Chương 100: Trọng Điểm Là Vụ Án Đã Kết Thúc

Không nghĩ đến Trần Khánh Khôn hợp mưu giết người, lại còn là Trịnh Hiểu Hồng, chuyện này quả thật vượt xa suy nghĩ của mọi người.

“Hội chứng Stockholm!” Hứa Luật tự lẩm bẩm, cô nhớ đến Đường Tố đã từng đề cập đến hiện tượng tâm lý này. Cô không ngờ có một ngày chính mình được tận mắt chứng kiến phạm nhân mắc hội chứng đó.

“Anh biết từ khi nào?!!”, Hứa Luật nhìn người đàn ông trước mắt. Cô nhớ lại anh đã từng nói một câu mang hàm ý sâu xa --- Đối phó với kẻ điên, phải để kẻ điên trị.

Lúc đó, chắc chắn anh cũng đã biết Trịnh Hiểu Hồng và Trần Khánh Khôn hợp mưu gây án, không … Phải nó là sớm hơn nữa cơ.

Đường Tố thành thật trả lời: “Sau khi đi gặp Trần Khành Khôn là anh đã biết”. Đúng vậy, chỉ sau khi gặp mặt Trần Khánh Khôn mới xác thực suy nghĩ này của anh.

Vậy nghĩa là khoảng bốn hoặc năm ngày trước.

Đường Tố giải thích cho cô: “Từ vết thương trên người nạn nhân, thủ pháp ra tay rất chính xác, lấy đi toàn bộ nội tạng của nạn nhân cho thấy hung thủ là người thuận tay trái; mắc chứng OCD – Rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Thế nhưng những điều này lại không xuất hiện trên người Trần Khánh Khôn. Hắn là người thuận tay phải, cách bài trí trong phòng của anh ta không cho thấy anh ta là người mắc bệnh. À đúng rồi. Làn da của hắn có mẫn cảm với một số thành phần của thuốc tẩy, do đó, người ra tay chắc chắn không thể là hắn.”

Đường Tố nhìn gương mặt ngơ ngác của tất cả mọi người xung quanh: “Sao vậy? Không lẽ mấy người không biết sao?”, rồi anh cau mày: “Chẳng phải các người đã đến nhà hắn mấy lần rồi ư?” Thiếu điều muốn lục tung lên cơ mà: “Lẽ nào không chú ý đến tất cả những sản phẩm tẩy rửa nhà hắn đều dùng nhãn hiệu đặc biệt, mà nhãn hiệu ấy là chuyên dùng cho những người bị dị ứng. Còn loại nước tẩy dùng trên thi thể là loại thường thấy trên thị trường.”

Tất cả đều im lặng, quả thật bọn họ không hề chú ý đến điểm này. Khi tiến hành lục soát bọn họ chỉ đặt mọi chú ý lên những thứ gọi là ‘chứng cứ’, lại không như Đại thần ‘Tai nghe tứ phương, mắt nhìn tám hướng’, điều tra một cách toàn diện.

“Vì vậy, hắn có kẻ đồng mưu!”, Đường Tố nói tiếp: “Kẻ đồng mưu này là ai? Đầu tiên phải là người có tính kích động muốn đi giết người; Bởi vì dù sao muốn kích thích một người bình thường đi giết người là chuyện không đơn giản, hơn nữa lại là sát hại một người chẳng chút liên quan lại càng khó. Thế nhưng đối với một kẻ từ lâu đã manh nhe muốn giết người, vậy thì dễ hơn nhiều. Trần Khánh Khôn sở dĩ chọn cô ta là vì hắn cho rằng mình có con át chủ bài trong tay, có thể thuyết phục được cô ta, khống chế cô ta, hắn có thể nhồi sọ với một kẻ điên điên khùng khùng như cô ta.”

“Nếu so sánh với vụ án gốc, thì đây chính là phiên bản cập nhật của bản án Trương Tùng. Xét theo tính cách thích chơi nổi của Trần Khánh Khôn, nếu được lựa chọn, nhất định hắn sẽ dùng phương pháp ‘náo động xuất quân’. Trên giá sách của hắn không có ít sách liên quan đến mấy vụ án sát thủ liên hoàn như: Hoa Thược Dược Đen, Sát Thủ Sao Năm Cánh, Sát thủ liên hoàn Cung Hoàng Đạo … Tùy tiện chọn đại một vụ đều nổi danh hơn vụ của Trương Tùng gấp nhiều lần. Nhìn quyển sách cũ mèm có thể thấy được hắn nghiền ngẫm mấy vụ này không ít lần, thế nhưng hắn chỉ chọn Trương Tùng.

