Chương 2: Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em - Chương 2: Tương Ngộ

Công ty Tân Tinh thành công tiêu thụ hàng lần này coi như đã tạo được tiếng tăm trong giới hành nghề nhỏ, đường tiêu thụ của sản phẩm công ty rất tốt, vì thế, ông chủ còn đặc biệt gia tăng thêm kinh phí quảng cáo dự tính, để tiện cho kế hoạch mới của Dương Phường càng vang dội hơn.

“Lần này còn dùng tới công ty quảng cáo thật không tồi, ông chủ vì Dương ca anh thật sự đổ nhiều máu đó, vậy mà lại còn mời tới công ty quảng cáo nổi tiếng nhất nhì trong ngành, không đơn giản a!”

Các cấp dưới vây quanh máy tính của Dương Phường tấm tắc ca ngợi, bọn họ rất hiếm khi thấy ông chủ đầu tư một khoảng lớn như vậy.

“Nếu như lần này thuận lợi, thì có thể tăng cao 5% doanh số! Khoảng đó so với phí đầu tư vào quảng cáo thì cao hơn nhiều, nhìn chuyện gì cũng phải biết nhìn xa.”

Khi Dương Phường đang thảo luận hiệu quả lần quảng cảo này với cấp dưới, ông chủ của bọn họ liền mang theo đầu đầy mồ hôi, không thèm gõ cửa tông thẳng vào phòng làm việc của Dương Phường.

“Tiểu Dương!”

“Ông chủ, chuyện gì vậy? Hiếm khi thấy ông hùng hùng hổ hổ như thế nha.”

Dương Phường vừa cười vừa rót một ly nước cho ông chủ, để ông ta thở dốc cho lại hơi.

“Tiểu Dương, cậu biết chưa, công ty vừa nhận được một đơn hàng rất lớn đó?” Trên gương mặt phốp pháp của ông chủ không thể che giấu được sự vui sướng.

“Bao nhiêu?”

Ông chủ dùng ngón tay mô phỏng số bốn.

“Lẽ nào lại là đơn hàng bốn trăm vạn?”

Ông chủ hàm hậu cười một tiếng: “Không phải, đoán tiếp đi, cho cậu một cơ hội cuối cùng đó.”

Lần này đến phiên Dương Phường kinh ngạc.

“Sẽ không phải là bốn ngàn vạn chứ?”

“Bingo!”

Ông chủ vui mừng nhảy cỡn lên, chỉ còn thiếu chút nữa đã ôm Dương Phường lên xoay vòng tại chỗ.

Dương Phường kinh ngạc xong lập tức lại dấy lên tính cảnh giác.

“Quảng cáo mới đưa ra chưa được một tuần, hiệu quả sao có thể rõ ràng như thế được? Là công ty nào đặt hàng?”

Ông chủ vỗ lưng Dương Phường cười nói: “Đừng lo lắng, mới đầu tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng công ty này đích thật có thực lực.”

Dương Phường nhận lấy xấp văn kiện ông chủ đưa qua, lật xem tư liệu bên trong.

“Tập đoàn giáo dục lứa tuổi nhi đồng Mãn Thiên Tinh*?”

“Đúng, cậu chắc đã nghe qua rồi đúng không?”

Mãn Thiên Tinh là tập đoàn giáo dục giai đoạn đầu* làm ăn hưng thịnh nhất ở thành phố S, mỗi kỳ mở lớp học vỡ lòng đều đông nghẹt, bất kể là người có tiền hay không có tiền ở thành phố S, đều mong muốn được tham gia vào một vài lớp vỡ lòng phụ đạo, từ lớp đông rẻ tiền đến lớp học vip một cặp một lớp đắt nhất, đều có thể thỏa mãn yêu cầu của từng tầng lớp.

“Khách hàng lớn như vậy sao có thể tự mình đưa tới cửa?”

“Cái này còn không phải là do kế hoạch của cậu rất tốt sao!”

“Mãn Thiên Tinh nói rồi, trước đó bọn họ có thấy các văn phòng phẩm có hình tượng phim hoạt hình do cậu mạnh mẽ thúc đẩy, bảo rằng mấy cái đó vô cùng phù hợp với thẩm mỹ và ý tưởng của tập đoàn Mãn Thiên Tinh, bọn họ mua một số cho đám nhóc, phản ứng của đám nhóc cũng rất tốt. Cho nên tự mình tìm tới đây.”

