Ngày hôm sau, Hứa Luật dùng phần lớn thời gian để khôi phục tướng mạo của nạn nhân bằng phần mềm y khoa chuyên nghiệp. Đây là phần mềm tiên tiến nhất mà Bộ Pháp Y đặc biệt đích thân đặt mua từ nước ngoài về cho thành phố Giang. Thông qua độ tuổi cùng cấu tạo khuôn mặt dựa trên các số liệu tương ứng, kết hợp với đặc thù của xương sọ sẽ cho ra được ngũ quan của gương mặt. Từ ngũ quan đã bị thối rữa, phần mềm có thể giúp phục hồi, kết quả cuối cùng tuy chính xác trăm phần trăm nhưng cũng được bảy tám phần.
Phác họa được gương mặt, việc tìm kiếm thông tin tử thi nhận được sự hỗ trợ rất lớn.
Nạn nhân khi bị phát hiện đã bị phân thành nhiều phần. Trên người lại có bất cứ thứ gì để chứng minh thân phận. Không có giấy tờ, không có vân tay, không có người nhà báo án, đây là một trong những vụ nhức óc nhất.
Mà, đau đầu đâu phải chỉ có những điều này.
Thành phố Giang đang được đề bạt danh hiệu ‘Thành phố xuất sắc cấp quốc gia’, bất thình lình lòi ra vụ án ghê rợn thế này khiến các cấp lãnh đạo tái xanh mặt mày, ra lệnh trong thời gian ngắn nhất đem tên tội phạm về quy án, kết thúc thật nhanh vụ án.
Hay nói cách khác, cảnh sát muốn mượn báo đài để công bố tìm thông tin người bị hại là chuyện không thể nào xảy ra. Đội trinh sát hình sự nên biết điều, tự phân công công tác, sớm triển khai các kế hoạch hữu hiệu.
Hứa Luật sau khi phục hồi dung mạo, cô lại dồn sức tập trung kiểm nghiệm thi thể, tiếp tục tìm kiếm những manh mối mới.
Sau hai ngày, qua nhiều phương pháp điều tra, cảnh sát rốt cục cũng xác nhận được thân phận nạn nhân, đúng là một người hành nghề mại dâm.
Tám mươi lăm phần trăm gái mại dâm ở thành phố Giang là từ nơi khác chuyển đến, ngoại trừ một số người là hành nghề cho một tổ chức nhất định, còn không đều hành nghề tự do. Các cô tự thuê một căn nhà trọ nhỏ trong khu thành cổ rồi treo bảng cắt tóc, gội đầu, mát-xa …
Nạn nhân thuộc vế thứ hai.
Khi cảnh sát tiến hành lấy lời khai tìm kiếm thông tin nạn nhân, thì mấy cô gái mại dâm quanh đó đều trả lời rất mơ hồ, không rõ ràng.
“Loại công việc này của chúng tôi có cái gì là vẻ vang cơ chứ, ai hơi đâu đi kể chuyện đời tư của mình”, một người phụ nữ trả lời khi được cảnh sát thẩm vấn, trong tay kẹp điếu thuốc, phì phèo liên tục, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chúng tôi chỉ biết cô ta tên Tiểu Liễu, còn tên thật thì không biết.”
Tiểu Liễu, chính là tên của nạn nhân.
Điều này lại khiến cảnh sát rơi vào thế bí, dựa trên mối quan hệ của mấy người hành nghề mại dâm. Nói đơn giản cũng rất đơn giản. Đơn giản đến mức chỉ là mối quan hệ tiền trao cháo múc, anh trả thù lao – tôi làm việc. Muốn nói phức tạp, các cô quan hệ với vô số khách làng chơi, điều tra theo hướng nào đây …
Xét động cơ phạm tội, là báo thù hay chỉ là trong lúc kích động giết chết nạn nhân, thủ tiêu tử thi?
Tổ trinh sát hình sự còn chưa điều tra ra ngọn ngành, thì xuất hiện thêm thi thể thứ hai.
Chính xác mà nói đây mới chính là nạn nhân đầu tiên.
“Từ quá trình thối rữa của thi thể có thể phán đoán đã chết cách đây hai tháng”, Hứa Luật báo cáo kết quả nghiệm thi: “Đã đo lường phản ứng trên gan và thận, tương tự phát hiện có phản ứng LSD, cũng bị gặm cắn …”
“Ôi! Lần này đụng phải tên sát thủ liên hoàn rồi!”, Tiểu Giang than ngắn thở dài. Bọn họ tăng ca suốt mấy ngày nay, vừa được chút manh mối, đảo mắt một cái lại thêm vụ này. Anh ta quay đầu nhìn sắc mặt không vui của Tô Tử Khiêm: “Sếp! Hôm nay thủ trưởng lại đến tìm anh nói chuyện sao?!?”
