“Ngô, bên trái của cậu, không để ngọn lửa chạy lan ra bên ngoài.”
Ở sâu trong con hẻm số 3 của Khu Công nghiệp NT, tiếng gào thét, hô hào của một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ không ngừng vang lên. Nhà kho của công ty M lúc này đang chìm trong biển lửa, khói đen nghi ngút xuất hiện ở khắp nơi, hệt như một con quái vật đang cố gắng nuốt chửng những người đang có mặt ở đó vậy.
“Long, cậu mau chóng thay đồ tác chiến để vào đó tác chiến cùng với anh em, ngoài đây tôi sẽ chỉ huy thay cậu.”
Người đàn ông cao to ấy tên Long – Bùi Long, đội trưởng đội cảnh sát PCCC Sơn Hải, trực thuộc thành phố Sơn Hải. Là một người lạnh lùng, ít nói nhưng là một chiến sĩ cảnh sát mẫu mực, kỉ luật trong công việc, hăng hái dũng cảm trong chiến đấu và tình cảm với những người đồng dội của mình.
“Rõ, thưa sếp.”
Lửa càng lúc càng lớn, tiếng nổ cũng đã phát ra từ đâu đó bên trong nhà kho khiến cho lãnh đạo cảnh sát PCCC thành phố Sơn Hải vừa đến hiện trường đã ngay lập tức bắt tay vào việc để khống chế đám cháy.
Bùi Long mặc đồ cửa hỏa vào, sau vài bước kiếm tra an ninh là liền lập tức xông vào đám cháy để bắt đầu cứu người cùng với anh em của mình. Những chiếc xe cứu hỏa từ những đơn vị khác cũng bắt đầu tạp trung về nhà kho công ty M ngày một nhiều hơn cùng với đó là hàng chục vòi rồng đang phun nước về phía đám cháy.
“Báo cáo, đã xác định được vị trí phát cháy. Chúng tôi đang tiến đến đó, bên trong này có khá nhiều căn phòng bị khóa trái, nghi ngờ vẫn còn người bên trong. Yêu cầu xin thêm chi viện.”
Tiếng nói của Bùi Long phát ra từ bộ đàm nhanh chóng được những lãnh đạo phía bên ngoài nhận được và nhanh chóng đội chi viện cũng tiến vào bên trong để dập lửa và cứu người. Từ từ những người mắc kẹt bên trong được đưa ra ngoài.
Đã qua 2 tiếng đồng hồ nhưng lửa vẫn mới chỉ được khống chế phần nào khiến cho lãnh đạo cảnh sát PCCC phái bên ngoài càng thêm lo lắng về tình hình ở bên trong. Tuy trước đó đã xác định được vị trí cháy đầu tiền nhưng vì lửa quá lớn và còn phải cứu người nên Bùi Long và những người khác của đội Sơn Hải vẫn chưa thể tiếp cận được nơi đó.
“Mau đưa Giám đốc Công ty M lại đây.”
Tiếng của Giám đốc Trần – giám đốc cảnh sát PCCC thành phố Sơn Hải. Trong lúc này, ông chợt nhận ra có điều gí đố không ổn đang diễn ra ở đây khi mà lửa được dập ở chỗ này thì lại xuất hiện ở chố khác, liệu rằng có gì đó bí ẩn bên trong nhà kho của Công ty M này.
“Chào lãnh đạo, lãnh đạo cần gặp tôi là có điều gì vậy ạ? Tôi đã khai hết với nhân viên các ông rồi.”
Nhìn điệu bộ có phần lo lắng, rụt rè của hắn ta khi đối mặt với hắn ta bây giờ không phải là những cảnh sát lấy lời khai ở hiện trường mà là Giám đốc Cảnh sát PCCC Sơn Hải – người nổi tiếng là chính trực và cũng rất nóng tính.
“Ông cho tôi biết, bên trong kho hàng này đang chứa thứ gì?”
