Chương 5: Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em - Chương 5: Trời Mưa

Lục Hạo Thiên không lập tức đuổi theo.

Nhìn bóng lưng Dương Phường đi khỏi, Lục Hạo Thiên cảm thấy hai mắt mình như bị kim châm, thần kinh mắt dường như cũng dính liền với trái tim, cho nên, hiện tại ngay cả tim cũng cảm thấy rất đau.

Dương Phường trước đây mềm lòng, thậm chí không nỡ nói một câu hung dữ nào với người xa lạ; Dương Phường trước đây đối với anh muốn gì được nấy, hữu cầu tất ứng…

Dương Phường ôn thuận khả ái đó, đã bị chính tay anh giết chết rồi sao?

Anh biết anh nên cho Dương Phường thêm nhiều thời gian, dù sao anh biến mất lâu như vậy, hiện tại đột nhiên xuất hiện, không khác gì ném một khối đá lớn vào mặt hồ phẳng lặng, việc này chấn động đến Dương Phường lớn bao nhiêu anh hiểu rất rõ.

Nhưng mà, khi anh ý thức được từng việc mình làm trước kia đã tổn thương Dương Phường lớn như thế nào, thì sao anh có thể không bị nhiễm đỏ máu tươi.

Lúc này bác Ngô lớn tuổi từ từ đi lại, trên tay còn cầm một dĩa đồ ăn, nhưng vừa nhìn cái bàn, phát hiện người đã đi mất một.

“Di? Đây là chuyện gì? Sao mới bận có một chút mà người đã đi mất rồi?”

Bác Ngô mở tiệm cơm nhỏ này, sống đến tuổi này, có thế thái nhân tình nào chưa từng thấy qua? Chỉ thấy ánh mắt ông bình tĩnh, cố ý bỏ qua sự thê thảm trên đầu và trên người Lục Hạo Thiên, đem thức ăn bày lên bàn.

Lục Hạo Thiên cười khổ một tiếng: “Cậu ấy có chút chuyện gấp, xin lỗi bác Ngô, cháu cũng đi trước đây, tiền cháu để đây rồi.”

Lục Hạo Thiên cầm chìa khóa xe đi khỏi, bác Ngô đứng đằng sau có phần bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cặp đôi này vẫn còn cáu kỉnh với nhau sao? Thật là…”

Dương Phường ra khỏi tiệm cơm trực tiếp đón một chiếc taxi đi thẳng về nhà.

Trên đường, y luôn lờ mờ cảm thấy phía sau tựa hồ có xe đi theo, nếu như là tên khốn Lục Hạo Thiên đó, Dương Phường thật lòng không muốn để anh ta biết địa chỉ của mình.

Công việc của y đã bị Lục Hạo Thiên phá thành một đống rối nùi, nếu như ngay cả trận cuối cùng này cũng bị phá sập, y thật sự là không muốn sống nữa_ Lẽ nào còn phải bức y rời khỏi thành phố này mới được sao?

Mới đầu, y còn hối thúc tài xế lái xe nhanh một chút, nghĩ xem có cần quẹo cua nhiều lần để cắt đuôi cái người theo sát kia không, nhưng sau đó suy nghĩ xoay chuyển, nếu Lục Hạo Thiên đã điều tra được nơi y làm việc rõ ràng như vậy, không có lý do gì mà không điều tra được nơi y ở.

Lục Hạo Thiên chính là có phòng bị mới tới, Dương Phường biết nếu Lục Hạo Thiên đã muốn dây dưa, y ngoài sáng Lục Hạo Thiên trong tối, bản thân y có tránh thế nào cũng không thể tránh khỏi, nên trực tiếp buông lỏng thần kinh căng thẳng, để mặc Lục Hạo Thiên thích theo thì theo.

Trở về nhà, Dương Phường cưỡng ép chính mình vẫn như bình thường nghỉ ngơi.

Tối chín giờ rưỡi mở máy tính xem bản tin mới và thảo luận thời sự đêm, hơn mười giờ tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Hôm nay khá là oi bức, vừa nãy khi đến chỗ bác Ngô có thấy rất nhiều trùng nhỏ không biết tên bay quanh ngọn đèn đường, hơi ẩm trong không khí cũng khá lớn, khi Dương Phường đi ra khỏi phòng tắm, bên chân trời ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia chớp.

“Sao vậy? Hôm nay sẽ đổ mưa sao?’

Đang lúc Dương Phường hoài nghi, trên truyền hình truyền tới giọng nói của phát thanh viên.

