Chương 113: Chương 113-1: Án Mạng Liên Hoàn (1)

“Mẹ nhà nó! Không có manh mối, không có đến một mẩu manh mối!”, Tiểu Giang vò đầu bứt tóc: “Trương Xảo Linh không gây thù chuốc oán với ai. Lẽ nào … thật sự chỉ vì một đôi giày mà giết người sao?”

‘Một đôi giày’ ý chỉ việc Trương Xảo Linh bị mất giày. Mọi người ban đầu không chú ý đến việc này, cũng nhờ Đường Tố chỉ ra mới để tâm. Trương Xảo Linh rất mê giày, tr ong nhà có hai tủ giày lớn, thiếu một hai đôi cũng chẳng ai biết – Dĩ nhiên đó là đối với người bình thường.

Thế nhưng … Một đôi giày cao gót có thể nói lên được điều gì?

“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai.” Đồng nghiệp cũng bó tay, hai người liếc nhìn nhau đầy bất lực.

Mà bọn tội phạm thành phố Giang dường như đã thương lượng với nhau vậy, sớm ‘Biếu quà Tết lớn’ cho các chú cảnh sát.

Vụ án Trương Xảo Linh còn chưa phá, lại phát sinh án mạng khác.

“Bên này!”

Hứa Luật mang theo thùng y cụ đi đến hiện trường. Cảnh viên ra hiệu cho cô biết tử thi trong phòng tắm.

Phòng tắm không lớn lắm, bên trong bồn tắm đầy máu.

Nạn nhân là một cô gái trẻ, bị nhấn chìm trong bồn nước, mái tóc dài màu đen lõa xõa trong dòng nước máu. Mái tóc đen, nước màu đỏ máu, da thịt bị ngâm trong nước trắng bệch, còn có một chiếc nơ hình bướm nổi trên mặt nước, cảnh tượng trông thật quỷ dị.

Hứa Luật phái người đến hỗ trợ đưa thi thể ra khỏi bồn tắm, đặt nằm ngửa trên nền nhà. Đeo găng tay y tế, cẩn thận từng li từng tí kiểm tra tình huống thi thể. Cô lấy nhiệt kế kiểm tra độ ấm thi thể, kết hợp với tình huống bên ngoài bước đầu phán đoán: “Thời gian tử vong từ mười giờ đêm đến mười hai giờ đêm. Vì do thi thể bị ngâm trong nước do đó thời gian tử vong nhất định sẽ có ảnh hưởng.”

Cô cúi đầu nhẹ nhàng di chuyển đầu của nạn nhân, nhấc cằm: “Trên cổ có vết siết và vết máu bầm”, cô đưa tay sờ sờ: “Khi còn sống phần gáy nạn nhân chịu va đập mạnh, xương ống chân bị vỡ …” Cô mở miệng tử thi kiểm tra phần lưỡi: “Bựa lưỡi xuất hiện màu tím.”

Ánh mắt của Hứa Luật dời xuống phía dưới, trên phía ngực trái của bộ quần áo có vết máu khá đẫm, Hứa Luật đưa tay kiểm tra, lông mày nhíu chặt, kéo áo lên nhìn ---

Phần ngực trái đã bị cắt mất.

Cô ghé sát vào thi thể quan sát, cô nghe phảng phất một âm thanh khác thường phát ra từ trên tử thi. Vì trong phòng có quá nhiều tạp âm nên sẽ che lấp mất đi thanh âm này.

Thanh âm từ hạ thân nạn nhân truyền đến.

Lẽ nào …

Hứa Luật nhíu mày, yêu cầu mọi người có mặt ở trong phòng tắm ra ngoài trước, chỉ còn cô và một phụ tá nữ. Cô trợ lý giúp Hứa Luật cởi chiếc quần jean đã thấm đầy máu.

Quả nhiên!

Phần hạ thân bị nhét một máy rung kích dục, đang hoạt động, phát ra những tiếng rè rè.

“Quả thật quá sức biến thái!”

Cô trợ lý không nhịn được mắng một tiếng, nói ra ý nghĩ trong đầu Hứa Luật lúc này.

Đúng là biến thái! Giết người ta chết, cắt đi một bên ngực, còn nhét thêm dụng cụ kích dục này, nguyên nhân của hung thủ là gì?

Nghiệm thi sơ bộ xong xuôi, nạn nhân được đưa về Cục cảnh sát tiến hành kiểm tra chi tiết.

  • Tiểu Giang và Đường Tố đi đến công ty Lâm Ngọc.