“Không phải tôi đã nói rồi hay sao. Bên trong chỉ chứa mấy đồ như động cơ máy móc với vài đồ sắt vụn của công ty chúng tôi mà thôi.” – hắn ta trả lời ấp a ấp úng như đang muốn giấu chuyện gì đó.
Bản thân hắn cũng biết rằng mình có thể sẽ không qua mắt được vị lãnh đạo đầy kinh nghiệm kia nên đã kéo Giám đốc Trần sang một bên, khẽ đút vào tay Giám đốc một bộc giấy hình hộp được bọc một cách cẩn thận.
“Ông làm gì đó? Cảnh sát đâu?”
Chắc chắn rằng bên trong đó là tiền hối lộ mình, Giám đốc Trần nhanh chóng bắt giữ lấy hắn ta cùng với tang vật ngay lập tức và nhiêu đó thôi cũng đủ để biết rằng, bên trong nhà kho ấy đang chứa thứ gì đó mà hắn ta không muốn cho mọi người bên ngoài biết.
Và chỉ sau vài phút “cạy miệng” thì sự thật khủng khiếp đã lộ diện. Căn nhà kho của Công ty M này có 3 gian. Gian đầu tiên như lời tên Giám đốc kia nói chính xác là nơi để vật liệu cũ như động cơ xe hơi…. Để ngụy trang là một nhà kho vật liệu cũ để che mắt cho thực sự đằng sau công ty M
Hai gian còn lại là hai gian nhỏ nhưng ẩn chứa sự thật khủng khiếp. Ở cuối nhà kho, nơi đám cháy vẫn chưa tiếp cận được có hai cánh cửa bằng sắt nằm đối diện nhau. Cánh cửa bên trái là thiên đường, còn bên phải là địa ngục.
Thiên đường là vì khi mở cánh cửa này ra, thiên đường ăn chơi thác loạn của những người có tiền sẽ xuất hiện. Một hộp đêm thu nhỏ với đủ mọi loại hình giải trí được bố trí bên trong gian phòng này hòng phục vụ cho nhu cầu ăn chơi của đám người có tiền.
Không kể đến những vật liệu khác, chỉ cần tính đến xốp được dán khắp nơi để ngăn tiếng ồn thôi cũng đủ để khiến khỏi độc tạo ra khi có hỏa hoạn xảy ra có thể làm ngạt người khác rồi và đó là còn chưa tính đến hàng chục bình “bóng cười” chưa NO2 đang được cất giữ bên trong đó. Một khi số lượng bình chứa này phát nổ sẽ là một hậu quả khôn lường.
Nhưng đằng sau cánh cửa kia lại là thứ còn đáng sợ hơn. Sau khi khai ra sự thật đằng sau cánh cửa địa ngục thì Giám đốc Trần ngay lập tức điều động Bùi Long và đội Sơn Hải đến đó để cứu người vì đó là nơi Công ty M nhốt những cô gái để làm việc cho “Thiên đường” của bọn chúng phía bên kia.
Đa phần những cô gái này đều đến từ các đường dây mại dâm của thành phố Sơn Hải và các thành phố lân cận, hoặc là từ vụ án bắt cóc các cô gái trẻ gây nhức nhối thành phố Sơn Hải những ngày qua.
Thậm chí có những cô gái mới được đưa vào sáng nay, chưa kịp phục vụ khách hàng bên “thiên đường” thì vụ cháy đã xảy ra. Và theo những gì mà giám đốc Công ty M khai nhận thì dường như chưa có ai trong số gần 20 cô gái bên trong “địa ngục” ra ngoài, tức có nghĩa là có ít nhất hơn 20 người đang mắc kẹt ở bên trong kia.
Việc cấp bách bây giờ là toàn bộ lực lượng tuyến đầu của sở Cảnh sát PCCC Sơn Hải do Bùi Long dẫn đầu phải ngay lập tức tiến đến “thiên đường – địa ngục” để cứu người và ngăn không cho đám cháy tiếp cận.
