Chương 8: Chương 8

“An toàn!!! Tất cả mọi người rời khỏi khu vực này.” - tiếng lão Ngô vang lên qua chiếc loa cầm tay.

Sau tiếng còi báo hiệu vang lên inh ỏi từ chiếc loa cầm tay của lão Ngô, tất cả mọi người nhanh chóng lùi ra phía sau để Bùi Long tiến hành kế hoạch của mình. Ai nấy đều ngoáy đầu nhìn lại, hướng về phía chiếc xe cứu hỏa, là sợi dây duy nhất kết nối Bùi Long và thế giới bên ngoài.

“Tất cả đã an toàn, cậu mau cho nổ đi Bùi Long.”

Lão Ngô vừa dứt câu, một tiếng nổ vang lên. Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển khiến cho mặt đất phía dưới chân họ dường nứt toạc ra vì sự rung lắc dữ dội ấy. Và khi lấy lại được sự bình tình, họ nhận thấy rằng, nơi mà Bùi Long đang mắc kẹt đã hình thành một cái lỗ khổng lồ.

“Bùi Long, Bùi Long, cậu không sao chứ?”

Từ phía trên mặt đất, qua lớp bụi mù mịt gây ra từ hàng tấn bê tông sập xuống, lão Ngô gọi to tên của Bùi Long nhưng không nhận được sự hồi đáp. Và khi mà tất cả đã nghĩ đến kịch bản xấu nhất rằng hàng tấn bê tông ấy đã va đập vào người Bùi Long khi rơi xuống và nghĩ đế kịch bản họ không mong muốn nhất đã xảy ra với người đội trưởng của mình thì..

“Lão Ngô, dây cáp di chuyển, mau mau kéo dây lên đi.”

Dạ Lam nhìn thấy trong lớp bụi mù mịt ấy, sợi dây cáp rung lên. Gần như ngay lập túc sau lời nói của ấy của Dạ Lam, sợi dây cáp được kéo lên một cách nhanh chóng và ở đầu bên kia của sợi dây cáp, Bùi Long từ từ xuất hiện từ bên trong lớp bụi mịt mù, cùng với nụ cười thật tươi, nụ cười như sự đảm bảo cho chiến thắng của Bùi Long với tử thần và là nụ cười vì đã chiến thắng chính bản thân mình, cuối cùng là nụ cười hướng về giọng nói của cô gái nọ rằng mình đã giữ đúng lời hứa với cô.

Ngồi tựa đầu vào đầu chiếc xe cứu hỏa, thực tình mà nói bây giờ, Bùi Long vẫn chưa thế nào tin được rằng mình đã an toàn thoát khỏi cái nơi đầy rẫy sự nguy hiểm ấy, ánh mắt Bùi Long giờ đây ẩn chứa những suy nghĩ, sự lo lắng và cả sự sợ hãi, thứ dường như chẳng tồn tại trong anh suốt nhiều năm qua.

Chẳng ai biết được ngay khoảnh khắc thuốc nổ được kích hoạt, bản thân Bùi Long đã phải đối diện với điều gì, thứ mà họ đối diện chính là nụ cười chiến thắng của anh còn những điều khác thì chỉ có một mình Bùi Long là trải qua.

“Anh ăn chút gì đó đi, trời cũng đã khuya rồi.”

Đang ngồi thẫn thờ, trầm tư và suy nghĩ, một bàn chân xuất hiện trước mặt anh, một ổ bánh mì còn nóng hổi và một chai nước suối đặt trước mặt anh cùng với lời hỏi thăm dịu dàng và ấm áp.

“Tôi không đói, cô cứ ăn đi.”

Ngẩng đầu lên, Dạ Lam đang đứng trước mặt anh cùng với nụ cười ấm áp nhưng vẻ mặt thì lại có phần lo lắng. Ổ bánh mì cô vừa nhờ người dân xung quanh đó hâm lại cho nóng rồi mang đến bên cạnh cho Bùi Long, cả ngày hôm nay vì giải cứu đám trẻ mắc kẹt bên trong trường tiểu học mà trong bụng anh chẳng có gì rồi.

“Tôi ăn rồi, cả ngày hôm nay anh đã không ăn gì rồi. Anh ăn đi cho nóng.”

Cầm ổ bánh mì trong tay, Bùi Long nở một nụ cười hướng về phía Dạ Lam rồi ăn một cách ngon lành. Tranh thủ quãng thời gian này. đội trưởng Trung tâm cứu hộ số 2 Dạ Lam từ từ ngồi xuống bên cạnh Bùi Long rồi nhìn anh một cách say đắm.

“Công việc của các anh lúc nào cũng nguy hiểm như thế này à?”

Câu hỏi có phần ngô nghê nhưng ẩn chứa đầy sự quan tâm ấy của Dạ Lam tự nhiên thốt ra mà chẳng có sự kiểm soát nào từ cô. Với một đội trưởng như cô thì đương nhiên cô thừa hiểu rằng lính cứu hỏa nguy hiểm đến nhường nào.

“Cũng không nguy hiểm lắm. Những chuyện như thế này hiếm khi xảy ra lắm.”

Bùi Long cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà từ từ đáp lại câu hỏi ấy của Dạ Lam. Và từ sau câu hỏi và câu trả lời ấy của cả hai, dường như giữa hai người đã hình thành một sợi dây vô hình kéo họ sát lại gần với nhau.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua là nửa tiếng đồng hồ mà trong mắt của Bùi Long và Dạ Lam chỉ có đối phương mà thôi. Cuộc trò chuyện của họ đơn giản chỉ là xoay quanh công việc hàng ngày của cả hai mà thôi, nhưng khoảng cách thì lại một kéo họ lại gần bên nhau.

