Chương 6: [anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu - Chương 6

Hai ngày sau, bọn ta ở ngoài thành cách miếu Thiết Thương hai mươi dặm tìm được tiểu vương gia, vương phi, còn có một đám giang hồ nhân sĩ, song phương triển khai ác chiến.

Đến khi bọn ta cứu được tiểu vương gia, song phương giằng co hết sức, ở bên vương gia cùng vương phi, cùng nam tử trung niên bên cạnh vương phi chỉ trích lẫn nhau, một trận ân oán tình cừu của hai mươi năm trước chính thức trồi lên mặt nước. Hóa ra hai mươi năm trước vương phi Bao Tích Nhược cùng Dương Thiết Tâm vốn là một đôi vợ chồng, chẳng biết tại sao đột nhiên gặp gia biến, Dương Thiết Tâm sống chết không rõ, mà đang mang thai Bao Tích Nhược cuối cùng gả cho vương gia cũng sinh hạ một đứa con, đó là tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang.

“Thả vương phi lại đây, ta đáp ứng tha cho các ngươi con đường sống.” Hoàn Nhan Hồng Liệt mặt như sương lạnh.

“Hoàn Nhan Hồng Liệt.” Dương Thiết Tâm tiến một bước, “Ngươi không phải muốn mạng của ta sao? Việc này cùng người khác không liên can!” Dứt lời với thế sét đánh.

Đem thiết thương đâm vào ngực mình!

Ta chấn động, quay đầu nhìn Hoàn Nhan Khang, nhưng không thấy vẻ mặt của y.

Vương phi cư nhiên lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn đứa con, trong mắt lộ vẻ quyến luyến, đau thương, bất đắc dĩ cùng quyết tuyệt. “Khang nhi…” Đang lúc ta nghĩ nàng muốn nói điều gì đó, không biết từ nơi nào nàng lấy chủy thủ, đột nhiên đâm vào ngực mình! Hết thảy như sét chớp, đợi chúng ta kịp phản ứng, tất cả sống chết đều đã kết thúc.

“Nương!”

“Tích Nhược!”

Cha con vương gia đồng thời hét to phát tiếng tê tâm liệt phế. Hoàn Nhan Khang thả người bên cạnh mẫu thân, nâng vương phi đã không còn sinh khí, liên tục gọi “nương”, thấy y bi thống không thể kiềm chế, máu hòa nước mắt, thật là thê lương.

Kỳ thật y còn là đứa trẻ. Trong nháy mắt ta đột nhiên cảm thấy đau lòng.

“Hoàn Nhan Hồng Liệt, ta liều mạng với ngươi!” Khâu Xử Cơ hét lên, mở vòng vây phóng lên.

“Đủ rồi! Người cũng đã chết, các ngươi còn muốn như thế nào nữa!” Hoàn Nhan Khang lớn tiếng quát, thanh âm thống khổ cơ hồ biền dạng, lại tự có một lực không thể làm trái, nhất thời không ai nhúc nhích.

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngửa mặt lên trời nhắm mắt, rốt cuộc hừ lạnh một tiếng, mang theo đội quân oán hận rời đi.

Vừa rồi nếu Khâu Xử Cơ thật sự xông lên, đám người bọn họ hôm nay đều phải chết ở đây.

“Tiểu vương gia, chúng ta đi thôi.” Nhìn Hoàn Nhan Khang ôm lấy mẫu thân của mình, đi theo sau y rời đi, ta nhìn quét qua, mới phát hiện thiếu nữ tuyệt mỹ Dung nhi đã ở đây.

Lần này Hoàn Nhan Hồng Liệt khiến ta có chút khinh bỉ. Đối với một người tốt đến mức đó, chính mình lại phạm sai lầm lớn như thế. Làm một nam nhân, vĩnh viễn không thể yếu thế, huống chi nam nhân này là vương gia nắm giữ binh quyền quốc thủ Đại Kim.