Công ty Lâm Ngọc là một công ty đầu tư, Lâm Ngọc là nhân viên trong phòng hành chính.

Mục đích chuyến đi này của Tiểu Giang chỉ để tìm hiểu thông tin của cô ta thông qua những người bạn đồng nghiệp, đặc biệt cần tìm hiểu nạn nhân khi còn sống có gây xung đột hay xích mích với người nào hay không.

Kết quả, Lâm Ngọc bình thường tính cách hướng nội, phần lớn thời gian đều vùi đầu làm việc, do vậy các đồng nghiệp trong công ty không có ấn tượng với cô ta cho lắm. Khi cảnh sát đến điều tra có người thậm chí còn không biết có một nhân viên tên Lâm Ngọc, điều này cho thấy vị trí của Lâm Ngọc trong công ty là cực kỳ nhỏ bé.

“Đó là chỗ ngồi của cô ta?!” Đường Tố chỉ vào một vị trí khá khuất trong phòng hành chính.

“Ồ! Đúng … Sao anh biết!”, đồng nghiệp Lâm Ngọc gật đầu.

Đường Tố không trả lời cô ta, trực tiếp đi thẳng đến.

Chỗ ngồi Lâm Ngọc khá gọn gàng, sạch sẽ, ngoại trừ chiếc máy vi tính và vài tập văn kiện trên bàn thì không có bất cứ thứ gì khác.

Đường Tố: “Khi nào thì cô ta bắt đầu thu dẹp tất cả các đồ vật trên bàn?”

Người đồng nghiệp suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hình như … Khoảng hơn nửa năm trước.”

Tiểu Giang: “Tại sao?”

Người đồng nghiệp nhún vai một cái: “Ai biết được! Cô ta đâu kể với chúng tôi.”

Một người đồng nghiệp khác lên tiếng: “Cũng làm trong cùng một phòng mà không ai như cô ta vậy, như bị chạm dây nhìn ai cũng đề phòng như gặp phải cướp vậy.”

Có thể thấy mối quan hệ của Lâm Ngọc xác thực khá tồi tệ.

Đường Tố nói ra một câu đầy ẩn ý: “Khả năng cô ta đề phòng cướp thật!” Sau đó quay người rời khỏi phòng.

“Giáo sư Đường …”, Tiểu Giang chạy vội theo: “Anh có phát hiện gì sao?”

Mỗi một lần đi với Đại thần đều khiến cho Tiểu Giang giác ngộ một điều sự thông minh của anh ta bị thiếu hụt nghiêm trọng, cần phải bổ sung thêm rất nhiều.

Đường Tố không trả lời câu hỏi của anh ta, đi thẳng về phía trước.

Đúng thật là! Ai bảo anh ta không phải là pháp y Hứa cơ chứ. Tiểu Giang thở dài một hơi, rồi chạy theo sau. Hai người đến trước lịch phân công công việc, nhìn qua một chút, sau đó đến phòng nhân sự tìm thêm một số thông tin, rồi Đường Tố lệnh cho Tiểu Giang tìm một người bảo vệ tên Vương Hướng Chí.

Tiểu Giang chạy nhanh đi tra hỏi, sau khi trở lại phía sau có thêm một người thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục bảo vệ.

Vương Hướng Chí không cao lớn, người đen gầy, đi theo sau Tiểu Giang trông hắn càng thêm nhỏ bé.

Đường Tố: “Biết nạn nhân!?!”

Vương Hướng Chí gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.

Tiểu Giang: “Là ý gì? Trả lời cho đàng hoàng.”

Vương Hướng Chí bị dọa sợ, vội vã mở miệng: “Thật sự là có biết nhưng không quen!”

Đường Tố: “Cậu thích cô ta.”

“Hả?”, Tiểu Giang kinh ngạc thốt lên, vừa rồi đã hỏi hết tất cả các đồng nghiệp rất nhiều vấn đề, bao gồm luôn cả việc Lâm Ngọc có người theo đuổi hoặc có bạn trai hay không, nhưng tất cả mọi người đều có chung một đáp án chính là: Không biết.

Không ngờ đến, người yêu thầm lại ngay trước mắt đây thôi.

Tâm tư sâu kín với Lâm Ngọc bị nhìn thấu, Vương Hướng Chí lo lắng nuốt nước miếng một cái: “Tôi … tôi chỉ cảm thấy cô ta rất tốt, thật sự rất tốt …” Hắn cúi đầu, mím mím môi: “Nhưng … cô ta không thích tôi.”

