Chương 17: Ảnh Hậu Thời Gian

Hạ Hy - Thiên Tầm: < Tiến lại gần>

Hạ Hy: Dương Dương

Hạ Hy - Thiên Tầm: Anh còn nhớ không?

Lâm Dương: ?! < Giật mình>

Lâm Dương: < Run rẫy>

    • Tay của Lâm Dương run bần bật, dơ lên nắm lấy tay của Hạ Hy>

Lâm Dương: Thiên Tầm.....?

Thiên Tầm: < Xuyên thấu>

Lâm Dương: Là.....Là em! < Run>

Thiên Tầm: .......... < Trầm mặt>

Lâm Dương: < Ôm chặt>

Lâm Dương: Thiên Tầm.....Thiên Tầm..... < Rưng rưng>

Hạ Hy: < Đỏ mặt>

Lâm Dương: Là em thật ư?!

Hạ Hy: * Mình chưa từng nghĩ sẽ có một ngày......*

Thiên Tầm: Ah?! < Quay đầu lại> < Rơi lệ>

Hạ Hy: * Cái ôm của anh ấy...* < Đưa tay lên ôm lấy Lâm Dương>

Hạ Hy: * Ấm áp quá...*

Thiên Tầm: Đừng mà < Vung tay lại gần Lâm Dương>

Thiên Tầm: * Vì sao.....Người trong vòng tay anh ấy.....*

Thiên Tầm: < Lùi lại về phía sau>

Thiên Tầm: * Không phải là mình!*

Hạ Hy: * Lâm Dương tin rồi! Chúng ta thành công rồi!* < Vui vẻ>

    • Tự dưng trong phút chốc trong đầu Lâm Dương bỗng hiện lên hình ảnh 1 năm trước về cái chết vì tai nạn xe của Thiên Tầm*
    • 1 năm trước, kí ức của Lâm Dương*

Thiên Tầm: .....Dương...

Thiên Tầm: Dương.....Dương!

Lâm Dương: < Mở mắt>

Lâm Dương: Không đúng! Không đúng! Thiên Tầm đã chết rồi..... < Đẫy Hạ Hy ra>

Lâm Dương: Bị tôi.....

Hạ Hy: Lâm Dương, không phải lỗi của anh..... < Lo lắng>

  • Đang tìm hai người đấy!

  • Hai người..... < Ngạc nhiên>

Hạ Hy: Chúng tôi đang tập luyện! Lâm tiền bối chỉ bảo rất nhiều!

  • Vậy sao?

Lâm Dương: Tôi đi trước đây!

  • ..........

Hạ Hy: Phù!

    • Ở nhà Hạ Hy*

Thiên Tầm: Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi không nhập vào người cô được? < Vừa lo lắng, vừa đi tới đi lui>

Hạ Hy: Lẽ nào giống trong Ultraman, có giới hạn về thời gian? < Ăn uống không ngớt>

Thiên Tầm: Hửm?