Nhưng ta càng khinh bỉ nữ nhân Bao Tích Nhược kia. Hai mươi năm thương tiếc yêu thương, chung quy đổi lấy cái nàng gọi là tình yêu, ta gọi đó là mù quáng, hay là quy tắc thế tục. Nữ nhân này, nếu không phải vô tâm vô can, thì phải là từ hai mươi năm trước, nàng cũng nên chết đi. ta không biết, nàng đã đem đứa con của mình đặt ở chỗ nào.

“Nương!” Hoàn Nhan Khang quay đầu lại, ánh mắt như nai con bị thương, trên mặt nước mắt ngắn dài.

“Là ngươi.” Ánh mắt y rét lạnh. Ta muốn nói vài câu an ủi, chợt thấy băng hàn tận xương ngăn yết hầu của mình.

Là chủy thủ vương phi dùng để tự sát.

“Âu — Dương — Khắc,” Y nói từng chữ từng chữ, “Ngươi có nên chết hay không?”

“Ta không rõ.” Ta bình tĩnh nói, lưỡi dao trên cổ họng chấn động mang đến chút đau đớn.

“Ngươi dấu được người khác nhưng không gạt được ta,” Ánh mắt Hoàn Nhan Khang sắc bén, căng thẳng, “Trên người của ta có một mùi thơm lạ lùng mà ở Trung Nguyên không có, ngươi đã động tay động chân trên người của ta, để phụ vương tìm được mẫu thân có phải hay không?”

Ta thật đã quên Hoàn Nhan Khang trong cẩm y ngọc thực mà lớn lên, đối với mùi hương phấn tự nhiên mẫn cảm.

“Tiểu vương gia, ngươi nghĩ đi theo bọn họ làm một người Tống sao?” Ta ôn nhu hỏi.

Hoang mang hiện lên trong mắt Hoàn Nhan Khang, y oán hận nói: “Ngươi đừng nghĩ mạnh hơn ta mà có thể chi phối ta ——”

” —— như thế nào, kỳ thật ta có khi thật sự hy vọng bị ngươi chi phối, ta đỡ phải khổ cực như vậy.” Không biết tại sao, câu này vốn suy nghĩ trong lòng lại nhẹ nhàng từ trong miệng bật ra.

Hoàn Nhan Khang bỗng nhiên mĩm cười, nói: “Âu Dương Khắc, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, tâm tư này của ngươi, không đáng khoe khoang trước mặt ta.”

Thân người ta chấn động.

“Ngươi nợ ta, sớm muộn ta cũng sẽ đòi lại.” Hoàn Nhan Khang thu hồi chủy thủ, xoay người rời khỏi. Áo choàng lông cáo của ta trượt xuống đất, tuyết trắng rét lạnh tận xương ào tới.

Lúc đêm, đắm chìm trong thân thể đám tì thiếp bất phản, kiệt sức tận linh hồn gần như thoát xác. Tựa như ảo mộng trong màn đêm, một tia hương khí như yêu tựa mị rất nhạt lại rất thanh sảng, tuyệt không thể vào lúc này xuất hiện quanh quẩn trong đầu không đi. Vì thế ta cường liệt tưởng niệm đến nữ tử Dung nhi, tưởng niệm vẻ đẹp của nàng, tưởng niệm nụ cười của nàng, khát cầu thân thể nàng, nghĩ đến có thể thắng được người hư vô tàn tượng, cao quý mà tuấn mỹ, ngạo mạn mà lẳng lơ có mặt khắp nơi.

Càng là kẻ trầm luân, càng không thể yếu thế. Chút khoắc khoải, ngươi tuyệt không thể chế trụ vỡ đê.

Cho tới bây giờ ta chỉ vì dục niệm mà muốn cùng người đó, chưa từng vì muốn cùng ai mà nảy sinh dục niệm. Ta cảm thấy sợ hãi.

Hôm sau, ta viết một phong thư cho thúc phụ, nói với hắn ta gặp một nữ tử tuyệt sắc tên Dung nhi, phụ thân đúng là đảo chủ đảo Đào Hoa —— đông tà Hoàng Dược Sư. Đúng vậy, cổ linh tinh quái của nàng, nhuyện vị giáp của nàng, đã sớm tiết lộ thân phận của nàng, nàng là Hoàng Dung. Thúc phụ, ta muốn lấy nàng. Ta nói.

