Tôi không thể làm được dù chỉ một câu trong phần lý thuyết. Khi tôi bước vào căn phòng này. Tôi chỉ thấy một bộ bàn ghế đặt ở giữa phòng. Trên bàn là một xấp giấy với chữ và các ô lớn. Tôi đoán nó là bài thi cho vòng này. Tôi ngồi xuống và xem xét.
Như suy đoán. À không còn tệ hơn nữa tôi không thể đọc được chữ, tôi lật qua hết xấp giấy cố gắng tìm xem có chữ nào quen thuộc không nhưng không thể. Tôi thậm chí có thể thấy trên đó có nhiều dòng chữ rất lạ mà tôi chưa thấy bao giờ (đại khái là có câu hỏi về ngoại ngữ: ngôn ngữ thế giới khác… troll main cho vui). Tôi cảm thấy vô lực. Toàn thân như mấtt hết sức sống. Không hiểu… không hiểu… Tôi nằm úp lên mặt bàn và nghĩ rằng tôi sẽ rớt mất, theo ông già nói thì có 4 vòng thi, mỗi vòng 25 điểm. Tôi chắc chắn mình sẽ bị zero vòng này, còn 3 vòng nữa để gỡ điểm. Vậy tôi chỉ được phép sai 5 lỗi nữa.
Đang rầu rĩ với những con số, tôi nghe một giọng nói dễ thương vang lên:
“Bây giờ bắt đầu vòng 1 của phần thi lý thuyết. Sẽ bắt đầu tính giờ làm bài. Thí sinh tham gia có 3 tiếng cho vòng thi này. Sau 3 tiếng, thí sinh phải đưa ra câu trả lời. Tuy nhiên thí sinh cũng có quyền kết thúc sớm hơn khi đã đưa ra đáp án. “
Ôi. Tôi ngẩng đầu lười biếng, không có aii trong căn phòng ngoài tôi. Tiếng nói phhát ra khắp phòng, nhưng tôi chán nản đến nổi không thèm quan tâm đến nguồn gốc của giọng nói đó. Tôi không thể trả lời dù chỉ một câu, đừng nói là 3 tiếng cho dù cho tôi 3 năm tôi cũng không thể làm gì khác. Đang lúc chán nản, thì giọng nói lại vang lên.
“Thí sinh có 3 sự lựa chọn:
Lựa chọn 1: Thí sinh có quyền bỏ kỳ thi Anh Hùng, hệ thống sẽ đưa trả thí sinh về thế giới cũ, thí sinh cũng sẽ nhận được thêm 100 đồng vàng và 1 skill tự chọn. Nhưng hệ thống cũng sẽ xóa bỏ ký ức của thí sinh về kỳ thi Anh Hùng.
Lựa chọn 2: Thí sinh có quyền đổi sang phần thi thực hành ngay từ bây giờ. Tuy nhiên thí sinh chỉ có 10 tiếng để hoàn tất bài thi thực hành thay vì 24 tiếng. Nhưng hệ thống sẽ cung cấp thông tin về các loại quái vật sẽ xuất hiện trong bài thi thực hành.
Lựa chọn 3: Thí sinh tiếp tục bài thi lý thuyết.”
(o.) Tôi có nghe lầm không. Tôi sẽ được chọn ư? Tuyệt vời. Để suy nghĩ kỹ đã. Nhưng khoan.
“Vậy cho hỏi tôi sẽ bị gởi lại chỗ cũ nếu tôi lựa chọn thứ 1 à?”
Không trả lời. T.T. “Vậy còn các skills tôi có thể chọn là gì?” Vẫn im lặng.
Tôi đã như sống lại khi nghe về lựa chọn 1. Nhưng có nhiều thứ không rõ ràng quá. Tôi không muốn tiếp tục tình trạng rơi tự do và kết thúc với một đống đất đá trên người. Nhưng nếu hệ thống cho tôi lựa chọn kỹ năng bay, xuyên tường, đâp không chết thì sao. Vả lại 100 đồng vàng là một gia tài lớn. Tiềng vàng là loại tiềnớn nhất trong thế giới này. Nó hầu như chỉ dùng để lưu trữ hoặc cho các cuộc giao dịch lớn. Dân ch1ung chủ yếu chỉ xài bạc và các loại đồng xu kền. Với một 100 đồng vàng tôi có thể mua một nông trang với đất đai và gia súc, rồi sống an nhàn cả đời.