Dương Phường coi hết một lượt xấp tư liệu từ đầu tới cuối, điều khoản hợp đồng được định ra rất công bình hợp lý, chắc sẽ không tồn tại khả năng hợp đồng lừa gạt.

Dương Phường gấp văn kiện lại, hỏi tiếp: “Bên Mãn Thiên Tinh lẽ nào không có đề xuất ra yêu cầu nào khác?”

Ông chủ cười hi hi đáp: “Tôi không phải đang muốn nói chuyện này với Tiểu Dương sao!”

Dương Phường mí mắt giật giật, y đã biết chuyện này không đơn giản như vậy mà.

“Mãn Thiên Tinh nói, đơn đặt hàng này quan hệ trọng đại, cho nên trước khi hoàn thành hợp đồng, bên phía bọn họ sẽ phái nhân viên công tác qua bên ta. Một mặt là giám sát tiến độ hoàn thành đơn đặt hàng, một mặt khác chính là hy vọng có thể được giao lưu tiếp xúc nhiều với bộ trưởng bộ kế hoạch cậu đó, hy vọng có thể chế tác ra nhiều sản phẩm càng phù hợp với yêu cầu của Mãn Thiên Tinh.”

“Thì ra là như vậy.”

Khách hàng lớn trước giờ đều khá là cẩn trọng, phái người đến đây trông chừng cũng không có gì đáng trách.

“Vậy cứ quyết định vậy đi, tôi không có ý kiến gì.”

Dương Phường trước giờ rất dễ nói chuyện, ông chủ cũng hiểu chỉ cần là ý kiến hợp lý thì bình thường y sẽ không phản đối.

“Người Mãn Thiên Tinh phái đến ngày mai sẽ đến báo danh với cậu, đến lúc đó cậu giúp chiếu cố nhiều một chút! Nhờ cậu đó nha, cuối năm nay chia hoa hồng sẽ có phần lớn cho cậu đó!”

Bị bầu không khí vui mừng của ông chủ lây nhiễm, Dương Phường cũng buồn cười.

Tiễn ông chủ đi không bao lâu là tới giờ tan ca, Dương Phường bị một đám cấp dưới điên cuồng kéo đi nhà ăn càn quét một trận. Tiếp đó như vó ngựa không chạm đất phi tới KTV quỷ khóc sói tru, trong lúc đó chính y không biết đã bị chuốc bao nhiêu rượu, cuối cùng hoàn toàn không còn ý thức để người đưa về tận nhà.

Sáng sớm hôm sau, Dương Phường theo thường lệ bị đồng hồ báo thức trên đầu giường lay tỉnh.

“Muốn nát… đầu đau quá…”

Dương Phường lăn tới bên giường, thò tay ra khỏi ổ chăn vỗ mấy phát mới đập cho cái đồng hồ báo thức yên lặng.

Lảo đảo ngả nghiêng đi tới phòng vệ sinh, Dương Phường tát nước lạnh lên mặt mấy lần mới hơi kéo về được một chút ý thức.

Nhìn gương mặt chính mình phản chiếu trong gương, Dương Phường cảm thấy khí sắc của mình khá tệ, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Không phải có câu người gặp chuyện vui thần kinh sảng khoái sao! Dương Phường cầm dao cạo râu tẩy rửa mặt mình.

“Ai, sao mí mắt lại bắt đầu giật rồi? Không phải mới vừa tỉnh dậy sao?”

Dương Phường và lái xe vừa nhu mắt.

Lần trước mí mắt giật là vì nhìn màn hình vi tính quá lâu thì còn có thể cho qua, hôm nay mới sáng sớm mí mắt đã giật, thật sự hơi kỳ quái nga.

Dương Phường vốn cũng không phải loại người mê tín, trên đường tuy rằng có hơi kẹt xe, nhưng cũng coi như ổn thỏa lái xe đến công ty đậu trong bãi xe, nhưng từ lúc Dương Phường bước vào thang máy lên phòng làm việc, y liền lập tức cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng lắm.

“Này, các tiểu thư, mới sáng sớm đứng đây nhìn cái gì vậy?”

Trước đây chỉ cần y đi vào phòng làm việc, các nhân viên nữ đang ríu ra ríu rít sẽ tươi cười chào hỏi y, nhưng hôm nay y đi vào đã một lúc mà không có người nào để ý tới, gần như tất cả mọi đường nhìn đều đăm đăm về một hướng mà ngây ngẩn.

