Chương 22: Ảnh Hậu Thời Gian

Lâm Dương: Sao còn chưa đến, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? < Lo lắng>

  • Vù vù vù * Tiếng gió thổi*

Lâm Dương: Ah... < Giật bắn>

Lâm Dương: Có chuyện gì thế?

    • Lúc này ở quanh Lâm Dương là những bông hoa Dạ Yến Thảo bỗng nhiên đung đưa khiến anh rất ngạc nhiên*

Lâm Dương: < Lạnh run>

Lâm Dương: * Lẽ nào...Thiên Tầm đến rồi sao?*

Lâm Dương: * Hơi lạnh ban nãy là...*

Lâm Dương: Là em sao? < Nhìn ngó xung quanh>

Lâm Dương: Thiên Tầm!!??

  • Vù vù vù vù

Lâm Dương: Em có ở đó không...?

Lâm Dương: .......... < Buồn bã>

Lâm Dương: < Hụt hẫng>

  • Ting ting * Tiếng trên điện thoại của Lâm Dương*

Lâm Dương: * Lâm Dương chúng tôi có việc đột xuất, không đến được, anh yên tâm, nguy cơ đã được loại bỏ, Thiên Tầm an toàn rồi! Anh đừng lo, mau về đi, đêm khuya trời lạnh, đừng để bị lạnh!*

Lâm Dương: An toàn rồi thì tốt! Vậy thì ban nãy... < Trầm mặt>

Lâm Dương: < Nắm chặt tay>

Lâm Dương: Thật sự không phải là cô ấy sao...

Lâm Dương: ..........

    • Lúc này quay lại kí ức của Lâm Dương về 1 năm trước*

Thiên Tầm: Dương Dương! Anh có biết vì sao em thích bông hoa Dạ Yến Thảo không?

Lâm Dương: Vì sao thế? < Cười tươi>

Thiên Tầm: Vì ngôn ngữ hoa của nó là, nói tên em đẹp đấy.....Haha < Bật cười>

Lâm Dương: Heh?! Vậy sao anh không biết luôn đấy! < Ngạc nhiên>

Thiên Tầm: Đồ ngốc, em lười anh đấy!

Thiên Tầm: Ý nghĩa thật sự của nó là tượng trưng cho tình yêu mềm mại, nhẹ nhàng nhưng lại có sức sống mãnh liệt luôn tiến về tương lai phía trước!

Lâm Dương: ..........

Thiên Tầm: < Chạy tới chỗ Lâm Dương ôm anh thật chặt>

Thiên Tầm: Giống như tình yêu của chúng ta vậy, rất mềm mại, nhẹ nhàng nhưng lại có sức sống mãnh liệt để tiến về phía trước! < Cười tươi>

Lâm Dương: Ừm.....Giống như tình yêu của ta vậy!

    • Quay về hiện tại*

Lâm Dương: .......... < Rưng rưng>

Lâm Dương: < Quay lưng rời đi>

    • Vài phút trước*

    Thiên Tầm: Dương.....Dương

Thiên Tầm: Dương Dương < Rưng lệ> Lâm Dương: Sao còn chưa đến, có phải xảy ra chuyện rồi không? Thiên Tầm: < Lảo đảo tiến tới chỗ Lâm Dương> Thiên Tầm: < Ôm lấy Lâm Dương> Dương Dương, em đến rồi! Thiên Tầm: Em đang ở đây! < Vui vẻ> Lâm Dương: Ah... Lâm Dương: Có chuyện gì thế? Lâm Dương: Là em sao? Thiên Tầm... Thiên Tầm: Là em! Em đến rồi... Lâm Dương: Em có ở đây không... Thiên Tầm: < Đưa tay lên má của Lâm Dương vuốt nhẹ> Thiên Tầm: Lâm Dương, em ở ngay trước mặt anh này! Anh nhìn xem... < Rơi lệ> Thiên Tầm: Lâm Dương, anh nhìn kĩ xem , em ở ngay trước mặt anh, anh cảm nhận được em rồi chứ? < Ôm chặt lấy Lâm Dương> Thiên Tầm: Em ở ngay trước mặt anh, xoa mặt anh, nói chuyện với anh... md5-c3af33399a4a89ba14d09dfaa9427007

Thiên Tầm: Không chịu được nữa rồi sao?! < Mờ dần>

Thiên Tầm: Đợi đã!

Thiên Tầm: Đợi đã! < Khóc lớn>

Thiên Tầm: Lẽ nào...Lẽ nào đây chính là kết cục của chúng ta sao? < Dần dần biến mất>

Thiên Tầm: < Nhìn theo bóng hình của Lâm Dương đang rời đi>

Thiên Tầm: Dương Dương..... < Biến mất>

    • Ở một nơi nào đó*
  • < Tỉnh>

  • Ah!! < Nhìn xung quanh thấy mình bị trói và nhìn thấy Hạ Hy đang đi tắm>

  • ??? < Đỏ mặt>

  • Ya! Gặp quỷ rồi! Chuyện gì thế này? < Đang tràn đầy thắt mắc>