thể anh lúc này không còn nghe lời đại não.

Anh thở dài một cái, sau đó biện minh cho cử chỉ bất thường của mình: “Để món đồ kia xa tôi ra một chút, đừng quấn lên đầu tôi. Phiền chết đi được!”

Món đồ kia là chỉ cuộn băng y tế vô tội trên tay Hứa Luật.

Hứa Luật: “Nếu không băng vết thương sẽ hở, sẽ để lại sẹo.”

“Come-on, coi như lưu lại vết tích cũng chẳng ảnh hưởng gì”, Đường Tố đưa tay ngăn cô không quấn băng lên đầu anh.

“Đừng nhúc nhích!”, Hứa Luật khuyên ngăn: “Quấn băng này lên anh trông vẫn rất đẹp trai. Tôi đảm bảo!”

Đường Tố: “… Xạo. Hứa Luật! You are a little liar.” (Em là một cô bé lừa đảo!)

Tuy trả lời là thế, nhưng anh vẫn phối hợp ngồi yên không ngọ nguậy.

“Không lừa anh! Đẹp trai quá đi mất!” A! Có cần thắt nơ bướm không nhỉ? Cô tự hỏi lòng.

“Thu hồi cái ý nghĩ tẻ nhạt của em lại!” Đừng tưởng anh không biết cô đang nghĩ gì.

Gruhhh --- Lại bị nhìn thấu. Thật đáng tiếc!

Hứa Luật ngượng ngùng thắt nút băng như bình thường, dọn dẹp đồ đạc gọn gàng đưa lại cho cô y tá vẫn đang đứng đợi bên cạnh --- Thật sự! Hứa Luật vừa rồi cũng quên mất ở đây còn tồn tại một người tên ‘Y tá’.

“Cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút!”, trước khi rời đi cô y tá căn dặn một câu.

Hứa Luật gợi lại câu chuyện đang dở dang: “Do vậy nên anh biết hung thủ là người đã từng phẫu thuật, sau đó làm sao anh tìm được?”, vừa hỏi cô vừa xoay người, tính về giường của mình.

Chưa được hai bước, cô ngừng chân, cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị tóm lấy.

Đường Tố ngẩn người, nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau --- Chính xác mà nói là anh nắm tay cô, mà cô cũng không có phản kháng … nhưng … tay anh duỗi ra khi nào vậy???

“Ngồi đây đi!” Anh nhích người sang một bên.

Thật ra anh không cần làm hành động này, giường bệnh ở đây khá lớn: “Ngồi xa quá tôi phải khuếch đại âm thanh.” Một lý do quá ư vớ vẩn.

Hứa Luật cũng không hoài nghi, dù sao anh chưa bao giờ có ý nghĩ giống người bình thường: “Ok!”

Cô nghe theo anh ngồi xuống: “Thế nhưng … Nếu anh mệt quá, chúng ta nói sau cũng được”, vừa dứt lời, cô suy nghĩ rồi dứt khoát: “Không! Trước tiên không nói chuyện này, anh nên nằm nghỉ ngơi cho thật khỏe!”

Sắc mặt của anh rất tệ, trắng bệch, hình như tinh thần không tốt. Hai mắt lại có quầng thâm? Bao lâu rồi anh chưa được ngủ ngon? Anh không phải là người rất chú trọng giấc ngủ sao? Còn nữa, gò má cũng hóp lại … Chơi trò gì đây, không được ăn ngon luôn ư?

Không biết tại sao Hứa Luật vô cùng tức giận, hai hàng lông mày cau chặt vào nhau: “Đường Tố! Bây giờ anh nhất định phải đi ngủ!”, ngữ khí cô kiên định.

Trên thực tế, Hứa Luật đoán không sai, từ lúc Đường Tố đến thành phố Giang anh chưa từng có giấc ngủ ngon. Ở quán bar bị nện cái chai vào đầu, không chịu băng bó đã lo lắng chạy đông chạy tây. Đến khi tìm được Hứa Luật, do làm việc quá sức cộng thêm mất máu nên anh ngất đi. Tính cảnh giác đã thành thói quen, ngất đi chưa được bao lâu, trên đường đưa đến bệnh viện anh liền mở mắt tỉnh lại.

Hiện tại còn chưa bắt được hung thủ, anh cảm thấy chuyện ngủ nghỉ sau này còn đầy thời gian. Hơn nữa, nằm trên cái giường chết tiệt này làm sao anh có thể ngủ được.

Thấy Đường Tố bất động, Hứa Luật trực tiếp đưa tay, đè vai anh xuống, ép anh nằm lại giường, đắp chăn cho anh, cuối cùng, còn vỗ vỗ lên tấm chăn: “Bé ngoan! Ngủ đi!” Nếu được cô còn muốn thêm ba chữ ‘Đường Bảo Bảo’ nữa cơ.