“Ừm!”, Đường Tố gật đầu: “Đây là chuyện chắc chắn, cậu chỉ là một anh bảo vệ, làm sao cô ta có thể chú ý đến cậu.”

Một câu nói của Đường Tố khiến hắn nghẹn họng, tay nắm thành quyền, không lên tiếng.

Đường Tố: “Cậu lợi dụng chức trách công việc của mình, ban đêm thường đi trộm đồ đạc của cô ta, hoặc là ngồi vào chỗ của cô ta. Như vậy sẽ khiến cậu có cảm giác gần gũi và thân thiết với cô ta.”

“Không … Tôi không có!”, vẻ mặt Vương Hướng Chí lộ ra sự sợ hãi, trừng mắt nhìn Đường Tố, không hiểu tại sao anh có khả năng biết tất cả những điều này.

“Cậu tỏ tình với cô ta nhưng bị cự tuyệt!”, Đường Tố không thèm để ý đến khuôn mặt trắng bệch vì kinh hãi của hắn, nói tiếp các kết quả của mình thu thập được.

Vương Hướng Chí còn muốn nói thêm điều gì nhưng Tiểu Giang đã tiến lên một bước: “Vương Hướng Chí, hiện tại chúng tôi hoài nghi anh có quan hệ với cái chết của cô Lâm Ngọc, mời anh theo chúng tôi về Cục cảnh sát phối hợp điều tra.”

Vương Hướng Chí bụm mặt khóc rống: “Tôi không nghĩ sẽ giết cô ta, tôi không muốn giết cô ta …”

Tiểu Giang nhếch miệng, chuyện này … Tên nhóc này chưa đánh đã khai. Anh ta vốn dĩ cho rằng vụ án này khó nhằn, ai ngờ chỉ đi một chuyến, chân tướng đã rõ ràng ràng. Tiểu Giang cực kỳ sung sướng không quên nịnh hót Đường Tố: “Đại thần uy vũ!”

Tiểu Giang rút còng tay, còng Vương Hướng Chí: “Có gì muốn nói đến cảnh sát rồi khai.”

“Chờ đã …”, Đường Tố ngăn Tiểu Giang lại, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Hướng Chí: “Cậu nói … Cậu giết Lâm Ngọc.”

“Ồ!”, lần này đến lượt Tiểu Giang ngơ ngác, không phải tên nhóc này đã khai nhận rồi sao?

“Tôi … Tôi không muốn giết cô ta, là do cô ta ép tôi”, Vương Hướng Chí gào lên: “Tôi chỉ muốn tốt cho cô ta, mà cô ta không biết cảm kích còn sỉ nhục tôi không biết tự lượng sức, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga … Còn mắng tôi khiến cô ta ghê tởm, kêu tôi cút …”

  • Trong đồn cảnh sát.

Vương Hướng Chí khai nhận toàn bộ quá trình phạm tội cẩu huyết ‘Yêu quá sinh hận’.

Vương Hướng Chí rất yêu Lâm Ngọc, thời gian đầu anh ta chỉ đứng xa xa trộm nhìn, sau đó lén trộm trên bàn làm việc của cô ta một vài đồ vật nhỏ như cây bút, cục gôm… Dùng cây bút của cô viết những lời tâm sự sến súa, nhưng chưa từng bao giờ dám đưa cho cô ta đọc ; tuy nhiên cảm giác viết ra khiến tâm tình hắn rất vui vẻ.

Lâm Ngọc cất hết toàn bộ đồ dùng vào ngăn kéo, khóa lại, hắn lại tìm phương cách khác.

Khi đêm đến, hắn sẽ ngồi vào bàn của Lâm Ngọc, vuốt ve chiếc bàn cô ta dùng, ngồi ghế cô ta đã ngồi, có nhiều khi hắn còn nằm nhoài trên chiếc bàn làm việc của cô ta để ngủ một giấc, hoặc nằm trên chiếc ghế còn thoang thoảng hương vị của cô ta …

“Đệt! Mày thật biến thái!”, Tiểu Giang nghe hắn kể đến đây không nhịn được kích động, mắng một tiếng.

“Nói tiếp!”, Tô Tử Khiêm ra hiệu Tiểu Giang bình tĩnh: “Tại sao cậu lại giết cô ta.”

Vương Hướng Chí: “Ngày hôm đó cô ta tăng ca … Cũng là ngày tôi trực đêm. Tối hôm ấy mưa rất to, khi cô ta ra về tôi lén đi theo sau, nửa đường xe đạp điện cô ta hư, tôi liền nghĩ ông trời đã cho tôi cơ hội, đang muốn tiến đến giúp cô ta … thì … Người kia xuất hiện ….”