“A! Dương ca anh tới rồi!”

“Dương ca chào buổi sáng!”

Dương Phường chiêu được hồn của tất cả các cấp dưới về, nhưng y cũng rất hiếu kỳ vừa rồi mấy người cấp dưới này đang nhìn cái gì mà nhập thần tới mức đó, đến mức ngay cả khi y tiến vào lâu như vậy mà họ cũng không phát giác.

“Bộ trưởng, tôi nói với anh nga, cái người mà Mãn Thiên Tinh phái tới đã đến rồi đó!”

“Mẹ của tôi ơi! Anh ta tướng mạo rất đẹp trai a! So với mấy vị minh tinh Nhật Bản minh tinh Hàn Quốc gì đó không biết đẹp trai hơn gấp mấy lần nữa!”

Tiểu Trần vừa nói dứt lời, lập tức bị các cô nàng khác xem thường.

“Đi đi đi! Đàn ông đương nhiên vẫn là hàng nội địa tốt hơn rồi!”

Phái nữ phi thường nhất trí phát điên, nói đến mức ngay cả đàn ông như Dương Phường cũng cảm thấy hứng thú với vị bộ đội nhảy dù được Mãn Thiên Tinh phái tới này.

“Vậy hiện tại anh ta đang ở đâu?”

“Vừa vào trong phòng uống trà rồi.”

Dương Phường vốn còn muốn hỏi tiếp gì đó, sau lưng đã truyền tới một âm thanh tràn ngập từ tính.

“Dương Phường Dương bộ trưởng, chào buổi sáng.”

Vốn là một âm thanh vô cùng dễ nghe vô cùng xúc cảm, rõ ràng chỉ với một câu đơn giản như vậy cũng khiến người ta mát lòng mát dạ, phái nữ tại đương trường không ai không phơi phới xuân tâm, chỉ thiếu điều đem hai con ngươi trực tiếp đổi thành quả tim hồng đang đập thôi.

Chẳng qua là, âm thanh này đối với phái nữ mà nói có lẽ là tiếng nói thần thánh, nhưng đối với Dương Phường, đó lại giống như tiếng sáo đoạt mạng của quỷ sa-tan.

Dương Phường không quay đầu, chỉ là khi nghe thấy tiếng nói của người đàn ông đó thì túi công văn trong tay bị kinh ngạc rớt xuống, bịch một tiếng đồ đạt bên trong văng ra tán lạn đầy đất.

“A! Dương ca, anh làm sao vậy?”

Phái nữ tại đương trường nhao nhao muốn ngồi xổm xuống giúp Dương Phường thu nhặt đồ đạt, nhưng một thân hình cao lớn đã dành trước một bước sớm hơn tất cả, động tác nhanh chóng ngồi xổm xuống giúp Dương Phường thu dọn đồ bị rơi vãi.

“Không cần đâu, tôi tự làm…”

Dương Phường còn chưa nói xong, hai người đã cùng đưa tay ra nhặt một phần văn kiện nên hai tay chạm nhau.

Dương Phường không có dũng khí ngẩng lên nhìn, mà chỉ giống như bị điện giật vội rút cánh tay bị người đàn ông đó đụng về.

Đối với thái độ bài xích của Dương Phường với mình, người đàn ông đó cũng không để ý, còn nhặt hết những đồ bị rơi lại, mới đứng lên giao lại cho Dương Phường vẫn còn đang du hồn đâu đâu.

“Này, Dương bộ trưởng, cẩn thận một chút, đừng làm rơi nữa.”

Lần này, Dương Phường mới không thể không đặt tầm mắt lên người đàn ông chỉ cách mình một bước này.

“Nga, cảm ơn anh.”

Dương Phường nhận lại đồ người đàn ông đưa, sau khi đơn giản cảm ơn lập tức không quay đầu đi thẳng vào phòng làm việc, binh một tiếng đóng sập cửa.

“Thật kỳ quái, Dương ca sao lại đối đãi với khách như vậy?”

Người tại đương trường ai nấy đều quay nhìn lẫn nhau, đều hiếu kỳ tại sao hôm nay Dương Phường lại bất thường như vậy.

