Chương 2: Về Trần gia ẩu đả

Sáng sớm hôm sau , Lệ Na trở về Trần Gia vốn dĩ không phải vì cô sợ lời cảnh cáo hôm qua của Trần Tu Kiệt mà là vì hôm nay là bốn mươi chín ngày của cha hắn , mà lúc sinh thời ông ấy đối xử với cô rất tốt , cứ coi như là cô vì ông mà trở về.

Chiếc xe hơi màu xám ngừng lại trước cổng căn biệt thự Trần Gia , Lý Thâm mở cửa xe ra trước và giúp cô xách hành lý, cô mặc chiếc đầm ôm body ngắn cúp ngực bước qua để lộ cặp gò hồng căng mộng điểm quyến rũ nhất của cô là đôi chân thon dài trắng trẻo , các tỷ lệ trên cơ thể hoàn hảo một cách khó tin , cô phất phơ mái tóc dài màu hạt dẻ trong như một nữ thần .

Trần Tu Kiệt đứng trên lầu hai của căn biệt thự nhìn xuống bắt gặp toàn bộ khoảnh khắc quyến rũ mê người đó của cô , nữ nhân này không hề có một góc chết ngay đến cả góc nghiêng cũng thần thánh không thể đùa , đôi tay ấm áp của Đường Nhã Sương ôm lấy hắn từ sau , vì chiếc bụng bầu đến tháng thứ năm của cô ta hơi to nên động tác có chút khó khăn.

" Tu Kiệt, chị ta về rồi em sợ lắm "

Hắn chợt nhận thức lại quay sang ôm ấp cô ta vào lòng , nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng thẳng nuột , sủng nịnh yêu chiều thì thầm bên tai cô ta .

" Em đừng sợ , có anh ở đây thì cô ta dám làm gì em "

" Dạ , anh hãy bảo vệ em và con thật tốt ! Em chỉ cần như vậy thôi , lần trước chị ấy ....hức " đôi mắt cô ta rơm rớm vài giọt nước mắt giả tạo , ngả vào vòng tay của hắn như một con nai nhỏ cần được bảo vệ.

Ánh mắt của hắn bắt đầu chuyển sang  tức giận, nghĩ thầm trong lòng sẽ dạy cho Lệ Na một bài học để cô ấy biết vị trí thật sự của mình ở đâu . Đường Nhã Sương mặt sau lại cười nhếch môi , rất đắc ý .

Cạch , tiếng cửa phòng mở ra Lệ Na thản nhiên bước vào trước sự khó chịu của Trần Tu Kiệt, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí , Đường Nhã Sương giả vờ hoảng sợ nép mình về phía sau hắn như tìm tấm bia đỡ đạn . Lệ Na một tia trào phúng

" Vào phòng người khác không biết gõ cửa sao ?" hắn tức giận

Lệ Na dùng tay ra hiệu cho Lý Thâm dẹp đồ đạc của cô vào tủ , thản nhiên ngồi trên ghế sofa được đặt trong phòng nhâm nhi tách trà nóng mặc cho Trần Tu Kiệt đang giận dữ cỡ nào .

Nữ nhân chết tiệt, cô coi hắn là không khí sao ? đây là lần thứ bao nhiêu cô làm hắn bẽ mặt trước đàn em của cô rồi , Lý Thâm ôm miệng cười lén , phụt... Thưởng thức xong tách trà thơm ngon , cô đứng lên ngoắc Lý Thâm lại khiến Lý Thâm đang dọn dở đồ của cô cũng phải tạm ngưng để nghe mệnh lệnh.

" Chị đói rồi , em xuống dưới bếp lấy gì cho chị ăn đi , nhớ phải có sữa nha " 

" Tuân lệnh " Lý Thâm khi nhận được mệnh lệnh từ cô đã vội vã chạy xuống dưới . Lệ Na tiếp tục ngồi xuống gót ly trà thứ hai , lần này cô lại chọc điên hắn , Đường Nhã Sương vô cùng thích thú chờ xem hắn sẽ dạy dỗ Lệ Na như thế nào?

" Cô ..." hắn giơ tay lên định tát thì bị tay của Lệ Na chụp lấy và bẻ ngược về phía sau , khiến hắn đau đớn ôm cái tay vừa bị thương giận đỏ mặt .

" Tu Kiệt anh có sao không ? Lâm Lệ Na sao chị có thể ra tay quá đáng như vậy " Đường Nhã Sương nắm lấy đôi tay của hắn xoa dịu, giả vờ như đang rất đau lòng , dùng ánh mắt trách móc biểu tình với Lệ Na.

" Anh không sao " ánh mắt của Trần Tu Kiệt lúc nào đối diện với Đường Nhã Sương cũng đều rất dịu dàng còn đối với Lâm Lệ Na thì như kẻ thù từ kiếp trước, chỉ một hành động nhỏ đó cũng làm tim cô đau đến khó tả . Lệ Na đứng trước mặt hai người hiện rõ bộ mặt chán ghét .

" Bớt diễn mấy cảnh tình chàng ý thiếp đó trước mặt tôi đi , buồn nôn lắm " sau đó cô đem hết những thứ trên giường ném xuống đất , lửa giận của cô hiện tại không kém gì Trần Tu Kiệt và cũng có thể là lớn hơn .

" Trần Tu Kiệt tôi cho anh mười phút đem hết mấy thứ rác rưởi nặng mùi này vứt khỏi phòng của tôi " cô lấy tay bịt chiếc mũi nhỏ của mình lại biểu tình ghê tởm .

" Lâm Lệ Na đây là phòng tôi cô có quyền gì ?"

" Quyền là vợ anh , là người đang nắm giữ tất cả tài sản của cha để lại và hơn 2000 nhân viên trên dưới của Trần Thị ! đủ rồi chứ ? "

" Hừ , chỉ là dụ dỗ được lão già đó để bắt lão giao hết tài sản rồi ép tôi kết hôn với cô , Lâm Lệ Na cô là nữ nhân ghê tởm và thủ đoạn nhất tôi từng gặp "

Bốp

Hắn vừa dứt câu liền nhận một cái tát từ bàn tay mịn màng thon dài của cô , hắn định đánh trả thì chợt nhìn vào đôi mắt kiên định của cô mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình không nên nói ra .

" Anh có thể sỉ nhục tôi bằng tất cả những lời lẽ kinh tởm nào nếu anh có khả năng làm nhưng tôi không cho phép anh được xúc phạm đến cha vì bất cứ lý do nào đi chăng nữa , hôm nay là bốn mươi chín ngày của cha , cái tát này coi như cảnh cáo anh , đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi nghe câu này " . đối diện với ánh mắt đó của cô hắn chỉ có thể ôm bộ mặt khó ở đó bước ra ngoài cùng với Đường Nhã Sương

Cô không thể kiềm chế lại cảm xúc bây giờ của mình nếu như hắn không phải người chồng trên danh nghĩa của cô thì cô sẽ đánh cho hắn thật đau và dạy bảo hắn như đang dạy dỗ một thằng nhóc hư hỏng rồi , dù gì hắn cũng nhỏ hơn cô tám tuổi .

Hết chương 2