Chương 30: Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng - Chương 30: Hành Động Ngốc Nghếch

Để chúc mừng Cố Sênh Sênh thuận lợi tốt nghiệp thông qua tác phẩm [ ấm xuân ], đoàn phim quyết định tổ chức bữa tiệc chia tay linh đình. Mục đích khác nữa là muốn cổ vũ tinh thần toàn thể diễn viên và nhân viên đã nổ lực suốt thời gian vừa qua, thuận tiện liên kết tình cảm giữa người với người luôn.

Trường hợp này Lưu Bán Nông đương nhiên không đến, trừ liên quan đến phim ảnh, toàn bộ sự kiện lớn nhỏ gì ông đều giao cho phó đạo diễn Hứa Thanh Châu đứng ra chịu trách nhiệm. Hứa Thanh Châu cũng là một người tài hoa, tuổi còn trẻ đã được Lưu Bán Nông trọng dụng, thêm vài mấy năm nữa hẳn là có thể tự triển khai tài năng bản thân trong nền điện ảnh này rồi.

Từ ngày Cố Sênh Sênh giáo huấn Lưu Chiêu ở Tê Phượng thôn, ông ấy chỉ cần xa xa thấy cô liền đi đường vòng, ở trường quay có thể không đối mặt tuyệt đối không xuất hiện, đồng dạng, hôm nay Lưu Chiêu cũng không đến.

Nhưng khiến Cố Sênh Sênh ngạc nhiên là Lương Tranh lại đến, với vị thế tiền bối như cô nếu không muốn tham gia những loại xã giao nhàm chán này thì hoàn toàn có thể không cần đến, không giống tiểu minh tinh tuyến ba tuyến bốn trăm bề khổ như Cố Sênh Sênh, công ty hay đạo diễn nói gì phải nghe gì. Cấp bậc nghệ nhân như Lương Tranh muốn làm hay không đều tùy tâm tùy ý, coi như trèo lên đỉnh Kim Tự Tháp vẫn được đối đãi tốt hơn.

Địa điểm định tại một phòng ăn đa năng, có thể nướng thịt, có thể nấu lẩu còn có thể hát hò, cơm tây cơm ta đều thỏa mãn, khung cảnh cũng phi thường sạch sẽ, lịch sự tao nhã. Cố Sênh Sênh đã muốn đến đây lâu rồi nhưng nhà khách quy định chỉ tiếp đãi đoàn thể khách nhân thôi.

Đối với vấn đề này Cố Sênh Sênh thầm nghĩ: Có tiền mà không muốn kiếm, tào lao!

Hứa Thanh Châu đặt một phòng bao, sức chứa lên đến một trăm người, nhóm diễn viên chính tụ lại ngồi chung một bàn, Sênh Sênh ngồi ở bên trái Đường Tầm, bên trái cô là Trầm Nhưỡng. Đây là tiệc buffle, Cố Sênh Sênh mặc kệ hình tượng là cái chi chi, nghênh ngang cầm đĩa không dạo một vòng biến chiếc đĩa thành đầy dung, xếp thành từng lớp như một ngọn núi nhỏ, lát thịt bò nướng trên cùng đung đưa trái phải theo từng bước chân cô.

Đường Tầm sợ Cố Sênh Sênh không cẩn thận trượt tay hất thức ăn vào mình, nhanh nhẹn chuyển chỗ ngồi sang cạnh Lương Tranh, rất ghét bỏ nhìn về phía Cố Sênh Sênh, nói:“Cố Sênh Sênh, cô có phải là con gái không vậy? Ăn nhiều thế.”

Cố Sênh Sênh trừng lại, đúng lý hợp tình nói,“Bộ tôi ăn thịt của nhà anh sao? Còn dám ghét bỏ tôi, tôi về méc lại cho coi.”

Cô vốn muốn nói tôi về méc Phó Thanh nhưng ngại ở đây dân chúng đông lỡ gặp người có tâm nghe thấy viết thành báo thì phiền. Đường Tầm hiển nhiên hiểu thâm ý trong lời, khóe miệng co rút, nghĩ thầm, cô bé này trước mặt Phó Thanh thì nhất cử nhất động điềm đạm đáng yêu rất ra hình dạng, còn tinh khiết hơn cả nước khoáng đóng chai, trước mặt người khác lập tức lộ ra răng nanh móng vuốt, lưu manh vô cùng.