Tại sao?

Nguyên nhân chỉ có một, đây chính là ‘Điều kiện hợp tác’ của đối phương.

Như vậy cũng có thể giải thích được biểu hiện trên thi thể --- ‘Tôi tự nguyện đem bản thân sạch sẽ dâng hiến cho ngươi’. Loại tình cảm này không phải là đối với Trần Khánh Khôn mà là đối với người sáng lập ra chuỗi vụ án này --- Trương Tùng. Nếu như vậy người phạm tội phải có tình cảm đặc biệt với Trương Tùng.

Người nào sẽ tồn tại tình cảm đặc biệt với một tên tội phạm mang tội giết người? Trần Khánh Khôn lại không có tình nhân, chí ít trong quá trình điều tra trước đây của cảnh sát có đề cập hắn không có người yêu ….”

“Coi như có, ‘Tam quan’ của một người bình thường sẽ cho rằng nếu chạy được bao xa thì chạy đi!”, một cảnh viên lẩm bẩm.

“Thật sao?”, Đường Tố hỏi ngược lại: “Vì sao vậy?”

Câu hỏi này của đại thần khiến anh cảnh viên sửng sốt, đây không phải là chuyện rõ rõ ràng ràng ư: “Dù sao đâu có ai muốn dính líu với một tên biến thái.”

Đường Tố nhíu mày, anh cảm thấy đáp án này cũng không phù hợp với ‘nguyên tắc tình cảm của anh’. Anh đột nhiên xoay đầu, nhìn Hứa Luật nói: “Yên tâm, anh không phải là loại người như vậy.”

Hả????

Loại người như vậy? Loại người như vậy?

Loại người biến thái như Trần Khánh Khôn?

Đường Tố nở nụ cười dịu dàng: “Cho dù em có giết người cướp của, anh cũng không rời xa. Anh sẽ khắc phục hậu quả cho em theo cách thức hoàn mỹ nhất, để tất cả các cảnh sát không tài nào tìm ra được một mẩu nhỏ chứng cứ.” Anh tuyệt đối có năng lực này.

Hứa Luật: “…”

Mọi người: “…”

Đến tột cùng ai mới là người có khả năng cướp của giết người được chứ!

Cô là người bình thường anh có hiểu không? Tam quan đoan chính của cô chính là: đạo đức, chính nghĩa và là công dân lương thiện, anh có hiểu không?

Anh mới là người làm cho người ta có cảm giác sẽ xảy ra mấy cái chuyện vớ vẩn kia thì có.

Anh là Đường Tố, thông minh bất phàm, tình cảm của người bình thường thì anh lại thiếu hụt một cách nghiêm trọng. Không có tình cảm, thiên tài như một cây súng sẵn sàng lên nòng, thời điểm nhắm ngay bọn tội phạm thì chính là ‘Tin Mừng’ cho đám cảnh sát, là ác mộng của bọn tội phạm. Cảnh sát có thể hô vang ‘Hallelujah’, ca tụng nền hòa bình thế giới.

Thế nhưng, cũng đừng quên, cây súng này chưa bao giờ có mong ước vĩ đại muốn phổ độ chúng sinh, tạo phúc cho nhân loại. Chờ đến một ngày khẩu súng đột nhiên xoay chuyển phương hướng, cho rằng đám tội phạm IQ quá thấp, không đủ lực để chơi với anh … vậy thì lúc đó chính là ngày tận thế của tất cả các cảnh sát.

Không được Hứa Luật đáp lại, Đường Tố tự cho rằng lời thề ‘Sinh tử không chia lìa’ này đã cảm động cô, quay đầu nhìn lại, đại não nhanh chóng phân tích: Dáng vẻ lúc cô cảm động nên để một mình anh chiêm ngắm, còn đám người không liên quan này không có thì tốt hơn.

“Trần Khánh Khôn là tên làm chủ, còn người phạm tội là kẻ phục tùng. Có điều ‘Tổ hợp mới’ này chưa đủ ăn ý, người chủ đạo không thể lấy quyền làm chủ khống chế, còn kẻ phục tùng lại kiên trì lý niệm của bản thân, mà nhờ chính lý niệm đó lại thúc đẩy hai người đi đến hợp tác.