“Đội Sơn Hải, mau tập trung tại bờ biển.”

Cuộc trò chuyện ấy bị ngắt quãng vì giọng nói của Giám đốc Trần của sở cứu hỏa thành phố Sơn Hải vang lên trong bộ đàm. Yêu cầu lần này là yêu cầu khẩn, lập tức toàn bộ phải có mặt ở quảng trường tỉnh ngoài bờ biển ngay lập tức.

Ổ bánh mì còn chưa ăn xong, Bùi Long đã nhanh chóng tập hợp lực lượng và nhanh chóng tiếng về phía bờ biển như lời triệu tập của Giám đốc Trần. Trên đường đi, Bùi Long nhìn về phía đại dương xa xăm, nơi đang chìm trong bóng tối đáng sợ kia và nghĩ về một điều gì đó khiến hai hàng chân mày của anh nheo lại.

Khi xe cứu hỏa vừa đến nơi tập kết, quảng trường của thành phố, thì linh cảm chẳng lành của Bùi Long đã thành sự thật. Phía xa kia, một cột khói cao ngút trời đang hiện diện trước mắt của anh.

“Tất cả tập hợp.”

Tiếng tập hợp được phát lên từ loa cầm tay của Giám đốc Trần. Điều mà họ không muốn xảy ra nhất trong chiến dịch lần này chính là Trung tâm điều phối xăng dầu xảy ra sự cố và nó đã xảy ra thật. Nó xảy ra chỉ sau chấn động mà đội Sơn Hải gặp phải khi đang cứu hộ ở trường tiểu học.

Theo các báo cáo mà Giám đốc Trần cùng lãnh đạo thành phố Hòa Khánh xác minh thì sau trận dư chấn ấy, một trong số đường ống dẫn dầu của trung tâm bị rò rỉ và ngọn lửa cũng được xác định là xuất phát từ đó. Ngọn lửa ấy đang lan rộng, đội cứu hỏa của thành phố Hòa Khánh đã tức tốc có mặt ở hiện trường ngay sau khi xuất hiện thông tin đường ống bị rò rỉ.

May mắn cho họ khi đường ống dẫn dầu ấy không phải là đường ống dẫn dầu chính nên đội Hòa Khánh có thể dễ dàng khống chế được ngọn lửa, chờ các đội khác tiếp viện là sẽ dập tắt hoàn toàn ngọn lửa trước khi nó lan rộng ra những khu vực khác.

Trung tâm điều phối xăng dầu của thành phố Hòa Khánh có diện tích rộng lớn và chia thành nhiều khu riêng biệt, và không chỉ có xăng dầu và khí đốt, ở đó còn đang chứa những vật chất khác cũng dễ cháy không kém, một trong số đó là hợp chất benzen.

Vị trí vụ cháy xảy ra là một khu vực ít hoạt động của toàn trung tâm, khu vực này vừa phê duyệt trở thành văn phòng quan sát và điều tiết xăng dầu nên từ lâu, lượng xăng dầu ở đây đều đã được di chuyển sang những khu vực khác, nếu không tối nay, không biết chuyện sẽ xảy ra với Trung tâm điều phối xăng dầu nữa.

Đội Sơn Hải và đội Lâm Giang sẽ là hai đội tiếp viện cho đội cứu hỏa Hòa Khánh dập tắt hoàn toàn vụ hỏa hoạn kia theo sự sắp xếp của Giám đốc Trần. Nhận được mệnh lệnh, lập tức cả hai đội xuất phát, đương nhiên là các y bác sĩ bệnh viện Sơn Hải và Trung tâm cứu hộ số 2 sẽ rời khỏi xe và ở lại khu vực an toàn bên ngoài Trung tâm điều phối xăng dầu.

“Anh giữ lấy cái này, nó sẽ mang đến may mắn cho anh.”

Lúc chuẩn bị rời đi, Dạ Lam nhét vào tay Bùi Long một lá bùa bình an mà cô thỉnh được ở ngôi chùa thiêng nhất Hòa Khánh, với ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn về phía Bùi Long sau khi anh vừa trải qua khoảnh khắc “thập tử nhất sinh” thì liền lập tức phải xông vào biển lửa thêm một lần nữa.

“Cảm ơn cô, tôi sẽ giữ nó thật kĩ. Sau khi xong việc, tôi sẽ trả lại nó cho cô.”

Trái với sự lo lắng của Dạ Lam, Bùi Long lại có phần bình thản vì dù sao đây cũng là sở trường của anh mà. Nhưng vì chưa định thần lại được sau sự cố ở trường tiểu học nên trong lòng Bùi Long bây giờ vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng cho nhiệm vụ sắp tới.

Anh cất lá bùa ấy vào bên trong túi áo của mình một cách cẩn thận. Dạ Lam ôm lấy anh như một lời động viên trước khi “chiến hữu” của mình bước vào trận đánh lớn và đối thủ là một thứ gì đó ẩn chứa sự nguy hiểm khôn lường.

“Tất cả xuất phát.”

Đứng trên cabin của xe cứu hỏa, Bùi Long hét lớn như cái cách anh vẫn làm trước khi toàn đội Sơn Hải bắt đầu tiến vào biển lửa. Nhưng lần này, ánh mắt của Bùi Long không hướng về phía trước như thường lệ mà hướng về nơi cô bác sĩ Thùy Giang đang đứng ở đấy và ngẩn ngơ trong một khoảng tíc tắc rồi mới trở lại vào xe.

Và khoảnh khắc chiếc xe cứu hỏa rời đi cũng là lúc một tiếng nổ lớn vang lên phía Trung tâm điều phối xăng dầu. Vụ nổ ấy lớn đến mức ở phía đằng xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sức nặng mà vụ nổ đem đến là lớn như thế nào.