Tô Tử Khiêm vuốt mặt: “Mọi người dạo này cực khổ rồi. Tối nay nghỉ sớm, nghỉ ngơi cho thật tốt, khôi phục tinh thần.”
Vì vụ án này khiến các thành viên trong tổ trinh sát đều chịu áp lực không nhỏ, trong đó Tô Tử Khiêm là nặng nhất. Thân là Đội trưởng, anh vừa phải phụ trách phá án, vừa phải nghĩ cách trả lời với cấp trên, thật không hề đơn giản.
Hứa Luật biết Tô Tử Khiêm cho mọi người về nghỉ ngơi nhưng mọi người không bao gồm anh ta.
Sau khi mọi người tan ca, phòng làm việc của Tô Tử Khiêm vẫn sáng đèn.
“Đội trưởng Tô --- Còn chưa tan ca sao!?!”
Hứa Luật gõ gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào, trông thấy anh ta đang nghiên cứu hồ sơ vụ án.
Tô Tử Khiêm ngẩng đầu khỏi mớ văn kiện, nhìn thấy cô, anh nhoẻn miệng cười: “Em cũng chưa về ư?”
Hứa Luật tăng ca, cố gắng hoàn thành khôi phục dung mạo của thi thể thứ hai. So với thi thể trước, tử thi này có độ phân hủy còn cao hơn gấp nhiều lần, độ khó dĩ nhiên cũng tăng, làm liên tục mãi cho đến giờ này mà không biết.
Cô đưa tập tài liệu phác họa dung mạo: “Đây! Đã phác họa xong rồi!”
Tô Tử Khiêm nhận lấy rồi cúi đầu xem: “Hai nạn nhân đều còn rất trẻ, dung mạo cũng không tệ. Hung thủ dùng loại tra tấn này với nạn nhân là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Hứa Luật: “Để ngày mai nhóm người Tiểu Giang đi tìm hiểu thông tin cơ bản về nạn nhân coi sao.”
“Chỉ sợ giống như lần trước, chỉ là tên giả mà thôi”, Tô Tử Khiêm xoa xoa sống mũi: “Mấy cô làm ngành này rất ghét cảnh sát, cũng không hợp tác lắm với phía cảnh sát chúng ta.” Hơn nữa cho dù mềm cứng thế nào cũng không chịu.
“Từ từ thôi …”, Hứa Luật nói xong cũng âm thầm thở dài.
Nếu có thể từ từ được, Tô Tử Khiêm đã không cảm thấy áp lực nặng như thế. Cấp trên ngồi phòng máy lạnh, ngày ngày lải nhải không ngừng, khiến bọn họ mệt muốn chết.
Tô Tử Khiêm nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ: “Không còn sớm, em muốn đi ăn khuya cùng anh không?”
Hứa Luật cũng đói bụng, vừa rồi cũng lo làm việc đã bỏ bữa tối, lại không muốn về nhà ăn mì: “Được! Đi thôi!”
Hai người đến một quán cháo, Hứa Luật gọi cháo hải sản, nhìn hạt gạo một nơi, nước một nơi mà chẳng quện lại với nhau. Cái này mà gọi là cháo ư, gọi là nước cơm thì đúng hơn.
Nói đến cháo …
“Sao vậy?”, Tô Tử Khiêm ngạc nhiên khi Hứa Luật cứ nhìn chằm chằm tô cháo đến ngơ ngẩn cả người.
Hứa Luật điều chỉnh tâm trạng: “Không! Chỉ nhớ lại một số chuyện!”. Cô múc muỗng cháo hải sản nhỏ đưa vào miệng, tuy rằng mùi vị rất ngon… nhưng cô vẫn cảm giác thiếu thiếu chút gì đó.
Tô Tử Khiêm: “Nói mới nhớ, hai anh em mình lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm”. Bữa cơm cuối cùng là hôm tiễn cô đi thành phố Tân.
Hứa Luật nuốt miếng cháo, rồi khẽ cười: “Không phải em ở thành phố Tân, anh ở Thành phố Giang sao … đâu có gần đâu!”
Tô Tử Khiêm liếc nhìn Hứa Luật. Từ sau đêm Giáng sinh, hai người chưa gặp lại. Lúc anh gọi điện thoại cho cô, cũng chỉ tán gẫu vài ba câu về công việc, mà cô cũng không chủ động gọi cho anh.
Tô Tử Khiêm khẽ liếc cô một cái, trong lòng muốn nói với cô một câu … nhưng hình như bây giờ không phải lúc.
Hứa Luật thấy Tô Tử Khiêm im lặng không nói lại cho rằng anh ta đang nghĩ chuyện vụ án. Cô muốn mở miệng an ủi anh mấy câu, nhưng ngay cả bản thân cô cũng rất mơ hồ: Hung thủ đem thi thể ném vào trong nước đã xoá đi quá nhiều chứng cứ.