Có cảm tình đặc biệt với Trương Tùng, như vậy lý do tên Trần Khánh Khôn muốn dụ dỗ cô cùng hợp tác rất đơn giản: Tuy Trương Tùng đã chết thế nhưng lý niệm của hắn vẫn còn mãi --- ‘Đây là xã hội ăn thịt người’ chính là lý niệm của Trương Tùng.”

“Đường … Giáo sư Đường”, Tiểu Giang yếu ớt đặt câu hỏi: “Xin anh hãy nói cho tôi … Trong nhà Trịnh Hiểu Hồng, … cái đó … nguyên liệu nấu nước mì … Không phải … Không phải của người!”

Khi nhìn thấy Trịnh Hiểu Hồng nhấc trên tay chiếc túi nội tạng, cùng câu cô ta nói với Tiểu Giang ‘Muốn đến nhà tôi ăn mì ư!’. Anh ta lập tức nghĩ đến chén nước dùng trong quán mì nhà họ Trịnh hôm đó.

Mì là món ăn vặt rất thông thường ở thành phố Giang. Bình thường khi ăn, thực khách còn kêu thêm một chén nước soup, trong đó đều được bỏ thêm một ít lòng phèo.

Mẹ Trịnh còn nhiệt tình cho anh thêm: Nào là ruột non, tim, gan …

Đường Tố cao giọng nói tiếp: “Không sai! Đây chính là điều kế tiếp tôi muốn nói. Nội tạng người chết bị lấy đi toàn bộ, vậy một đống nội tạng ấy xử lý bằng cách nào? Thêm vào đó theo lý luận của Trương Tùng, thì không còn khó đoán nữa … Ăn! Không chỉ để một mình mình ăn mà muốn cho càng nhiều cùng ăn càng tốt. Đây cũng chính là điều kiện dụ dỗ của Trần Khánh Khôn.

Nói thêm về tính cách của người đóng vai phục tùng trong một ‘Tổ hợp phạm tội, cá tính bọn họ yếu đuối, nhát gan. Bọn họ cần dựa vào tính cách mạnh mẽ. Sống trong một gia đình đơn thân, tỉ lệ do người mẹ nuôi lớn chiếm ưu thế hơn, là phụ nữ hoặc những đứa bé khoảng mười tuổi lại càng dễ biến thành kẻ phục tùng; còn nam giới thành niên bình thường đều sẽ là người chủ đạo.”

Đường Tố phân tích hết tất cả những điểm nghi vấn. Từ một vụ án xoắn xuýt, rối tinh rối nùi như cuộn len, tìm mãi không tìm được đầu ra; mà từ trong miệng anh phát ra lại là những sợi dọc, ngang, cuối cùng tạo ra một thành phẩm hoàn chỉnh.

“Cứ như vậy mà hình mẫu của kẻ phục tùng dần dần sáng tỏ, căn cứ vào phác họa tâm lý tội phạm của kẻ tùy tùng, rối loạn tâm thần, …”

Từng điểm, từng điểm, cuối cùng manh mối chỉ có một người.

Hứa Luật xem qua thông tin cá nhân của Trịnh Hiểu Hồng: Thuở nhỏ mất cha, một mình được mẹ nuôi lớn. Theo ấn tượng của hàng xóm về cô ta: cô ta là cô gái có tính cách điềm đạm, thẹn thùng. Hai năm trước, sau khi xảy ra vụ việc thì bỏ quê ra đi.

“Tại sao anh không nói sớm một chút!”, Hứa Luật cảm thấy ảo não, lại nghĩ đến nạn nhân vẫn còn nằm trong bệnh viện kia.

Đường Tố nhận ra ngữ khí Hứa Luật có chút tức giận, nhưng anh thật sự không hiểu vì sao cô lại nổi nóng: “Nói gì? Nói rồi cảnh sát có thể bắt hắn ngay lập tức không?”

“Thế nhưng … nếu anh nói … thì ít ra … thì ít ra cảnh sát cũng có phòng vệ với Trịnh Hiểu Hồng, để cô ta không tiếp tục hại người.”

