Chương 3: [anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu - Chương 3

Vì là khách quý của Triệu Vương, nên tạm thời ta đến Triệu vương phủ ở Yến Kinh nghĩ tạm. Giờ đang là tiết thu, đình viện trong vương phủ phủ đầy lá rụng, vô phong vô sắc, duy chỉ có mùi cây cỏ mục như có như không phiêu lãng trong không khí. Ta từ nhỏ mất cha, theo thúc vụ sống ở Bạch Đà sơn, thúc phụ tâm tính cô độc, ta tuy không hoàn toàn giống hắn, nhưng cũng là một người có nội tâm tiêu điều. Tùy ý bước chầm chậm trên đám lá xốp, trước mắt là một dạng tịch liêu lạnh lùng rất hợp ý ta.

Đột nhiên dưới chân vừa trợt, ta nhất thời không đề phòng, bèn ngã vào một cái hố sâu hơn hai người đứng. Có mai phục! Lòng ta trầm xuống, đang muốn phát lực nhảy lên, từ phía trên lại truyền đến một âm thành quen tai “Ai yêu, ra là Âu Dương công tử, ngươi không sao chứ?” Hoàn Nhan Khang không biết từ khi nào bước đến bên miệng hố, dùng giọng điệu chế nhạo nói: “Sao bất cẩn vậy, rơi xuống hố ta dùng để bẩy thỏ đi?”

Đào hố cao hơn hai người đứng để bắt thỏ sao? Vị tiểu vương gia tâm tính trẻ con này, thật không tốt mà. Ta cười thầm, xoay người xoa chân, lúng túng nói: “Tiểu vương gia, ngươi tới thật đúng lúc, mới rồi lúc ta ngã xuống làm chân bị thương, ngươi mau cứu ta lên đi.”

“Thật sao?” Hoàn Nhan Khang không nhịn được cười xấu xa. “Vậy cũng được sao? Ta võ công thấp kém, làm sao giúp được chứ.”

Ta giả vờ kêu lên hai tiếng, nói: “Tiểu vương gia chỉ cần đem dây bên hông thả xuống, ta mượn lực một chút, tự nhiên có thể đi lên.”

“Kia… chỉ sợ không ổn đi, ta đường đường là tiểu vương gia, sao có thể ở chổ này mà khoan y giải đái*? (cởi áo tháo thắt lưng)” Y nghiêm trang nói.

Ta cuối cùng nhịn không được, cười lớn, dưới chân phát lực, thả người nhảy khỏi hố, tiện đà đem y nhẹ nhàng thả xuống. Đất dưới hố rất xốp, không đến nỗi bị thương, có điều chật vật lầy lội là không tránh khỏi.

“Tiểu vương gia, ngươi không sao chứ? Âu Dương Khắc thật đáng chết, mượn lực không cẩn thận là kéo luôn người xuống.”

“Âu Dương Khắc, ngươi!” Nhìn y cả người đầy bùn, bộ dáng anh tuấn vừa tức vừa vội, thực thú vị hơn bất cứ thứ gì, tuy nhiên cái đám nước bùn này dính trên bạch y của ta càng làm ta thêm thảm hại.

Sau khi thưởng thức xong, ta bẻ lấy nhánh cây bên cạnh, đem Hoàn Nhan Khang kéo lên. Y tự biết võ công không bằng ta, nên lúc dưới hố vô cùng yên lặng, mủi chân vừa chạm đất, liền bắt đầu công kích ta.

Âu Dương Khắc ta chưa từng trêu chọc nam nhân, hôm nay lại có người đáng yêu như vậy đưa lên cửa, ta một là không muốn uy hiếp y, hai không thể tổn thương y, dường như chỉ có thể chọn cách trêu chọc y. Hư hoảng hai chiêu, ta bức y đến miệng hố, thân hình y lệch đi, mất trọng tâm, một chân trượt xuống hố, ta vội đưa tay nắm lấy vạt áo y, một tay nắm lấy nhành cây, kêu lên: “Tiểu vương gia cũng đừng lộn xộn, không thì thật phải khoan y giải đái rồi.”

Hoàn Nhan Khang giận giữ không nói, ta cười trộm, bỗng ngữi được một cỗ hương khí, là mùi mồ hôi do đánh nhau chảy ra, khí tức liêu nhân đến cực điểm, ta không khỏi ngơ ngẩn. Đến khi thấy ánh mắt Hoàn Nhan Khang trở nên âm trầm, trong lòng liền biết người này đã giận đến cực điểm, vội dùng lực kéo y lên, ai ngờ nhánh cây kia kêu rắc một tiếng đứt đoạn. Nháy mắt trọng tâm ta không vững, may nhờ mượn chút lực cuối cùng, ôm lấy Hoàn Nhan Khang hướng trên mặt đất lăn một vòng, mới không có song song ngã xuống hố, kết quả ôm trọn trong lòng.

Từ trên tay truyền đến cảm giác dẻo dai rắn chắc, không mềm mại như nữ tử, càng không có lấy một tia mị hoặc. Đó là đương nhiên, y là tiểu vương gia tôn quý của Đại Kim quốc, ta tự nhắc chính mình. Có thể đây là lần đầu tiên ta ôm lấy một thứ lạ lùng như thế, gương mặt tuấn tú trước mắt kia ửng đỏ, càng tôn lên đôi môi như tô son. Ta bỗng dưng tỉnh táo lại, thầm trách bản thân đã làm càn, vội buông tay, chưa kịp đứng vững, Hoàn Nhan Khang kia đã trở tay hướng ta đánh một chưởng lên ngực ta. Ta lảo đảo, ngã ngồi trên đất. Hoàn Nhan Khang hừ lạnh một tiếng, không quay đầu liền rời khỏi.

Ta lại chỉ nhìn thấy bộ dáng tức giận đôi môi cong lên của y, tựa như lần đầu tiên bại dưới tay ta.

Từ đó về sau, mỗi khi nhớ lại, trong đầu luôn là đôi môi ấy, cùng bộ dáng tức đến hai gò má đỏ lên, tựa như thiếu nữ. Nhưng y không phải. Kỳ thật y không điểm nào giống như thiếu nữ cả.

Nếu ta sớm biết sẽ có ngày Hoàn Nhan Khang dùng cái phương thức tương tự thế mà đùa giởn người khác, ta nhất định sẽ không trêu chọc y như thế này.