Khụ khụ … cái này chẳng khác nào châm dầu vào lửa, cô cảm thấy lúc này đây Đường Tố chẳng khác nào một đứa trẻ cáu bẳn.

Gì đây? Giọng điệu này là sao?

Đường Tố muốn kháng nghị, nhưng khi đối mặt với đôi mắt ân cần của Hứa Luật, lời đến môi lại nuốt xuống.

“Ngủ một giấc thật ngon!”, Hứa Luật vẫn ngồi bên giường: “Chờ anh tỉnh lại, chúng ta tiếp tục câu chuyện. Coi như anh nhắm mắt dưỡng thần một lúc cũng tốt!”

Nhìn ra anh thật sự quá mệt mỏi rồi!

Đường Tố cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Bản thân anh nghĩ anh không tài nào ngủ nổi trên chiếc giường bệnh hoạn này thì bây giờ lại có thể an tâm ngủ ngon lành. Rõ ràng ban đầu không muốn ngủ, chỉ nhắm mắt để chiều lòng Hứa Luật, nhắm mắt cũng không trở ngại cho việc hoạt động của đại não … Vậy mà, kết quả anh lại ngủ thật say.

“Không sao … Không việc gì, em khỏe. Ừm! An tâm đi …”

Khi tỉnh dậy cũng là lúc nghe được thanh âm ấy khẽ khàng vang lên.

Đối với cú điện thoại kia anh chẳng có hứng thú, thật đó, anh thề, không hề một xíu xiu hứng thú! Chẳng qua trời sinh thính lực hơn người khiến anh bị ép phải nghe câu chuyện của bọn họ --- Được rồi! Tất thảy là do thính lực nhạy bén đáng chết của anh. Ngay cả đầu dây bên kia nói gì anh cũng nghe rõ!

‘Bọn anh sẽ qua đó …’

Đầu dây bên kia là một giọng nam, khá ấm áp, nghe rất quen tai, thanh âm ấy cứ lít nha lít nhít vang vọng vào lỗ tai anh … Sau đó bộ não anh tự động sắp xếp ra ba chữ: Tô Tử Khiêm.

Hứa Luật ngắt điện thoại, quay đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt màu trà cũng đang nhìn cô --- Ồ! Anh tỉnh dậy khi nào?

“Tỉnh rồi ư? Cảm thấy thế nào rồi?”

Cảm giác rất tuyệt nếu như không có cuộc điện thoại đáng ghét kia. Anh hỏi giọng lơ đãng: “Điện thoại của ai?”

“À! Tử Khiêm!”, tối qua cô vội vội vàng vàng rời đi, sau đó lại liên tiếp phát sinh rắc rối, nên hôm nay phải xin nghỉ.

Vừa dứt lời, cô nghe tiếng Đường Tố hừ một cái.

“Có muốn uống chút nước không?” Hứa Luật mở miệng hỏi, “Hay ăn chút gì nhé!”, thần sắc anh xem ra vẫn chưa ổn lắm.

“Nước!”, âm thanh khàn khàn.

Anh ngồi nửa người, nhìn cô đổ một nửa ly nước nóng, lại pha thêm chút nước lạnh.

“Đây!”, Hứa Luật đưa ly nước cho anh.

Anh không cầm, kề miệng sát ly vẫn trên tay Hứa Luật, uống một hớp thấm giọng: “Cám ơn!”

“Này …”, Hứa Luật cất ly nước: “… Liên quan đến vụ án, Tử Khiêm chút nữa sẽ qua tìm hiểu một chút.”

Đường Tố mấp máy môi --- Khi cô nói, con ngươi đen tuyền kia lưu chuyển, ngoài việc nhìn anh, còn thêm vài phần mong ngóng, khiến từ anh muốn nói ‘Kêu anh ta cút đi’ biến thành một chữ ‘hừm’.

Quá gian xảo!

Đường Tố nói thầm trong bụng.

  • Khoảng hai mươi lăm phút sau, Tô Tử Khiêm đến.

Lần đầu tiên Đường Tố nghe cái tên này là khi Hứa Luật gọi điện thoại; lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này là đêm Giáng Sinh nhưng anh chưa nhìn rõ Tô Tử Khiêm.

Bắt đầu từ khi Tô Tử Khiêm đặt chân vào căn phòng, Đường Tố mới cẩn thận quan sát, đánh giá anh ta.

Tô Tử Khiêm, nam giới, cao khoảng một mét tám ba, nếu trừ độ cao của giày, anh ta chỉ cao khoảng một mét tam mươi, độc thân, điều kiện kinh tế ổn định, là người có khả năng khống chế cao, ngũ quan tuấn tú không phải là người thường xuyên mất ngủ. Tuy nhiên tối qua anh ta ngủ không ngon giấc – không phải là vì vụ án, vụ án tuy vướng tay vướng chân, nhưng anh ta không phải cảnh viên chân ướt chân ráo mới vào nghề nên áp lực đó anh ta chịu đựng được.