“Phải vậy không? Sau đó thì sao?”, Đường Tố không tán thành cách nói này của cô: “Sau đó để Trịnh Hiểu Hồng nhận tất cả mọi tội lỗi, còn tên Trần Khánh Khôn vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”

“Chính vì thế anh yêu cầu cảnh sát đưa ra tin tức với đám phóng viên, tạo ra hai luồng ngôn luận …”, suy nghĩ trong đầu Hứa Luật chợt lóe sáng: “Nói Trần Khánh Khôn vượt qua được Trương Tùng. Luận điệu này đối với Trịnh Hiểu Hồng mà nói là không thể chịu đựng được.”

“Bingo! Cô gái thông minh!”, vụ án kết thúc khiến tâm trạng Đường Tố không tệ: “Anh nói rồi! Muốn trị kẻ điên phải để kẻ điên đối phó. Nếu để cảnh sát ra tay, kết quả có thể tưởng tượng được.”

Hứa Luật lại không ca ngợi thành tích này của anh: “Đường Tố! Anh có nghĩ đến hay không, nếu như những lý luận của anh mắc sai lầm dù là nhỏ nhất, sẽ tạo ra hậu quả đến mức nào!”

“Sự thật chứng minh anh không sai! Hơn nữa anh đã giúp tất cả mọi người giải quyết vụ khó nhằn nhất!”, anh chỉ chỉ thi thể Trần Khánh Khôn trên chiếc bàn giải phẫu.

“Tội và án phạt sẽ do pháp luật phán quyết, hơn nữa còn có cảnh sát …”, từ nhỏ cô đã ảnh hưởng bởi sự giáo dục của các bậc tiền bối, trong tiềm thức của cô luôn cho rằng ‘Đúng’ và ‘Sai’ là do pháp luật định đoạt, không phải giống như anh, dùng thủ đoạn của chính mình ‘Lấy bạo chế bạo’.

“Quá trễ! Vô dụng! Anh đã nói, từ khởi đầu hắn là bày ra tất cả. Hắn không cần động thủ, do vậy cảnh sát không làm gì được hắn!”, Đường Tố không vui cắt ngang lời cô, chỉ vào những người cảnh sát đứng quanh đó: “Những người này ngay cả theo dõi còn thất bại, chỉ biết đem hung thủ trói lại. Các người đối với hành động của tôi như vậy có ý kiến gì không?”

Mọi người bên cạnh đang nghe hai người ‘anh một câu, em một câu’, không nghĩ đến đột nhiên chĩa về phía bọn họ. Dĩ nhiên họ căm thù hành động của tên Trần Khánh Khôn đến cực điểm, hận không thể băm vằm hắn ra ngàn mảnh … Nhìn thấy hắn chết như vậy, trong lòng bọn họ có chút thỏa chí; thế nhưng --- Trong ngữ khí của Đại thần đều ngập tràn sự chế giễu cảnh sát chúng tôi … chúng tôi thật khó mở miệng mà!!!

Tuy nhiên … Bọn họ không nói, có người thay bọn họ nói.

“Đường Tố! Em biết anh rất lợi hại. Nhưng cho dù anh có lợi hại cách mấy cũng không thể một mình tự tay giết chết hết đám người xấu. Nếu không có cảnh sát thì cả thế giới đã sớm đại loạn. Bọn họ tuy rằng không giết chết được hung thủ, tuy nhiên bọn họ đã cố gắng hết sức, không thẹn với lương tâm. Anh có hiểu không?”

Nói đến câu cuối cùng, Hứa Luật trực tiếp đưa tay đấm lên ngực anh.

Tên đàn ông tự tin kiêu ngạo này --- Tuy là anh có quyền được tự cao tự đại nhưng anh có thể khiêm tốn hơn một chút, bao dung hơn một chút.

Pháp y Hứa nói thật hay.

Tất cả mọi người trong lòng âm thầm ủng hộ Hứa Luật, đồng thời cũng có chút lo lắng nhìn về phía Đại thần --- Ở trước mặt bao nhiêu người, pháp y Hứa nói như thế phải chăng sẽ làm Đại thần cảm thấy mất mặt???

Nhưng sự thật chứng minh họ lo lắng quá dư thừa.

Đường Tố cau mày, chăm chú hỏi lại Hứa Luật: “Tại sao anh lại muốn tiêu diệt hết cái xấu trên thế giới???? The world is wonderful because of bad guy! (Thế giới có người xấu tồn tại lại càng trở nên đặc sắc).”

