Có một câu nói thế này: "Trong mắt bạn là mật đường, trong mắt tôi là thạch tín". Có một số chuyện đối với Lục Hạo Thiên mà nói là phi thường hạnh phúc khoái lạc, nhưng đối với Dương Phường mà nói, lại bi kịch như được thử nghiệm ngày tận thế.
Khi Dương Phường toàn thân xương cốt đều như muốn gãy rời, đầu đau muốn nứt tỉnh lại, thứ tiến vào tầm mắt của y, là Lục Hạo Thiên đang ngủ bên cạnh.
Trên người đã có quá nhiều vết tích có thể nói rõ chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua
Dương Phường siết chặt đầu đau muốn nứt, nỗ lực hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, nhưng ký ức hoàn chỉnh chỉ dừng lại ở việc cùng ngồi uống rượu với Lý Trạch An trên quầy rượu, còn về sau đó y làm sao rời khỏi bữa tiệc, lại làm sao chạy đến biệt thự của Lục Hạo Thiên, Dương Phường đều không cách nào nghĩ ra.
Tối qua hai người thân thiết làm tình sự, Dương Phường cũng vẫn mơ hồ nhớ một chút, nhưng đều là những cảnh tượng rời rạt nhỏ vụn.
Ván đã đóng thuyền, Dương Phường giãy dụa ngồi dậy, muốn xuống giường mặc lại quần áo rồi lập tức rời khỏi nơi này.
"Phường Phường?"
Người bên cạnh bị động tác của Dương Phường làm tỉnh, Lục Hạo Thiên mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cánh tay vô thức vòng tay kéo Dương Phường đang muốn bỏ đi ôm lại vào lòng.
"Hôm nay không muốn đến công ty nữa, Phường Phường, ngủ thêm một lát được không?"
Lục Hạo Thiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tự nhiên cũng không nhìn rõ biểu tình âm trầm trên mặt Dương Phường.
"Lục Hạo Thiên, anh buông tôi ra!"
Lục Hạo Thiên bị Dương Phường đẩy như vậy, xém chút bị đẩy rớt xuống giường.
"Phường Phường, em làm sao vậy?"
Phát giác được tình tự của Dương Phường không đúng, Lục Hạo Thiên lập tức tỉnh táo lại.
"Tôi không sao hết, tôi muốn về nhà."
Dương Phường rất phiền não, từ sau lần gặp lại cùng Lục Hạo Thiên, y luôn rất cẩn thận xóa bỏ dần quan hệ giữa hai người. Y không muốn khi cố ý cách xa mà lại khiến Lục Hạo Thiên từng bước bức gần, nhưng càng không muốn giống như tối qua cùng Lục Hạo Thiên lại phát sinh quan hệ thân mật lần nữa, như vậy chỉ khiến chuyện giữa hai người càng khó cắt đứt càng thêm rối loạn.
"Phường Phường, anh cảm thấy chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng đi."
Dương Phường chuyển tầm mắt đi không muốn nhìn Lục Hạo Thiên.
"Tôi không biết có chuyện gì có thể nói với anh."
Lục Hạo Thiên có phần ngoài ý muốn, anh trước giờ không ngờ được khi Dương Phường đối mặt với mình lại có phản ứng lãnh đạm như vậy.
Nếu như nói hôm nay Dương Phường vì chuyện tối qua mà tức giận thì anh còn có thể lý giải, cho dù muốn đập đồ cũng được muốn đánh anh oán trách cũng được, nhưng sự lãnh đạm thế này tựa hồ là thái độ khi không hề có chuyện gì xảy ra, điều này thật sự chọc giận Lục Hạo Thiên.
"Phường Phường, trước đây em không như vậy, hiện tại trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
Nhớ rõ lần đầu tiên khi họ phát sinh quan hệ, tuy hai người đều không có kinh nghiệm, Dương Phường làm bên thừa nhận cũng đau đến lợi hại, nhưng xong chuyện Dương Phường một chút cũng không trách cứ Lục Hạo Thiên.
Hơn nữa, xong chuyện rồi Dương Phường vẫn ôm chặt lấy anh, làn da non nớt của thiếu niên thậm chí còn ôn nhuận hơn dương chi bạch ngọc.
Hai người cứ như vậy ngọt ngào ôm nhau, một khắc cũng không nguyện ý buông lỏng.
Cảm giác tuyệt vời khi thân tâm kết hợp, khiến Lục Hạo Thiên cho đến nay vẫn nhớ lại không thôi.
"Lục Hạo Thiên, thực sự xin lỗi, tôi đã không phải là Dương Phường trước đây nữa."
Mà Lục Hạo Thiên anh, cũng không phải là Lục Hạo Thiên năm đó trong cả thế giới chỉ có một mình Dương Phường tôi nữa.
Dương Phường trước đây ngây thơ dễ thương, y không có anh chị em nào khác, Lục Hạo Thiên tự kỷ mới đầu là được y chăm sóc như đứa em trai. Sau đó, tình cảm của hai người đột phát lên tầng quan hệ mới, thăng lên thành người yêu, điều đó giống như cái kén nở ra thành con bướm, thoát ly khỏi ngoại hình ban đầu, hóa thành hình thái hoàn toàn bất đồng trước đó.