Thúc phụ không có lý do cự tuyệt. Huống chi Cửu âm chân kinh võ học kỳ thư có một không ai ở trong tay Hoàng Dược Sư.

Ta đề cập với thúc phụ, lục vương gia Kim quốc chiêu hiền đãi sĩ như thế nào, Tống kia yếu đuối vô năng như thế nào.

Lục vương gia có có một đứa con…muốn nói gì? Lúc này mới phát hiện, nhiều ngày dây dưa không thể tiêu tán, đúng là nhánh cuối rất nhỏ không đáng tán dương nhất.

Ta nhấc bút khó hạ, nhưng cảm giác đăng đắng trong miệng, dường như rơi vào mực nước.

“Thám tử hồi náo, [ Võ mục di thư ] ngay trong hoàng cung Tống quốc, chúng ta đã có người bắt tay vẽ bản đồ.” Nói xong, Hoàn Nhan Hồng Liệt ý vị thâm trường quét qua ta một cái, hàm nghĩa kia quá rõ ràng, sự thể này lớn, bọn ta đều là giang hồ nhân sĩ, ngày thường nhận biết đủ loại hạng người, rất dễ để lộ tin đồn.

Lòng ta cười, muốn mở miệng hỏi, đột nhiên có hạ nhân vội vàng xông vào phòng nghị sự, nói gì đó bên tai Hoàn Nhan Hồng Liệt, vương gia biến sắc.

Hoàn Nhan Hồng Liệt hơi suy nghĩ một chút, phân phó nói: “Để cho tiểu vương gia đến đây.”

Sau khi vương phi qua đời, Hoàn Nhan Khang vẫn không phấn chấn, mấy lần nghị sự đều không xuất hiện. Chẳng lẽ y đã xảy ra chuyện gì? Ta nghĩ, bọn quân tử đạo đứ miệng đầy nhân nghĩa kia, tuyệt không dễ dàng buông tha tiểu vương gia “nhận giặc làm cha”.

Chốc lát, Hoàn Nhan Khang đi vào đại sảnh, lần đầu tiên ta thấy y mặc xiêm y xạnh nhạt, thần sắc cũng không có chút phấn chấn.

“Phụ thân.” Y hướng vương gia thi lễ vấn an.

“Khang nhi, con sinh bệnh sao? Làm sao sắc mặt kém như vậy?” Hoàn Nhan Hồng Liệt đau lòng nói, mảy may không chút kiêng kỵ bọn ta đã biết Hoàn Nhan Khang cũng không phải là hắn thân sinh. Hắn đối với tiểu vương gia rất tốt, bốn chữ “coi như mình sinh” cũng không thể nhìn dáng này. Ta chỉ nói thúc phụ thương ta như con thân sinh, đã không đổi, không nghĩ lục vương gia này đối với đứa con không huyết thống còn có thể như thế.

“Con không sao, khiến phụ thân lo lắng.” Hoàn Nhan Khang trưng ra nụ cười nhàn nhạt.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nói: “Khang nhi, ta có việc muốn nói với con.”

Thấy thế ta đợi cùng nhau cáo từ, Hoàn Nhan Hồng Liệt gật đầu, nói: “Âu Dương công tử xin dừng bước, ta có chuyện cần bàn bạc.”

Mọi người rời khỏi vẫn quay đầy ánh mắt có hâm mộ, có đố kỵ, có khinh thường, có bất mãn.

“Khang nhi, ta nhận được mật báo, Mông Cổ phái sứ giả vào Lâm An, muốn nói Phục Triệu Khoách cùng liên hợp kháng Kim, việc này không phải nhỏ, vạn không thể để cho Tống Mông liên hợp lại.” Hoàn Nhan Hồng Liệt thần sắc ngưng trọng.

“Ý phụ thân là?”