Vừa vào cửa, Tô Tử Khiêm đã xoa đầu Hứa Luật: “Nha đầu này, làm anh lo cả buổi tối …”

Câu nói này coi như đáp án cho ‘sự thiếu ngủ của anh ta’ trong dãy suy luận của Đường Tố --- ngủ không ngon là vì Hứa Luật.

Ánh mắt Đường Tố nhìn bàn tay Tô Tử Khiêm đặt trên đầu Hứa Luật, động tác đó rất tự nhiên, cho dù là kẻ thực hiện – Tô Tử Khiêm hay người phải chịu đựng – Hứa Luật đều rất rất tự nhiên, hiển nhiên hai người đã từng làm thế này nhiều lần rồi.

Động tác này biểu thị không chỉ là thân quen mà là một loại tín nhiệm.

‘Tín nhiệm’ hai từ này khiến Giáo sư Đường cảm thấy khó chịu. Anh cố gắng lôi đầu óc đang phiêu du kéo trở lại. Lúc này Tô Tử Khiêm đã đến gần giường của anh, anh ta khẽ cúi đầu:

“Chào anh Đường!”

Thanh âm mang vài phần cảm xúc, là vì anh mà đến, Đường Tố khẽ cau mày.

Tô Tử Khiêm sớm lĩnh giáo tài năng ‘đặc biệt’ của Đường Tố, vì vậy anh ta không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề chính: “Liên quan đến tình tiết vụ án tôi muốn hỏi rõ anh Đường một số việc.”

Đường Tố cố gắng tập trung nghe xem anh ta nói gì nhưng trong đầu toàn hình ảnh Tô Tử Khiêm xoa đầu Hứa Luật. Anh nhớ hình như hành động này anh cũng đã từng làm với Hứa Luật nhưng hiển nhiên không nhiều bằng Tô Tử Khiêm.

“… Làm sao anh Đường có thể tìm thấy Pháp y Hứa?”

Đường Tố nghe câu hỏi của Tô Tử Khiêm, thanh âm không còn cảm xúc mà thay vào đó là thái độ giải quyết công việc, quả nhiên là một người khống chế tâm tính rất tốt.

“Hung thủ gây án là người có thủ pháp gây án lão luyện, xem ra không phải là lần đầu tiên phạm tôi nhưng trong kho không tìm thấy DNA tương hợp với hắn, chứng minh cảnh sát cũng không phát hiện. Căn cứ phác họa chân dung là nam giới nhưng mang hình hài của phụ nữ. Do tướng mạo hung thủ có khuyết điểm cùng tính cách khó gần khiến hắn không tài nào nhận được công việc với mức lương cao. Giải phẫu gương mặt cần một khoản tiền, vậy tiền này từ đâu hắn có được …”

“Đền bù giải tỏa!”, Hứa Luật thốt lên.

Đường Tố gật đầu: “Thôn Nam Sơn cũng nằm trong quy hoạch cải cách của thành phố, hiện trường quăng hai thi thể, một năm trước đây vẫn không có ai thuê mướn, vì vậy hung thủ cứ nghĩ rằng nơi đây hiện tại cũng vậy nên liền thủ tiêu xác ở nơi này. Như vậy thời gian được thu hẹp thêm một bước: hắn rời khỏi đây khoảng một năm trước …”

Vốn là những manh mối rất mơ hồ, nhưng dưới ngôn ngữ và sự sắp xếp rất rõ ràng của Đường Tố mà thân phận của hung thủ cũng từ từ hé lộ.

Tô Tử Khiêm lần đầu tiên khâm phục cái gọi là ‘Phác họa chân dung tâm lý tội phạm’ của Đường Tố, thật lòng khâm phục.

Nhưng ngay sau khi khâm phục, trong lòng anh ta dấy lên một mối nguy hiểm: Người đàn ông này rất mạnh.

“Cám ơn anh Đường đã phối hợp điều tra.” Tô Tử Khiêm lấy tư cách là Đội trưởng tổ trinh sát hình sự thay lời Cảnh Cục cám ơn anh: “Còn có … cám ơn anh tối qua đã cứu Tiểu Luật”, vế sau anh dùng thân phận cá nhân là Tô Tử Khiêm.

Giáo sư Đường hẳn nhiên không thích kiểu tuyên bố chủ quyền của Đội trưởng Tô.

Anh cứu Hứa Luật vì anh muốn làm điều ấy, chuyện này quan hệ gì đến Tô Tử Khiêm?

Thêm nữa, nếu muốn chơi trò tuyên thệ chủ quyền, anh càng có quyền hơn Tô Tử Khiêm

“Đừng khách sáo!”, Đường Tố khẽ mỉm cười, ngữ khí vài phần phong độ: “Dù sao tối qua Hứa Luật là bạn gái của tôi, cứu cô ấy là trách nhiệm của tôi.”