“Đội Sơn Hải nghe rõ trả lời. Đội Lâm Giang nghe rõ trả lời. Cả hai đội nhanh chóng đến cuối nhà kho, ở đó đang có hơn 20 người đang mắc kẹt. Các cậu có 30 phút trước khi đám cháy lan tới đó.”
Giám đốc Trần còn huy động thêm hai đội xe cứu hỏa tiến về phía cuối nhà kho theo đường mòn trong Khu công nghiệp để phun nước hỗ trợ việc khống chế đám cháy và hai đội Sơn Hải và Lâm Giang cứu người trong thời gian sớm nhất.
Nhận được lệnh, Bùi Long cùng với gần chục anh em của mình tiến đến vị trí đã được chỉ định. Đội Lâm Giang do đội trưởng Trần Mạnh chỉ huy cũng vừa tiến đến ngay sau đó để hỗ trợ đội Sơn Hải cứu người.
Nhưng thứ đang đứng trước mặt họ là thử thách mà họ phải vượt qua. Đám cháy trước mặt họ là như một bức tường lửa mà họ phải vượt qua để tiến đến nơi có người đang mắc kẹt, vòi rồng theo lệnh của Giám đốc vẫn chưa tiếp ứng kịp nên buộc lòng họ phải vượt qua bức tường lửa này.
Bức tường lửa dài khoảng 10m nhưng rộng như thế nào thì chẳng ai biết được, nếu như xông qua như lúc huấn luyện thì có thể sẽ đối diện với một biển lửa và không thể tìm được thoát thân ra được.
“Bạn họ Trần, cậu thấy tình hình như thế nào?” – Long thở hổn hển trước cái nóng đang phả ra từ ngọn lửa và nói.
“Phải liều mà xông qua thôi vì chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ có 30 phút để cứu người thôi.”
Trần Mạnh cũng trầm ngâm. Bản thân cả hai không lo lắng gì về bức tường lửa đang xuất hiện ở trước mặt, vì dù sao cả hai cũng là những sinh viên ưu tú của Học viện Cảnh sát PCCC thành phố Sơn Hải, và với nhiều năm kinh nghiệm thì không vấn đề gì.
Điều họ lo lắng lại chính là những người đồng đội, anh em của họ ở đằng sau. Rõ ràng là họ chưa có quá nhiều kinh nghiệm để đối diện với rủi ro có thể xảy ra bên trong bức tường lửa kia và cả những người được cứu nữa, sẽ thoát khỏi đây bằng đường nào.
“Giám đốc Trần, còn bao lâu nữa vòi rồng chi viện sẽ tới.” – Bùi Long thông báo về sở chỉ huy.
“10 phút nữa, vòi rồng sẽ phun nước, nhưng như vậy sẽ không kịp nữa.” – Giám đốc Trần trả lời với sự lo lắng.
Không còn cách nào khác, bây giờ phải liều một phen mà thôi. Kế hoạch nhanh chóng được vạch ra, Bùi Long và Trần Mạnh sẽ cùng hai người có nhiều kinh nghiệm nhất tạo thành một nhóm vào cứu người, còn những người ở lại sẽ tìm ra phương án cứu người vượt qua khỏi bức tường lửa ấy.
“Xông lên!!!”
Sau tiếng hô ấy, cả bốn người chạy ào vào bên trong bức tường lửa. và đúng như suy nghĩ của Bùi Long, quả thật bên trong này là một biển lửa thực sự. Đoạn đường chỉ khoảng 20 mét là sẽ qua được mặt bên kia của biển lửa nhưng khói và sức nóng của lửa là thứ mà không dễ gì 4 người có thể vượt qua.
Họ đi sát lại cùng với nhau để đảm bảo rằng không ai bị lạc trong biển lửa ấy. Từng bước từng bước chân của họ đều hết sức cẩn thận. Những bước chân ấy mang trong mình sự tin tưởng, tin tưởng về những người đang đồng hành cùng với mình vượt qua biển lửa.
Nhưng vào lúc này,,,,