“Không sao, vì tôi và Dương Phường là bạn học thời cao trung, có thể là hôm nay y gặp tôi nên có chút kinh ngạc thôi, trong nhất thời không kịp bình tĩnh, lát nữa sẽ tốt thôi.” Lục Hạo Thiên cười giải thích với mọi người.

“Thì ra là như vậy!”

“Hạo Thiên thì ra anh cùng khóa với Dương ca a! Vậy chúng tôi phải gọi anh một tiếng tiền bối rồi?!”

“Nói rất hay nói rất hay, thời gian tôi ở đây, còn phải mong các vị chiếu cố nhiều cho đó.”

Trên mặt Lục Hạo Thiên gắn nụ cười hoàn toàn vô hại, khiến mọi người đều cảm thấy như được tắm gió xuân, đây chính là cơ sở để Lục Hạo Thiên có thể lăn lộn thành công thuận lợi như hiện tại.

Dương Phường vào phòng làm việc đóng chặt cửa, có phần hư thoát dựa lưng vào cửa thở dốc.

Kỳ thật, từ lúc mới nghe thấy giọng nói đó vang lên, y đã biết người đứng sau lưng mình là ai.

Đúng a, nhiều năm như thế rồi, y cho rằng y đã bỏ xuống được, đã quên được. Y cho rằng khi thứ gọi là quá khứ đã trở thành quá khứ, thì vĩnh viễn sẽ không trở thành hiện tại nữa.

Nhưng ai ngờ khi giọng nói của người đó vang lên, Dương Phường mới biết, y căn bản không có cách nào quên được, bất luận có trải qua bao lâu, cũng như bất kể y có bao nhiêu nỗ lực.

Bản thân trước đây luôn tự lừa mình dối người, đều là hình tượng giả tạo do chính mình tạo ra để làm chính mình an tâm mà thôi.

Mà hình tượng giả tạo y không dễ dàng gì mới tạo ra đó ngay vào lúc Lục Hạo Thiên lần nữa xuất hiện, lập tức tan tành nát vụn, lộ ra bộ dáng nguyên thủy nhất.

“Dương Phường, mày thật vô dụng!”

“Đã nhiều năm như vậy rồi, vậy mà một chút lực đề kháng đối với người đó cũng không có…”

Dương Phường vô lực nhắm mắt lại, trái tim đập cực nhanh, đầu gối thì mềm nhũn không đứng vững.

Điều này cũng không thể trách Dương Phường không có cốt khí, nhưng chỉ cần Lục Hạo Thiên xuất hiện, thế giới của y sẽ lập tức từ thiên đàng rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Đối mặt với con người đó, Dương Phường căn bản không cách nào giả vờ như không có việc gì mà chung sức với hắn.

Sau khi hít sâu mấy lần, Dương Phường quyết định phải đi tìm ông chủ bàn luận vấn đề này.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, Dương Phường đã bị mấy nữ nhân viên trong phòng làm việc quấn chặt lấy.

“Dương ca Dương ca, tối hôm nay Lục ca nói muốn mời chúng ta đi ăn và hát đó, cùng đi chứ?!”

Dương Phường vô lực cười cười, không biết từ lúc nào, đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ vào thời cao trung đó đã thay da đổi thịt, có thể nói cười điềm nhiên với đủ loại người như vậy.

“Không được, tôi không đi, các bạn đi đi…”

“Hả?! Vậy sao được chứ? Dương ca anh và Lục ca không phải là bạn học cũ sao? Sao ngay cả bạn học cũ cũng không nể mặt vậy?”

“Đúng a đúng a, Dương ca anh đi đi mà!”

Tính cách dễ chịu bình thường của Dương Phường gần như bị đám nhân viên nữ không biết nội tình trong chuyện Lục Hạo Thiên này dày vò gần hết, ngay lúc Dương Phường vừa muốn phát hỏa, Lục Hạo Thiên lập tức sáp lại, bắt cánh tay y kéo thẳng vào phòng làm việc riêng.

“Anh làm cái gì vậy? Bỏ tôi ra!”

=========

Chú thích:

*Tập đoàn giáo dục lứa tuổi nhi đồng Mãn Thiên Tinh

*Tập đoàn giáo dục giai đoạn đầu (gọi tắt của cái trên)

è Nghĩa chính xác là: giáo dục sớm từ lúc còn nhỏ để có thể phát huy hết tất cả các tài năng của trẻ nhỏ.