“Người kia?” Tô Tử Khiêm nhíu mày.

“Người đó vừa nhìn là biết tên sở khanh, đùa giỡn phụ nữ”, Vương Hướng Chí nghiến răng nghiến lợi: “Thế nhưng cô ta lại ôm mộng ảo tưởng, nghĩ mình đạt được món hời … Người ta chỉ trêu đùa cô ta một chút, cô ta lại coi là thật.”

Vì Lâm Ngọc, hắn nghĩ mình phải làm gì đó. Do vậy, hắn đặc biệt mua một bộ âu phục, đi đến nơi ở của Lâm Ngọc, không ngờ cô ta từ chối hắn, thông báo cô ta đã có bạn trai.

“Tôi có lòng tốt khuyên cô ta, nói cô ta nếu làm bạn gái của tôi, tôi sẽ đối xử với cô ta thật tốt, kết quả cô ta không những từ chối mà còn đuổi tôi đi, mắng tôi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga …”

Chính câu nói này đã tác động lên thần kinh mẫn cảm của Vương Hướng Chí.

Trước đây Vương Hướng Chí cũng từng đeo đuổi một người phụ nữ, khó khăn lắm mới có dũng khí biểu lộ, ai ngờ bị đối phương chà đạp không thương tiếc, chửi bới một trận, trong đó có một câu ‘Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.

Trong cơn tức giận, hắn nổi cơn điên bóp cổ Lâm Ngọc, đến khi hắn tỉnh táo thì hai mắt Lâm Ngọc đã trợn tròn. Hắn sợ chết khiếp, liên tục lắc lắc người cô ta, nhưng không có phản ứng.

“Sau đó thì sao, cậu làm gì?”, Tô Tử Khiêm hỏi, những điều bọn họ thu thập được tại hiện trường không chỉ có bấy nhiêu.

Vương Hướng Chí nuốt nước miếng một cái: “… Tôi nghĩ đã vậy thì sao không ‘làm’ … Tôi … tôi liền trèo lên cô ta.”

“Thằng khốn này còn là người hay không!”, Tiểu Giang đập mạnh sau gáy hắn: “Tại sao mày không nhanh chóng gọi cấp cứu, mà còn làm ra chuyện đồi bại ấy!”

Những người khác cũng chấn động vì lời khai của hắn, không thốt nên lời.

Tô Tử Khiêm lên tiếng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi bỏ chạy.”

“Chạy …”, Hứa Luật đứng một bên, nghe đến đây, không kìm được mở miệng: “Nguyên nhân cái chết của Lâm Ngọc là do bị chết ngạt, từ dấu vết trên cổ đưa ra phán đoán là bị bóp cổ chết, điều này không sai … Thế nhưng, phần ngực trái bị cắt đứt, hạ thân bị nhét máy rung kích dục …”

Chuỗi hành vi biến thái này mới khiến người ta giận sôi gan sôi máu; thế nhưng Vương Hướng Chí chỉ khai làm xong thì bỏ đi.

Dĩ nhiên Vương Hướng Chí cũng cảm thấy kinh hãi trước câu nói của Hứa Luật, hắn há hốc mồm: “Tôi … Tôi không có làm những chuyện ấy, không phải tôi làm.”

“Mẹ kiếp! Ngay cả làm tình với thi thể mà còn làm được. Việc đó làm sao không có khả năng!”, Tiểu Giang đập mạnh lên mặt bàn: “Tên khốn mau khai thật ….”

“Thật sự không phải tôi làm … Tôi không biết!”, Vương Hướng Chí lắc đầu lia lịa.

Tô Tử Khiêm: “Tiểu Giang, mang về phòng thẩm vấn, lấy khẩu cung cẩn thận.”

  • Hứa Luật: “Phần thức ăn lấy từ trong dạ dạy, qua kiểm nghiệm thời gian tử vong trùng khớp với thời gian trong lời khai của Vương Hướng Chí.”

“Chẳng lẽ … Có người đợi Vương Hướng Chí đi rồi, bắt đầu động chân động tay với thi thể?”, Tô Tử Khiêm nhìn Đường Tố: “Giáo sư Đường có ý kiến gì không?”