Hứa Luật và mọi người: “…” Khả năng ngôn ngữ và năng lực phân tích của giáo sư Đường khác hẳn tất cả mọi người, chúng ta là phàm nhân mãi mãi không có năng lực lĩnh hội.

À! Trọng điểm không ở chỗ này biết không?

Trọng điểm là em muốn anh tôn trọng mồ hôi và sự trả giá của cảnh sát có hiểu không?

Trọng điểm là …

À … Mà thôi … Trọng điểm là cái gì không quan trọng.

Mặc kệ quá trình tốt xấu thế nào đi chăng nữa, tựu chung lại vụ án ghê sợ đã lắng xuống, chân tướng đã rõ rõ ràng ràng, bên bệnh viện cũng thông báo tin tốt lành rằng người bị hại kia đã tỉnh lại, không còn nguy hiểm đến tính mạng. Trịnh Thiên Hồng bị bắt giam, ngày hôm sau được phát hiện đã tự tử trong nhà lao. Không biết cô ta giấu cây dao giải phẫu ở chỗ nào, rạch một đường tự sát.

Ái chà!!! Thật ra tất cả những chuyện này đâu phải là chuyện quan trọng.

Đối với Đường Tố mà nói, chuyện quan trọng kế tiếp đó chính là: Kết thúc vụ án, anh sẽ đi gặp cha mẹ Hứa Luật.

  • Sau khi vụ án kết thúc, cuối tuần, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời sáng lạn, Hứa Luật thực hiện lời hứa của mình, đem bạn trai về nhà.

Cha mẹ Hứa Luật ở thành phố Z, cách thành phố Giang hơn hai tiếng lái xe. Tối hôm qua Hứa Luật đã gọi điện thoại báo cho mẹ rằng ngày hôm nay cô sẽ đưa bạn về chơi.

Trong lòng mẹ Hứa đều nghĩ đến Tô Tử Khiêm, chàng rể tương lai. Không ngờ đến con gái không mang về bạn trai Tô Tử Khiêm, mà là một người đồng nghiệp.

Chính vì thế, Hứa Luật phải giới thiệu: “Cha! Mẹ! Đây là bạn trai của con … Đường Tố!”

Mẹ Hứa sửng sốt đến mức bật thốt lên câu hỏi mà không kịp suy nghĩ: “Con chia tay với Tử Khiêm rồi ư?”

Hứa Luật quýnh quáng, vội vã giải thích: “Mẹ! Con và Tử Khiêm chỉ là hai người bạn tốt!”

May là ba Hứa phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng giảng hòa: “Vào nhà rồi mới nói! Mẹ con biết hôm nay con về nhà nên nấu toàn món con thích!”

“Ối chà chà …”, Hứa Luật kéo tay Đường Tố: “Vào đi! Hôm nay coi như anh có lộc ăn.”

Đường Tố nở nụ cười ôn nhã, theo cô vào trong. Vừa vào đến nhà, gương mặt không chút gợn sóng, nhưng đại não đã bắt đầu khởi động công việc, lưu toàn bộ dấu vết, tiến hành phân tích.

Mẹ Hứa lôi Hứa Luật vào bếp, bắt đầu công cuộc thẩm vấn.

Trong lòng thầm thừa nhận đứa con rể gần hai mươi năm trời, đột nhiên lại thay người khác, mẹ Hứa Luật không thể chấp nhận được.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Hứa Luật nhặt đậu cô-ve, vừa nói: “Chính là chuyện mẹ đang tận mắt nhìn thấy đó!”

“Không phải … Không phải con và Tử Khiêm …”

Biết mẹ sắp nói gì, Hứa Luật vội vàng cắt lời: “Mẹ … Đó là do mẹ hiểu lầm! Con và Tử Khiêm trước nay đều không phải người yêu!”, cô giả vờ vô tội trừng mắt nhìn mẹ.

“Haizza! Hóa ra nha đầu nhà này từ trước đến giờ vẫn gạt mẹ!” Đến bây giờ, mẹ Hứa mới nhận ra được chỉ mình bà là ‘Tưởng bở’.

“Con nào dám!” , Hứa Luật ôm cánh tay của mẹ: “Mẹ anh minh thần võ như vậy, làm sao tiểu nhân dám lừa mẹ. Mẹ xem, không có Tử Khiêm, không phải con cũng tìm Đường Tố về đây rồi ư. Mẹ đâu còn lo lắng không có con rể!”

