Chương 14: Ảnh Hậu Thời Gian

- * Hiện đang ở trường quay phim*

            - Vù * Tiếng mũi tên lao tới*



            Lâm Dương: < Quay người>

Lâm Dương: < Ném mũi tên lại phía sát thủ>

  • Ahhhhh

Lâm Dương: < Cười>

Lâm Dương: < Rót trà ngồi thưởng thức>

  • < Run bần bật>

  • Cắt

  • Không hổ là Lâm Dương, quay một lần đã qua!

  • Cậu vẫn ổn chứ?

Lâm Dương: Không sao...

Lâm Dương: Đâu..... < Ngã xuống>

  • Này! < Đỡ lấy Lâm Dương>

Lâm Dương: Không sao đâu! Ngủ không đủ giấc mà thôi

  • Thế mà còn đòi quay phim! Về nghỉ ngơi cho tôi! < Lôi đi>

    • Quản lí của Lâm Dương công nhận mạnh mẽ thật...*

Lâm Dương: Lạc Thành này!

Lạc Thành: Cái gì! < Đang quạt cho Lâm Dương>

Lâm Dương: Cậu có tin trên đời này có ma không?

Lạc Thành: < Khựng>

Lạc Thành: Có chứ! < Vừa nói, vừa đưa nước cho Lâm Dương>

Lâm Dương: Hả?!

Lạc Thành: Sao cậu lại ngạc nhiên như vậy?

Lạc Thành: Cậu có biết chuyện một nam ca sĩ nổi tiếng họ Trần, đột nhiên trở nên lạnh lùng không?

Lâm Dương: Ý cậu là người đánh phóng viên, chửi bới Fans, khỏa thân trong buổi Concert đó sao?

Lạc Thành: Chính là hắn

Lạc Thành: Nghe nói.....Là bị người ta " Hàng Đầu"

Lâm Dương: Hàng......Hàng Đầu?! < Ngạc nhiên>

    • Góc giải thích: " Hàng Đầu" Bắt người khác uống một loại thuốc đặc chế, sau đó linh hồn của người uống thuốc sẽ bị Ma Quỷ nhập và khống chế người đó, giống như hắn biến thành một người khác vậy*

Lạc Thành: Nhưng đó cũng chỉ là một lời đồn đại thôi.....

Lâm Dương: * Có chuyện này thật sao? Vậy cũng có thể Thiên Tầm đã nhập vào cô gái đó?!* < Chuyên tâm suy nghĩ>

Lạc Thành: < Tức giận>

Lạc Thành: Tôi đánh chết cậu này!!!

Lâm Dương: Đau....

Lạc Thành: Cậu tin thật đấy à?!

Lạc Thành: Mấy chuyện Ma Quỷ đấy chẳng qua cũng chỉ là do con người bịa ra thôi

Lạc Thành: Ở thế giới này, nếu muốn người khác không lăn lộn được nữa thì cũng có cách

Lạc Thành: Sợ Quỷ thì quá ngây thơ, lòng người mới đáng sợ

Lạc Thành: Nghe chưa! < Nói lớn giọng>

Lâm Dương: Ồ...

Lâm Dương: * Có lúc.....IQ của Lạc Thành cũng đáng sợ quá.....*

  • Lâm Dương à, thú vị quá!

Lâm Dương: Đạo diễn?

            - Vốn còn định để người mới thuần phục hơn rồi mới đến quay với cậu,



            - Nhưng sáng nay xem cô ấy biểu diễn thì tôi thấy không cần phải đợi nữa!





            Lạc Thành: Ồ?