Chương 10: [anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu - Chương 10

Trên giang hồ truyền ra tin tức, Dương Khang quả thực muốn vào hai ngày sau luận võ cùng Quách Tĩnh ở bên sông Lan, Lật Dương. Sau hôm gặp mặt với Dương Khang, ta tìm được đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt, mới biết hắn xuýt rơi vào tay đám người Quách Tĩnh, toàn dựa vào Dương Khang mà bọn họ mới có thể đào thoát, Dương Khang kia lại không vì phụ tử tương xứng.

Hoàn Nhan Hồng Liệt vẫn còn vướng bận với đứa con này, ngày luận võ dẫn cao thủ đi đến phía tay ngoại ô bờ sông Lan, xa xa nhìn thấy nhóm Khâu Xử Cơ, Hoàng Dung hơn mười người, Dương Khang Cùng Quách Tĩnh dĩ nhiên động tay đến. Khó tránh bọn họ làm tổn thương Dương Khang, Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng mang không bao nhiêu binh lính, ta lại gần vương gia quan sát xa xa, để ngừa đám người này đột nhiên ra tay.

Đối phương thấy bọn ta, rất kích động, hai mắt Quách Tĩnh kia phun lửa, hận không thể nhào tới tự tay đâm kẻ thù, vì thế khí thế tăng đôi. Dương Khang vẫn là nâng niu từ bé, dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Trên trán Hoàn Nhan Hồng Liệt đầy mồ hôi, không nói được một lời. Mặc dù biết Quách Tĩnh sẽ không làm tổn thương hắn, nhưng ta vẫn cảm thấy tim nhảy lên cổ.

Một tiếng keng, trường thương trong tay Dương Khang bị đánh rơi, Quách Tĩnh liếc nhìn hắn, rút kiếm hướng tới bên này.

“Quách Tĩnh!” Dương Khang hét lớn một tiếng, “Ta thay Hoàn Nhan Hồng Liệt chịu một kiếm của ngươi!”

Mọi người đều kinh sợ.

Dương Khang vung tay áo, quỳ xuống phía bọn ta, kiên quyết nói: “Hoàn Nhan Hồng Liệt, ngươi cùng ta có thù không đội trời chung, nhưng ta thiếu ngươi hai mươi năm dưỡng dục dạy dỗ, hôm nay một quỳ một kiếm, từ nay về sau ta với ngươi không còn liên quan!”

“Khang nhi…” Thanh âm của Hoàn Nhan Hồng Liệt phiêu tán trong gió, ta chỉ nhìn khóe mắt của hăn hơi co lại.

Nói xong Dương Khang đứng dậy, nhắm mắt.

Một đám người kia như nổ tung, chỉ có Mục Niệm Từ một bên yên lặng không nói, vẻ mặt sầu oán. Dung mạo cô gái này thanh lệ, cũng có vẻ mặt ngượng ngùng của nữ nhân, chẳng trách Hoàn Nhan Khang ngày đó vừa gặp đã chứa nhiều tâm sự. Nhưng nàng lớn lên trong giang hồ mại nghệ, vẫn thoát không được tục khí, làm có thể cùng đánh đồng với một thân quý khí của Hoàn Nhan Khang? —— Ta đây điên rồi sao, sao lại so sánh Hoàn Nhan Khang cùng nữ nhân? Lại trong lúc như thế này.

“Dương Khang ngươi tiểu nhân không giữ lời hứa! Ngươi lật lọng, quả thật là súc…” Hoàng Dung nhảy đến bên người Quách Tĩnh, chỉ vào mặt của Dương Khang mà mắng, dù sao cũng là cô gái, hai chữ súc sinh lại không xuất ra miệng.

Dương Khang mở to mắt, vẻ mặt kiêu căng: “Bất quá ngươi bảo Tĩnh ca ca của ngươi giết ta, còn chờ gì nữa?”

“Ngươi tưởng rằng ta không dám giết ngươi sao?” Hoàng Dung cũng là loại người kiêu căng thành tánh, mày ngài vừa nhướng, kiếm đã đặt trên cổ Dương Khang.

“Không được!” Ta cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt đồng thời kêu lên, lời còn chưa dứt ta đã nhảy tới, nhưng vẫn có khoảng cách. Một khắc kia ta như đối với nữ tử xinh đẹp kia sinh ra căm thù không nói nên lời, bất quá ngươi chỉ là người Tống thôi, bất quá ngươi chỉ là con gái của Hoàng dược sư thôi, ngươi có tư cách gì đối với hắn như vậy?

“Bọn khốn kiếp các ngươi!” Không khỏi lên tiếng chửi, “Sinh hắn ra là cha, người dưỡng hắn thì không phải hả? Thật hay cho người Tống các ngươi miệng đầy đạo Khổng Mạnh, nhân nghĩa liêm sĩ, chỉ biết buộc hắn giết cha! Muốn giết vương gia cứ việc đến, mỗi ngày bọn ta ở vương phủ chờ, làm gì phải bức tiểu vương gia động thủ, hay vì thỏa mãn niềm vui ý * đạo đức của các ngươi?”

Nhất thời lặng ngắt như tờ, Dương Khang nhìn ta một cái, trầm tĩnh trong ánh mắt mơ màng xẹt qua khiến ta muốn ngừng mà không được.

“Dung nhi dừng tay.” Quách Tĩnh thẫn thờ nói, “Ngươi đi đi, ta không thể giết ngươi.”

“Tĩnh ca ca! Ngươi đừng tin hắn, Dương Khang đã sớm lén thông đồng với Âu Dương Khắc, nếu không làm sao độc xà không gây thương tổn cho hắn!” Hoàng Dung dậm chân nói, mọi người phía sau cũng ồn ào lên, cuối cùng lại không gây khó dễ cho hắn. Dương Khang cũng không thèm liếc bọn họ một cái, xoay người rời đi.

“Khang nhi!” Từ phía sau ta vương gia thông khổ gọi, Dương Khang vẫn như không nghe thấy. Lo lắng lại sinh biến cố, ta mạnh mẽ ức chế y niệm đuổi theo trong đầu, nhìn bóng dáng lẻ loi của hắn đi xa, nắm chặt lòng bàn tay đến mức có dấu máu.