Mẹ Hứa nhìn bộ dạng vờ vịt của Hứa Luật, vừa tức vừa buồn cười: “Tránh ra! Tránh ra! Bớt nịnh hót lại!” Bà đâu phải lo lắng không có con rể, bà chỉ lo con gái mình có được tấm chồng tốt hay không thôi.

Nếu Tử Khiêm là con rể, dù gì chính mắt bà chứng kiến quá trình Tử Khiêm trưởng thành, mọi mặt đều rất ưu tú, nhân phẩm rất tốt, tuyệt đối sẽ là người chăm sóc con gái bà tốt nhất. Đem đứa con gái giao cho anh ta, cả hai vợ chồng ông bà đều rất an tâm …

Vậy mà … Bây giờ, người tên Đường Tố này nhìn thì cũng ra dáng, nhưng dù sao cũng chưa biết gốc biết rễ như Tử Khiêm.

Hứa Luật làm sao không hiểu được tâm tư của mẹ mình: “Mẹ yên tâm đi! Đường Tố rất tốt!”

“Có tốt hay không, mẹ cô có mắt, tự nhìn được!”, mẹ Hứa trừng mắt nhìn cô: “Lần này về nhà ở mấy ngày. Sắp Tết rồi, bao giờ bọn con được nghỉ?” Bà sẽ dùng đôi mắt đầy kinh nghiệm quan sát thật kỹ. Là con rể của bà … Không phải ai cũng có thể làm được.

“Chỉ ở được hai ngày! Thứ hai con phải đi làm!”

“Này … Cậu ta làm nghề gì?” Mặc dù hơi thất vọng Tử Khiêm không phải là con rể của bà nhưng thất vọng mau chóng tiêu tan, bà tỉnh táo đứng trên lập trường mẹ vợ bắt đầu trình tự tra hỏi tiêu chuẩn con rể: Làm nghề gì, trong nhà có ai, tại sao hai đứa quen nhau …

Hứa Luật đáp từng câu từng câu. Đương nhiên cái nào cần tỉ mỉ thì cô đáp rất tường tận, ví như nghề nghiệp của giáo sư Đường, còn nói thêm một số danh hiệu ‘lấp lánh như ánh kim cương kia’của giáo sư; còn chuyện như hai người sống cùng nhà …. Thì cô đáp qua loa cho có lệ.

So với trong nhà bếp hai mẹ con truyện trò rôm rả, thì phòng khách, ba Hứa khi biết được Đường Tố là Giáo sư tâm lý học tội phạm nổi danh như cồn thì nhìn Đường Tố bằng con mắt hoàn toàn khác trước.

“Tuổi còn trẻ như vậy mà quá bản lĩnh. Không tồi! Không tồi! Quả nhiên ‘Anh hùng xuất thiếu niên’. Tâm lý học tội phạm dù sao cũng được coi là một chuyên ngành còn khá mới. Bây giờ các cô cậu còn trẻ, tiếp xúc được nhiều thứ mới lạ khiến thế hệ đi trước như chúng tôi theo cũng không kịp.”

Ba Hứa là cảnh sát về hưu, trong đầu đã thấm dòng máu coi cái ác như kẻ thù, do vậy những người như anh, mang nghề nghiệp đả kích các phần tử tội phạm thì lại càng đặc biệt có thiện cảm.

Ba Hứa cũng chỉ là đưa ra một vài vụ án làm đề tài nói chuyện, vậy mà anh có thể trả lời chu toàn, đạt được ấn tượng rất cao.

Cái này chẳng có gì khó …

Cái khó chính là …

Đầu óc Đường Tố vừa một bên nghe ba Hứa nói chuyện, lại vừa nghe mẹ vợ tương lai trong bếp đang nói chuyện gì. Theo như biểu hiện của bà, bà có ấn tượng cực kỳ tốt về Tô Tử Khiêm, đồng thời bà còn đối xử với Tô Tử Khiêm như một người bạn trai Hứa Luật.

Haizza!!!

Tô Tử Khiêm là do quen biết Hứa Luật sớm hơn anh thôi.

Tuy nhiên, ngay hôm sau, cái tên Tô Tử Khiêm đã trở thành dĩ vãng, từ nay thiên hạ chính là của Đường Tố.