“Với thân phận khâm sử Kim quốc đuổi sứ giả Mông Cổ trước khi đến Lâm An, truyền mật chỉ với thừa tướng Sử Di Viễn, giết chết sứ giả Mông Cổ, tuyệt đối không thể khiến quân thần Tống quốc nhìn thấy. Kể từ đó, cũng có thể chặt đứt ý niệm của liên Tống của Thiết Mộc Chân, dồn ép cùng Tống là địch.” Thật là diệu kế, so với trực tiếp giết chết sứ giả Mông Cổ không biết tốt hơn rất nhiều, lục vương gia này không đơn giản.

“Lần này xuôi nam đường xá xa xôi, thỉnh Âu Dương công tử bảo hộ khuyển nhi trên đường, Âu Dương công tử võ nghệ cao cường, nhất định có thể khiến tiểu vương gia tiêu sầu.” Hoàn Nhan Hồng Liệt quay đầu nói với ta.

“Không.” Chưa kịp phản ứng, Hoàn Nhan Khang đã từ chối, “Tuy rằng hài nhi võ công không tốt, nhưng những người này vẫn không thể hạ sát thủ với con. Bọn họ đối với người có thể vẫn hận thấu xương, như hồ rình mồi, hiện giờ khó lòng phòng bị, nhiều cao thủ bên cạnh người thì nhiều phần đảm bảo hơn.”

Hoàn Nhan Hồng Liệt còn muốn nói điều gì, Hoàn Nhan Khang lại nói: “Đừng nói nữa, phụ thân, ý con đã quyết, mang theo vài hộ vệ là được. Người cũng không muốn con bên ngoài mà vẫn vướng bận an nguy của phụ thân chứ.”

Hoàn Nhan Hồng Liệt trịnh trọng nói: “Khang nhi, nhớ kỹ, ngươi là con của Hoàn Nhan Hồng Liệt, là vương tử của Đại Kim quốc ta.”

Hoàn Nhan Khang tuân mệnh mà ra, nhìn dáng lưng của y, ta như có điều suy nghĩ.

Hoàn Nhan Hồng Liệt mĩm cười: “Âu Dương công tử đang suy nghĩ hay không, tiểu vương vì sao phải ban thưởng thân phận khâm sử để cho Khang nhi đi trước không?”

Ta thất vọng nhưng không nói.

Hoàn Nhan Hồng Liệt thở dài một tiếng, mặt có sắc bi ai: “Ta cũng là chuyện bất đắc dĩ. Khang nhi thông minh hơn người, không vương tử nào có thể sánh được. Nhưng lời đồn đãi ồn ào náo động, càng có dịp cho vương gia khác trước mặt phụ hoàng ta châm ngòi, nhưng nếu Khang nhi thành công chuyện này, thì cũng củng cố địa vị của hắn trong hoàng tộc Đại Kim.”

“Vương gia dụng tâm lương khổ.” Hoàn Nhan Khang ngươi có vụ phụ thân này, thật là phúc khí của y. Ta cũng không nói ra. Chữ “tình” thật làm ta hoang mang, thế gian này sẽ có người lấy thật tâm mà đối đãi với người khác? Cái gì thật cái gì không thật? Có lẽ phụ tử Hoàn Nhan Hồng Liệt kia, rõ ràng không phải nhất định, giả tượng của đánh mất huyết thống, chỉ còn lại sự ràng buộc của tình cảm, quả thực có thể kết cuộc tốt lành? Ở Tây Vực nhân sinh hơn hơn ba mươi năm, không thể cung cấp cho ta một đáp án.

Hoàn Nhan Khang. Cũng chỉ nói ngươi là đứa con ngoan hiếu thuận phụ thân, tiểu vương gia Đại Kim quốc, hoặc là trái lại, là vứt cha bỏ mẹ, quân bán nước ham phú quý, lại có ai chân chính để ý nội tâm ngươi cảm nhận thế nào? Nếu không phải ngươi có thân phận tôn quý mà rối rắm, ai còn chú ý đến vận mệnh của ngươi? Càng không có người biết, thiếu niên tuổi đôi mươi này cố gắng bao nhiêu tâm huyết bao nhiêu, mới có thể chính minh giá trị của mình.

Ta chẳng phải không giống, ta vì sắc mà say mê, chỉ thế thôi.