Lựa chọn 2 ư? Không khả thi. Dù tôi có biết về loài quái vật trong bài thi thì sao. Tôi cũng không thể đánh bại chúng. Tôi chỉ có thể đánh bại vài con thú rừng, nhưng trình quái vật và ma quỷ thì làm sao mà lại. Đánh bằng niềm tin à.
Lựa chọn 3 à. Tôi nên xem xét lại lựa chọn 1 vì nó khá là ổn trong trường hợp này.
Nhưng cảm giác khó chịu dân lên trong lòng. Tôi sẽ quên hết những việc này sao. Có lẽ tôi sẽ quay trở lại là một đứa trẻ như cũ. Mà khoan, một khoản tiền đủ để khiến tôi thoát khỏi cộc sống bần cùng. Một kỹ năng mới, tôi có thể dùng nó để thay đổi bản thân. Nhưng, tôi có một chút cảm giác không cam tâm.
Hừ.. Không suy nghĩ nữa. Tôi tự hiểu bản thân, việc tôi tham gia kỳ thi này và ngồi ở đây là một điều kỳ lạ. Tôi không thích hợp. Không có tôi thì có hàng trăm người có khả năng. Sư phụ đã từng kể về người được gọi là Chiến thần hiện nay, tôi cũng nghe nói thống lãng của các hội bách hiệp sĩ chưa bao giờ bị đánh bại, hoàng tử của vương quốc phương bắc với kiếm thuật siêu việt, công chúa xinh đẹp với bộ áo giáp đỏ cùng điệu múa khi chiến đấu, thiên tài thương thuật hậu duệ của Anh hùng thứ 34 Beorhtric, hiền nhân người được suy tôn là vua pháp thuật của thời đại… và còn rất nhiều rất nhiều kẻ mạnh trên thế giới cơ mà.
Phải rồi, cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ là mình đang chơi một trò chơi. Giống như lúc tôi cùng lũ trẻ trong khu ổ chuột đóng giả làm các anh hùng. Cảm giác giống như vậy đó. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi chơi trò anh hùng. Lúc đó tôi đang ngây ngốc nhìn lên bầu trời. Thời gian đó rất khó khăn. Tôi vừa đến thành phố, và phát hiện cuộc sốnng ở đó còn cay đắng hơn ở nông thôn. Tôi bị một gã chủ quán rược đánh đập khi tôi có làm trò để xin tiền trước quán lão, tay tôi bị trật, kết quả là tôi phải ngồi nghỉ vài ngày mà chẳng thể kiếm tiền. Mấy đứa trẻ khác lấy tiền của chúng kiếm được cho tôi ăn, nhưng cảm giác vô dụng thật khó chịu. Rồi thằng bé thũ lĩnh chạy tới tìm tôi, nó rủ tôi chơi trò Anh hùng. Thũ lĩnh lớn hơn tôi vài tuổi, bây giờ nó chaắc cũng 13 tuổi rồi. Tôi nhớ lần đầu gặp nó tôi đã đánh nhau 1 trận với nó. Sau đó nó nói tôi khá mạnh, nên nó kêu tôi gia nhập băng của nó. Trò Anh hùng của lũ trẻ, chúng sẽ nghĩ thế nào nếu biết tôi được chọn. Liệu chúng có khả năng được chọn như tôi hay không, thũ lĩnh của chúng tôi sẽ làm gì nếu nó ngồi ở đây nhỉ. Mà chắc không đâu, cỡ như nó thế nào cũng đâm đầu vào thi thực hành cho coi. Đúng rồi, nó là thế, biết là sẽ chết mà vẫn sẽ đâm đầu vào. Nó đã nói gì nhỉ: “Phải mạnh mẽ. Không hèn nhát…”
“Tôi đã có câu trả lời.” Tôi la lớn.
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu các lựa chọn. Cánh cửa bên trái là lựa chọn thứ 1, sẽ đưa người chơi về thế giới cũ. Cánh cửa bên phải sẽ dẫn người chơi đến phần thi thực hành. Còn với lựa chọn thứ 3, người chơi xin ở lại tại căn phòng và chúng ta sẽ thi tiếp vong hai phần thi lý thuyết. Người chơi có 5 phút để đi tới các lựa chọn.”
Tôi nhắm mắt thật chặt. Ngay bây giờ. Tay tôi siết chặt. Xin lỗi thũ lĩnh tôi không làm được rồi. Tôi sẽ từ bỏ thôi.