Chương 23: [anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu - Chương 23

Thúc phụ muốn ta làm gì, ta làm cái đó. Hắn muốn ta đi lại từ nay về sau không mượn lực của người khác, có thể; hắn muốn ta luyện Cáp mô công, có thể, cho dù hắn nói Cáp mô công biến hóa tinh vi, nội công tu luyện gian nan vô cùng, có chút sơ suất hoặc vì trọng thương mà chết; hắn muốn ta muốn ta xoa cao dược nghe nói có thể nối xương cực kỳ hiệu quả, mặc dù xương cốt ta đứt đã lâu, kinh mạch liên quan cũng là đứt đoạn.

Thúc phụ trước khi đi Hoa Sơn luận kiếm, đem vài tờ giấy mỏng manh khóa vào tủ quần sao trong phòng, ý vị thâm trường lưu lại một câu: Hy vọng ngươi có thể tự mình mở ra.

Từ đó về sau thúc phụ không còn trở về nữa.

Để lại vài câu nói, tây độc Âu Dương Phong tại Hoa Sơn luận kiếm đoạt đệ nhất thiên hạ, lại tẩu hỏa nhập ma thần trí điên dại, trở nên điên cuồng.

Thời gian ngắn ngủi, chỉ còn lại một mình ta. Ta cảm thấy cô độc, nhưng ta không có lựa chọn.

Luyện công thổ nạp, xoa bóp huyệt đạo, bôi thuốc thay dược. Ngày qua ngày, xuân đi thu đến, ta đã mất khái niệm đối với thời gian. Thúc phụ không ở đây, bọn hạ nhân dần dần ít đi, ta quản không được mà cùng lười quản, toàn bộ Bạch Đà sơn dần rơi vào lãnh thanh tĩnh mịch.

Cái chết không phải là lựa chọn nhân từ hơn, nhưng ta không cam lòng. Cho dù là phần mộ của hắn, ta cũng phải thấy, mà thúc phụ, phụ thân thân sinh của ta, vẫn điên điên lưu lạc giang hồ. Huống chi, ta phát hiện cao dược thúc phụ tìm được, tựa hồ thật sự nối lại xương gãy cho ta.

Hai năm, hoặc ba năm sau, mẫu thân uất ức thành tật, buông tay thế gian. Bạch Đà sơn to lớn như vậy trở nên nơi trầm lặng cấm tuyệt, duy chỉ có độc trùng kiến vô chủ hoàng hành đầy núi.

Không có lúc nào là không nhớ tới Dương Khang. Ta thật muốn biết, hắn đã là liên hệ nhân thế băng lạnh duy nhất này cùng ta. Vô luận hắn sống tự tại cũng được, sống đau khổ cũng được, cô độc nằm trong phần mộ cũng được, ý niệm muốn hắn chưa từng biến mất trong đầu, nhưng nếu muốn ta vì hắn mà buông tay, ta cũng được làm được, ký ức dĩ vãng đã hóa thành máu chạy trong cơ thể, cuối cùng không cách nào thoát ra.

Phần tưởng niệm này đã trở ngại tiến bộ trong luyện công của ta, nhưng ta cũng không lo lắng, ta lại muốn đêm tương tư này biến thành một phần của ta, theo năm tháng cùng ta biến đổi lên xuống.

Châp nhận phần tâm tư bình thản này, trong tu luyện lâu dài lại không có sai lầm chí mạng, tám năm, có lẽ mười năm, sau mười năm, rốt cuộc ta hiểu được khổ tâm của thúc phụ, dược vật có thể cũng chỉ nối xương gãy, kinh mạch đứt chỉ có thể với chân khí trọng yếu mới sừng sững chống đỡ. Khi ta nâng nạng trong phòng, chậm rãi đi đến trong tủ quần áo khóa lại của thúc phụ, trên mặt sớm không có thần thái buồn vui.

“Thiên chi đạo, tổn hữu dư nho bổ bất túc, thị cố hư thắng thật, bất túc thắng hữu dư…” Ta xem từng tờ từng tờ, đúng là Cửu âm chân kinh! Nhưng khúc sau, kinh văn càng trở nên hỗn loạn, càng chèn rất nhiều chữ Phạn, không biết thúc phụ lấy nguyên văn ở đâu. Trách không được hắn muốn ta có thể sau khi đi được mới nhìn thấy cái này, nếu ta không biết sống chết tùy tiện tu luyện, nhất định sớm mất mạng. Ta cười, ánh mắt lại bị xiêm y màu xanh nhạt phía dưới kinh văn hấp dẫn.

Hơi thở dường như bất động, ta run rẩy mở xiêm y, không phải là ngày mới gặp Dương Khang mặc trên người sao? Ký ức lần nữa gợn sóng, thúc phụ ám chỉ hắn còn sống để ta không cần buông tay sao? Ngực không ngăn được nhói đau.

Phụ thân, ta thì thào. Phát âm xa lạ mà khổ sở.

Lại ba năm tìm kiếm, an an tâm tâm tu luyện Cửu âm chân kinh, võ công tiến bộ, đồng thời đi đứng càng thuận lợi, ta kinh ngạc với lỗi sai rất nhiều của kinh văn, vì sao năm đó thúc phụ lại không phát giác mà đến nỗi tẩu hỏa nhập ma? Là nguyên do thúc phụ quá cố chấp với võ công, ta cảm khái muôn vàn, quá mức trầm mê với gì đó, luôn rất đó phát hiện vô lý trong đó.