Lúc đó Dương Phường cảm thấy, chỉ cần hai người thật tâm yêu nhau, ánh mắt thế tục gì đó đều không phải là vấn đề, y cảm thấy y và Lục Hạo Thiên đều có thể thừa nhận áp lực này.
Dương Phường lúc đó còn dự tính sẵn chuyện rất xa, hy vọng mình và Lục Hạo Thiên có thể thi được vào cùng một trường đại học, nếu như thật sự không được, thì vào đại học trong cùng một thành phố cũng có thể. Sau khi tốt nghiệp, họ có thể đi tới một thành phố xa lạ phấn đấu, như vậy là có thể tránh khỏi những lời đồn phiền toái và tổn thương, trải qua cuộc sống chỉ có hai người họ.
Nhưng mà chuyện đã phát triển càng lúc càng xa vượt qua tầm nắm của Dương Phường.
Hiện tại Dương Phường đã là người trưởng thành, bước vào xã hội lăn lộn cố gắng bao nhiêu năm, sự ngây thơ hiếm có thời thiếu niên đã dần dần biến mất rồi.
Bọn họ từ đầu tới cuối đều phải sinh tồn trong xã hội tàn khốc này, hơn nữa cũng không có quyền chọn lựa thay đổi.
Nhìn thấy rất nhiều cảnh thượng bi hoan ly hợp diễn ra bên cạnh, từ từ, Dương Phường ngay cả dũng khí để ảo tưởng cũng không có nữa.
Y sẽ không còn ngây thơ mà cảm thấy Lục Hạo Thiên có thể sống cùng y cả đời vì y mà không cưới vợ, cũng sẽ không vọng tưởng quốc tế Sâm Uy to lớn sẽ không cần có người thừa kế mang họ Lục kế thừa.
Lục Hạo Thiên tuy hiện tại hoàn toàn không nhắc tới chuyện này, nhưng Dương Phường biết, đợi đến khi Lục Hạo Thiên xác định được mình sẽ không còn bỏ đi nữa, anh sẽ triển khai toàn bộ kế hoạch của mình.
Bất cứ ai cũng đều rất ích kỷ trong tình cảm, Dương Phường không có cách nào giống như ngày hôm qua vĩnh viễn đứng ở nơi tối tăm ngước nhìn người mà mình yêu thương. Bất luận Lục Hạo Thiên có đối đãi với mình như thế nào, trong ánh mắt thế tục, Dương Phường y bất luận trước sau chỉ có thể bị xếp vào thân phận của "kẻ thứ ba".
Kiêu ngạo của y khiến y thà rằng buông tay.
Tuy y hiểu rõ mình có lẽ còn rất yêu người đàn ông trước mặt này, nhưng lại không có tất yếu vì phần tình cảm này mà tự làm bản thân trở nên hèn hạ, càng không cần phải cưỡng ép mình làm chuyện tự phản bội lòng.
Câu trả lời này của Dương Phường khi nghe vào tai Lục Hạo Thiên, lại được giải thích thành một hàm nghĩa khác.
Cánh tay đang nắm lấy Dương Phường bất giác vì tức giận mà dùng sức, Dương Phường đau nhức, nhưng lại nuốt nghẹn không chịu lên tiếng.
"Có phải em đã yêu người khác không?"
Trừ nguyên nhân này ra, Lục Hạo Thiên thật sự không biết Dương Phường vì sao lại biến thành thế này. Trước đây khi quan hệ của hai người thuộc loại như gần như xa, đã giày vò anh đến muốn phát điên, nhưng anh vẫn rất có nhẫn nại, vì anh biết chỉ cần Phường Phường của anh còn yêu anh, thì bọn họ sớm muộn gì cũng có thể trở lại những ngày ngọt ngào bên nhau như trước kia.
Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, nội tâm Lục Hạo Thiên lại càng không dám xác định.
Anh luôn có thể cảm thấy được, Dương Phường cố ý tạo ra vách ngăn không rõ ràng giữa hai người_ Vách ngăn này khiến anh không thể vượt qua, Dương Phường cũng sẽ không chủ động tiến vào.
Cho đến khi Lý Trạch An xuất hiện mang theo khiêu chiến, cảm giác nguy cơ của Lục Hạo Thiên mới bị đối thủ này hoàn toàn khơi lên.
Dương Phường không thể tin nổi quay đầu nhìn Lục Hạo Thiên: "Anh nói cái gì?"
Dương Phường cũng không ngờ Lục Hạo Thiên sẽ mang tất cả sai lầm đẩy lên người mình, chậu nước bẩn này bị xối một cách không thể hiểu nổi, Dương Phường gần như không dám tin vào lỗ tai của mình.
Lục Hạo Thiên cũng âm trầm nét mặt, gần như từ kẽ răng phun ra cái tên Lý Trạch An.
Bốp.
Dương Phường nghĩ cũng không nghĩ liền tát một cái lên mặt Lục Hạo Thiên, mặt Lục Hạo Thiên vì một bạt tai bất ngờ nên bị đánh nghiêng qua một bên.
"Lục Hạo Thiên, anh có cần phải sỉ nhục tôi như vậy không?"