“Thời tiết khô nóng duy trì nhiều ngày ở thành phố S cuối cùng cũng dứt, một cơn mưa to mà mọi người chờ mong rất lâu sẽ mang tới không khí mát mẻ tạm thời cho ba ngày tới…”

“Thật là chuyện gì cũng gom lại được.”

Dương Phường vén tấm rèm cửa sổ dày che kín mít ra một kẽ hở nhỏ để nhìn xuống dưới, dưới lầu nhà y quả nhiên có thêm một chiếc xe màu đen xa lạ, cạnh xe là một người đàn ông to cao đang đứng, Dương Phường không cần đoán cũng biết người đó là ai.

Lục Hạo Thiên đứng ngoài xe, cạnh gương mặt cương nghị có chút tanh đỏ hơn trước đây có đốm nhỏ lấp lóe, xem bộ là đang hút thuốc.

Chia cách mấy năm nay, Dương Phường không biết Lục Hạo Thiên đã trải qua những gì, nhưng người đàn ông này, thật sự thay đổi rất nhiều.

Ít nhất, trong ký ức của Dương Phường, Lục Hạo Thiên căn bản không biết hút thuốc.

Lặng lẽ nhìn người đàn ông đứng dưới lầu, Dương Phường bất giác có chút si dại.

Cũng không biết có phải do phát hiện trên lầu có người đang nhìn anh không, hay tựa hồ cảm giác được tầm mắt trong bóng tối, Lục Hạo Thiên theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn về chỗ Dương Phường đang đứng.

Dương Phường giật mình chột dạ, giống như giật điện lập tức kéo rèm che lại, cảm giác như muốn che giấu lại bị bại lộ.

“Anh ta chắc không biết mình đang nhìn lén đâu nhỉ?”

Tim Dương Phường đập thình thịch, Lục Hạo Thiên rốt cuộc muốn làm cái gì?

Người đàn ông này chỉ lặng lẽ đứng tựa vào xe, cũng không gọi điện cho Dương Phường, càng không tìm lên nhà, tựa hồ không có ý dây dưa.

Dương Phường đang buồn rầu, ngoài cửa sổ lại chợt vang lên một trận sấm dậy.

“Đã sắp mưa rồi, tên kia còn chưa đi!”

Cánh tay đang nắm rèm cửa của Dương Phường bất giác căng cứng, nhưng lập tức liền phát giác tật xấu cũ thích nhọc lòng lại bắt đầu lan tràn, bất giác có cảm giác thất bại chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Nhưng suy nghĩ lại chuyển, Lục Hạo Thiên không phải có xe sao, cho dù trời mưa cũng sẽ không bị ướt, anh ta thích ngây ra đó thì cứ để mặc anh ta, mình không rảnh mà đau lòng.

Cứ như vậy, Dương Phường an tâm hơn nhiều, dứt khoát tắt đèn lên giường nằm đắp chăn, dự tính xóa bỏ hết tạp niệm chạy đi tìm Chu Công đánh cờ.

Quả nhiên không bao lâu, bên ngoài đã ào ào đổ mưa như trút, hạt mưa bắn vào cửa kính tạo ra âm thanh lớn kinh người, khiến Dương Phường vốn đã vì có tâm sự mà không ngủ được càng tỉnh táo hơn.

Lật tới lật lui chừng một tiếng mà không ngủ được, trong đầu không ngừng xẹt qua điểm đỏ lấp lóe vừa rồi đã nhìn thấy dưới ánh đèn đường hôn ám, đảo tới đảo lui làm huyệt thái dương y co rút đau đớn.

Dương Phường thất bại ngồi dậy, tính đi uống một ly sữa nóng cho định thần.

Khi đi ngang qua cửa sổ, cũng không biết là quỷ thần nào xui khiến, Dương Phường vẫn không nhịn được lén liếc xuống dưới lầu một cái.

Trời đổ mưa to như vậy, người đó chắc không còn đứng đó nữa nhỉ?

Cửa kính bị mưa thấm ướt, bên ngoài càng mơ hồ bị làn nước bao trùm. Khi Dương Phường nhìn xuống dưới có phần cố gắng, chẳng qua nơi Lục Hạo Thiên dừng xe lại vừa đúng ngay cạnh cột đèn, cho nên vẫn có thể thấp thoáng thấy được một bóng người vẫn đứng bên xe.

“Lục Hạo Thiên anh là đồ con rùa, rõ ràng có xe lại không chịu chui vào, là muốn chơi trò khổ nhục kế với tôi sao?”