Đường Tố cúi đầu, gương mặt thon gầy, trắng nõn, hàng lông mày nhíu lại: “Vương Hướng Chí không nói dối, hắn chỉ bóp chết nạn nhân thôi. Hắn chưa đủ thông minh để có thể tạo ra một hiện trường như vậy …” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, bắt đầu nói đến một vụ án điển hình khác:

“Jerome Brudos rất căm giận người mẹ hung ác của mình; thế nhưng ngay từ lúc mới năm tuổi hắn đã bắt đầu yêu thích những đồ vật của phụ nữ, đặc biệt là giày. Nạn nhân sau khi bị hắn giết sẽ bị hắn cắt một bên chân làm kỷ niệm. Trong một khoảng thời gian mấy năm trời, hắn phạm tội mấy lần, thi thể ném xuống dưới sông …”

Hứa Luật sửng sốt: “Ý anh nói, hung thủ cố tình tạo hiện trạng thi thể như vậy là mô phỏng cách thức gây án của Jerome.”

Đường Tố lấy ra một tấm hình: “Hãy nhìn bộ quần áo trên người nạn nhân.”

“Em cảm thấy …”, Hứa Luật đưa ra suy nghĩ của mình: “Quần áo của nạn nhân … khả năng không thuộc về cô ta.”

Lần đầu tiên trông thấy đã có cảm giác này.

Nạn nhân là một cô gái trẻ nhưng y phục trên người cô ta khá chững chạc, cũng khá rộng rãi, không phù hợp với phong cách cô ta.

“Đây quả thật không phải là quần áo của cô ta”, Đường Tố lên tiếng: “Anh đã coi qua tủ quần áo của nạn nhân, loại y phục này không xuất hiện trong tủ treo đồ.

Thời điểm Jerome bị bắt, cảnh sát tìm được trong nơi ở của hắn có một số lượng lớn giày và y phục của nữ giới, cùng với rất nhiều bức ảnh chụp, hắn khai nhận hắn thích chiêm ngắm thi thể trong trang phục của hắn …”

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.

Tô Tử Khiêm cảm thấy đầu mình tê rần, tình huống hiện tại là thế nào?

Theo lời khai của Vương Hướng Chí và thời gian tử vong, hắn sẽ bị thành lập tội danh giết người. Tuy nhiên, một loạt hành vi biến thái phát sinh thì giải thích thế nào? Là do ai làm? Tại sao lại làm vậy?

Còn nữa người được coi là ‘Bạn trai’ của Lâm Ngọc theo như lời của Vương Hướng Chí là người như thế nào? Đột nhiên lại xuất hiện thêm một nhân vật khả nghi.

“Đội trưởng Tô! Bên đồn cảnh sát trấn X gọi điện thoại đến …”, một cảnh viên vội vã chạy đến báo cáo với Tô Tử Khiêm: “Bên đó thông báo hung thủ giết Trương Xảo Linh đứng ra tự thú.”

“Cái gì???’, Tô Tử Khiêm sững người, lập tức bước nhanh đến.

Hứa Luật cũng muốn tìm hiểu hư thực … Vụ án ấy vốn không có đầu mối, bây giờ lại xuất hiện hung thủ ở trấn X cách xa thành phố Giang mấy chục cây số?

Đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy âm thanh của Đường Tố: “Còn tưởng sẽ chịu được mấy ngày, ai ngờ nhanh như vậy đã chịu đựng không nổi.”

Hứa Luật quay người lại tròn mắt nhìn anh: “Anh đã làm gì?”

“Cùng hung thủ nói chuyện phiếm mà thôi.”

Mà thôi?

“Anh đã sớm biết hung thủ là ai?”, Hứa Luật nhướn mày nhìn anh, không tin tưởng những điều tai mình vừa nghe.

“Dĩ nhiên, chỉ cần động não một chút là biết.”

“Anh …”, Hứa Luật nghẹn họng: “Tại sao anh không nói sớm!”

Đường Tố tiến lên phía trước, chậm rãi nói: “Đừng để ý đến chi tiết này.”

“…”

“Câu này anh đọc được trên internet, cảm thấy rất thích hợp dùng trong những người chậm phản xạ, sức quan sát không đủ hoặc chưa đủ thông minh.”

Hứa Luật nào quan tâm anh học được câu này ở đâu, hay dùng vào thời điểm nào; ngay lúc này đây cô chỉ muốn biết: “Tại sao anh biết hung thủ? Lại có thể khiến ‘hắn’ đứng ra tự thú?” Nếu cô nhớ không lầm mấy ngày nay Đường Tố đều ở thành phố Giang, vậy làm sao có thể điều khiển một tên hung thủ ở trấn X ra đầu thú?