Cái này có thể coi như là tội phạm có tổ chức không?!?
Hứa Luật bất giác lại nhớ đến người nào đó từng phân chia các loại hành vi phạm tội. Cô vội vàng quay về thực tại. Đáng chết! Tại sao cô lại có thể nảy sinh ý nghĩ gọi Đường Tố đến giúp cơ chứ! Cô tin loại giết người biến thái này nhất định sẽ hợp khẩu vị với anh.
Tô Tử Khiêm chú ý vẻ mặt thất thần của Hứa Luật: “Tiểu Luật???”
“Ừm … Dạ!!!”, Hứa Luật ngẩng đầu, mở tròn mắt nhìn vào tấm kính phía sau lưng Tô Tử Khiêm. Cô nhìn qua con đường đối diện, một bóng người vừa bước lên taxi.
Dáng dấp ấy cô rất quen thuộc, cao khoảng một mét tám ba, dáng người thon dài thẳng tắp, một thân áo gió sẫm màu khiến tấm lưng càng thêm kiên cường, mạnh mẽ. Thời nay vẫn còn người mặc loại áo gió này không nhiều, trong đó cô biết có một người.
“Làm sao có thể chứ!”, Hứa Luật tự lẩm bẩm, “Anh ấy không thể ở đây được!”
Không phải anh ở thành phố Tân sao?
Tô Tử Khiêm quay đầu nhìn theo ánh mắt cô nhưng chỉ nhìn thấy chiếc taxi đang bẻ lái quay đầu.
“Tử Khiêm! Em có việc đi trước!”, Hứa Luật vơ chiếc túi xách chạy vội ra ngoài, leo lên xe, đuổi theo chiếc taxi phía trước.
Đến khi Tô Tử Khiêm đi ra thì Hứa Luật sớm đã không thấy tăm hơi.
Cứ theo đuôi chiếc taxi ấy đến khu đèn đỏ khu thành cổ.
Đêm đến, người qua lại không nhiều, hai bên đường là các cửa tiệm hớt tóc gội đầu hoặc đấm bóp mát-xa nối đuôi nhau.
Chiếc taxi đến đầu con phố thì quay đầu trở lại, Hứa Luật nhanh chân xuống xe nhưng không thấy bóng dáng người mặc áo gió kia đâu.
Đèn đường đã bị hư, cả con hẻm ánh sáng nhập nhoạng. Sót lại trên mặt đường chỉ có lấp lóa tia hồng hồng đỏ đỏ từ ánh đèn của những căn tiệm hắt ra, phảng phất trong không khí chút ám muội.
Trời tối đen như mực, cô một thân một mình đến những nơi thế này đúng là một quyết định thiếu suy nghĩ. Chỉ dựa vào một bóng lưng lại vội vã chạy đuổi theo, cô quả thật đã quá mức kích động rồi!
Cô xoa xoa sống mũi, cảm giác rất mệt mỏi. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà, ngâm mình trong làn nước ấm áp, sau đó trèo lên giường đánh một giấc, ngày mai cô bận bù đầu bù cổ đây nè!!!
Đột nhiên một cánh tay từ trong bóng tối trườn ra, bịt miệng cô lại.
Người này dùng sức rất mạnh, tay cũng rất to, hầu như không cho cô có cơ hội phát ra bất kỳ âm thanh nào, sau đó cánh tay kia ôm lấy eo cô, không tốn chút sức mà kéo cô vào trong một con hẻm nhỏ.
Hứa Luật nâng cùi chỏ thui mạnh về phía sau ---
“A!”
Bàn tay đã sớm phòng bị, nhanh chóng chặn thế tấn công của cô, tiếng cười vang khẽ.
Âm thanh này …
“Phản ứng không tệ!” đối phương một lần nữa lên tiếng: “Không phải như đám ngốc kia, cứ bị bịt miệng là cắn tay người ta!”, giọng nói pha lẫn chút tự phụ, kiêu căng và chế giễu.
Hứa Luật lần này đã xác định được thân phận của đối phương: “ĐườngTố?!?” Cô nghiến răng nghiến lợi bật ra hai từ này.
Pà nó! Chơi trò này vui lắm sao? Hại tim cô bây giờ vẫn còn đập thình thịch.
Hứa Luật còn đang cố gắng bình ổn lại nhịp tim nên không hề chú ý đến tư thế ám muội của hai người ngay lúc này - - - Cô hoàn toàn được anh ôm trọn vào lồng ngực.
Cửa sổ phía trước truyền đến âm thanh rên rỉ giúp Hứa Luật nhớ ra mình đang ở đâu: “Sao anh lại ở đây?”