Dương Phường hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng thấy Lục Hạo Thiên như vậy, trong lòng vẫn không thể che giấu có chút đau xót. Khi trời mưa sẽ có gió lớn, cứ dầm mưa như vậy, cho dù người bằng sắt thép cũng không chịu nổi.

Dương Phường ở trên lầu triệt để mất ngủ, chịu đựng tới ba giờ sáng, Lục Hạo Thiên cũng vẫn đứng yên lại chỗ bất động như tảng đá, Dương Phường cuối cùng đã có phần không chịu nổi, cặp mắt gấu mèo mở lớn, mặc áo ngủ cầm dù chạy ra.

Vừa ra cửa, không khí mát lạnh sau khi trời đổ mưa mấy tiếng đã ùa tới, khiến Dương Phường lạnh đánh một cái rùng mình.

“Anh bệnh thần kinh a! Trời đổ mưa to như vậy không biết chui vào trong xe sao?”

Dương Phường tức giận hét thẳng vào mặt Lục Hạo Thiên, nhưng đáng tiếc trận mưa quá lớn, khiến uy lực giọng nói của y giảm đi rất nhiều.

Lục Hạo Thiên vốn bị mưa tưới đến mức phờ phạc ỉu xìu, Dương Phường vừa xuất hiện, cả người anh liền giống như gà yểu được tiếp sức mà phấn chấn hẳn lên.

“Sao em lại chạy ra? Mưa lớn lắm, nhanh quay vào đi.”

Lục Hạo Thiên vội vàng kéo Dương Phường ra chỗ ít gió, dùng thân thể của mình che chắn cho y, mới miễn cưỡng không để nước mưa điên cuồng tạt lên người Dương Phường.

“Bộ dáng này của anh rốt cuộc là muốn giày vò chính mình hay là muốn giày vò tôi?”

Cơn mưa thật sự rất lớn, Dương Phường có cầm dù cũng không được gì, chưa nói được hai câu đã bị thấm ướt. Tâm tình của Dương Phường lúc này đặc biệt không tốt, dứt khoát thả tay, để gió cuốn bay chiếc dù.

“Phường Phường.”

Lục Hạo Thiên nắm chặt vai Dương Phường, Dương Phường cảm thấy đôi tay này tựa hồ có phần run rẩy.

“Sao anh lại muốn giày vò em? Anh so với bất cứ ai đều hy vọng em được sống tốt.”

Dương Phường cười gượng một tiếng: “Tổng giám đốc Lục, nếu như hiện tại anh có thể biến mất trước mắt tôi, tôi sẽ vô cùng vô cùng cảm kích anh, như vậy tôi sẽ sống rất tốt rất tốt.”

Dương Phường một mực dùng lớp vỏ cứng cáp dị thường để bảo hộ mình, lời nói này lại khiến Lục Hạo Thiên càng thương tâm lợi hại.

“Phường Phường, nếu như đây là lời nói thực lòng của em, tại sao anh đứng dưới lầu nhà em em liền không ngủ được chứ?”

“Ai, ai không ngủ được?”

Dương Phường bị Lục Hạo Thiên hỏi ngược lại, nhất thời không biết phải ứng phó thế nào.

“Anh biết, trước đó, em vẫn luôn đứng trên lầu nhìn anh không phải sao? Kỳ thật em vẫn không kiềm được quan tâm đến anh, không phải sao?” Dương Phường giống như bị người ta đánh một quyền, trừng mắt nhìn Lục Hạo Thiên nửa ngày, mới nói một câu: “Cho dù hiện tại chỉ là con heo đứng ở dưới lầu của tôi dầm mưa, tôi cũng sẽ đồng tình với nó!”

Lục Hạo Thiên nghe vậy không nhịn được bật cười, vẻ sắc nhọn cả người mềm dịu đi không ít.

“Phường Phường, em thật sự rất dễ thương.”

Lục Hạo Thiên vừa nói vừa ôm Dương Phường vào lòng.

“Bỏ ra, anh bỏ ra cho tôi. Có hiểu thế nào là nói chuyện đàng hoàng với người khác không? Bảo trì khoảng cách là điều tôn trọng cần nhất anh biết chưa?”

Lục Hạo Thiên nào chịu buông người mà không dễ gì anh mới được ôm vào lòng lần nữa! Giờ anh giống y như quá khứ xa xôi nhiều năm trước, đặt cằm lên đỉnh đầu Dương Phường.

“Phường Phường, nếu như làm một con heo thì có thể được em đồng tình, anh thật sự nguyện ý làm một con heo, có em bên cạnh anh, anh nhất định là con heo hạnh phúc nhất thế giới này!”