Đường Tố trả lời đơn giản: “Bởi vì bọn tội phạm IQ cao của thành phố Tân vào kỳ nghỉ đông rồi!”
Ở với anh lâu như vậy, chỉ có Hứa Luật mới hiểu ẩn ý sau ‘Đáp án đầy hài hước’ này, thế nhưng cô vô cùng hoan nghênh ‘sự hài hước’ này của anh.
“Anh có manh mối sao?”, Hứa Luật ngẩng đầu nhìn anh, dưới màn đên nhập nhoạng, vẻ mặt Đường Tố lại vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và sắc bén.
Đường Tố không thèm trả lời chỉ quay nhìn cô nhướn mi: “Không nói cho cô!”
“Đường Tố ---!!!”, anh trả lời như vậy nghĩa là anh thừa nhận anh đã có phương hướng điều tra: “Nói mau!”
“Rồi cô sẽ đi thông báo cho đám cảnh sát ngu ngốc kia à?”, Đường Tố buông cô ra, quay người đi về phía con hẻm nhỏ, lúc này Hứa Luật mới phát giác hai người từ nãy đến giờ vẫn ‘quấn’ lấy nhau.
Hứa Luật chạy đuổi theo anh đến cuối con đường, nơi ấy có mấy quán bar, pub san sát. Thấy anh vẫn tiếp tục đi về phía trước, cô vội vã kéo tay anh: “Anh muốn làm gì?”
Đường Tố dừng bước, cúi đầu sát vành tai cô: “Không phải trước tiên cần hiểu rõ tình hình vụ án à? Đi thôi! Bắt đầu từ bây giờ cô đóng vai là một người bám chặt lấy tôi – Bạn gái!”
“Cái gì???”
“Không! Không! Không được có vẻ mặt này”, anh sửa lưng cô: “Là bạn gái, ok? Tôi không thích cô, nhưng có vẫn dây dưa không dứt.”
“… Như vậy?”, Hứa Luật tuy không hiểu tại sao anh lại có hành động như thế nhưng cô tin anh không bao giờ làm chuyện vô ích. Cô phối hợp điều chỉnh lại vẻ mặt của chính mình … Ơ! Chết tiệt! Thứ cho cô, cô không có kinh nghiệm về phương diện này, không biết tâm trạng của người bám chặt không buông là thế nào.
“Không đúng!”, Đường Tố nhíu nhíu mày: “Tôi nghĩ nên đổi thành chỉ là kẻ khốn đùa giỡn tình cảm của cô. Cô rất yêu tôi, nhưng tôi không yêu cô, chỉ muốn chơi đùa cô . Vẻ mặt cô phải có thêm vài phần ủy khuất .. à … đôi mắt nhìn tôi, nhìn tôi dạt dào tình cảm vào …”
Một người yêu đương là gì còn chưa biết, lấy đâu ra biết được thế nào là đùa bỡn?!? Hứa Luật không nhịn được khinh bỉ thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nghe theo anh, điều chỉnh tâm trạng cùng vẻ mặt của mình cho phù hợp.
Ủy khuất? Dạt dào tình cảm???
Mấy tính từ này xuất phát từ miệng Đường Tố thật khó mà tin nổi! Giống như nằm mơ giữa ban ngày!
“Chuyên tâm một chút!”, Đường Tố triệu hồi sự chú ý của cô: “Còn có … Nhất định cô phải ra vẻ rất si mê … Đúng! Là si mê chứ không phải ngu dại, ok?”
Hứa Luật muốn phản lại, đột nhiên cằm cô bị ghì chặt, một giây sau, gương mặt anh không hề báo trước cúi sát xuống, bàn tay đặt sau gáy của cô hơi dùng sức, ngăn cản cô không được phép lùi bước.
Hai môi dán vào nhau.
Hứa Luật cảm thấy đầu óc trống rỗng, bất luận là một tay Đường Tố đang ghì cằm cô; tay kia của Đường Tố đang ôm lấy gáy cô; môi Đường Tố đang cạy mở môi lưỡi cô, cùng với anh hòa chung hơi thở … Cô vẫn ngây ngây dại dại … không biết mình nên phản ứng ra sao.
Một lúc lâu sau bên tai mới truyền đến giọng nói trầm ấm của anh: “Không sai! Chính là vẻ mặt này!”
Anh liếm môi dưới, ngữ khí có chút nặng nề, nỉ non bên tai cô: “… rất si mê tôi!”
Khi Hứa Luật lấy lại được tinh thần, thì anh đã đi vào quán bar.
Pà nó!
Anh vừa làm cái gì vậy?
Hứa Luật chà chà môi, đầu môi vẫn còn lưu lại chút ẩm ướt!
Lưu manh!!!