Đường Tầm hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ cô, xoay người trò chuyện với Lương Tranh, Lương Tranh không giống Cố Sênh Sênh, xinh đẹp hào phóng dễ thương, Đường Tầm càng thấy Cố Sênh Sênh quả thực có một loại phúc phận có thể bức người sống tức đến chết.Trải qua vài tháng chung đụng, người trong đoàn phim đều biết quan hệ giữa Cố Sênh Sênh và Đường Tầm rất tốt, hai người bọn họ tranh tới tranh lui cãi nhau ầm trời cũng không phải ngày một ngày hai, ban đầu mọi người còn nghĩ lai lịch Cố Sênh Sênh nhất định rất lớn, mới dám tùy tiện đùa giỡn với Đường Tầm, thời gian qua lâu thấy hoài riết quen cũng không quan tâm nữa.

Trầm Nhưỡng cười đứng lên giúp Cố Sênh Sênh đỡ cái đĩa để xuống bàn, Cố Sênh Sênh ánh mắt cong thành hai vầng trăng khuyết,“Vẫn là Trầm Nhưỡng ga lăng, chứ không giống người nào đó, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, trách không được tuổi đã cao vẫn chưa có bạn gái.”

Đường Tầm lạnh sóng lưng, khóe miệng co giật, anh rất muốn nói:“Cô dũng mãnh như vậy mà dám tự xưng là ngọc hả? Dùng búa đập cũng chưa sứt mẻ nữa là? Còn nữa, cái gì tuổi đã cao, lão tử còn chưa tới ba mươi xuân xanh, là phong lưu phóng khoáng đó? Nếu lão tứ có ý còn sợ thiếu phụ nữ xinh đẹp, muốn ngực có ngực muốn mông có mông sao.”

Đường Tầm nhìn Cố Sênh Sênh một đường lên xuống từ cổ xuống eo, lộ ra một nụ cười vi diệu.

Cố Sênh Sênh: Đợi lão tử làm nóng người rồi đánh chết anh tiểu đậu bỉ.jpg

Cố Sênh Sênh nhìn chằm chằm Đường Tầm nghẹn vài giây, nghĩ một chút, thôi kệ, lấp đầy bụng tương đối quan trọng hơn, thừa dịp trên tay trống không, cô cầm lên hai ly nước trái cây.

Cô một ly, Trầm Nhưỡng một ly, Đường Tầm nghiêng mắt nhìn cô vài giây, cũng đứng lên lấy hai ly, anh một ly, Lương Tranh một ly. Bên bàn Hứa Thanh Châu có người khởi xướng chơi trò nói thật tâm đại mạo hiểm, rất nhiều người vây quanh, hưng trí bừng bừng.

Đường Tầm này bản tính thích góp vui, cầm ly đi hóng chuyện, người khác hiếu kỳ với những bí mật nhỏ của người khác, còn với Cố Sênh Sênh, thức ăn mĩ vị trước mặt hấp dẫn hơn cả.

Vì vậy cả bàn chỉ thừa lại ba người gồm cô, Trầm Nhưỡng và Lương Tranh. Cố Sênh Sênh cầm hai xiên thịt nướng bắt đầu tiêu diệt, bình thường cô cũng ít có cơ hội ăn những món nhiều gia vị thế này, cô cũng biết nó không tốt cho cơ thể, mà Phó Thanh cũng không cho cô ăn mấy thứ này đâu.

So với dĩa trái cây trước mặt Lương Tranh mà nói, Cố Sênh Sênh quả thực giống như người mới từ trong tù thả ra, nghệ nhân đối với hình thể khống chế cực kỳ nghiêm khắc, nếu muốn lọt ống kính đẹp nhất định phải gầy, trên cơ bản buổi sáng chỉ ăn một khối chocolate giữa trưa nhất định không thể ăn cơm. Cố Sênh Sênh nghĩ thầm, may mà mình thuộc thể chất ăn không mập, nếu không chẳng phải nhịn chết cô luôn sao.

Cố Sênh Sênh cảm giác được hai người bên cạnh đang giương mắt choáng váng nhìn mình, từ sau chuyện Lương Vũ Thiêm ở thôn Tê Phượng. Thái độ Lương Tranh đối với Cố Sênh Sênh rất ái muội, không xa không gần không lạnh không nóng, cô không để trong lòng lắm, dù sao thù đã kết rồi, coi như cô lòng dạ hẹp hòi thù dai đi, chỉ một tát tay mà cho qua chuyện thì tiện nghi cho người ta quá.

Có vài người náo nhiệt thét to muốn ca hát nhưng hát lại không dễ nghe, giọng ca ma kêu quỷ hờn, mọi người ở bên dưới chịu không nổi ồn ào đuổi xuống để người khác lên, sau đó không biết là ai thét to một tiếng,“ Chúng ta bảo Sênh Sênh hát một bài đi?”Lời vừa nói ra, mọi người phân phân lên tiếng phụ họa, Cố Sênh Sênh co rụt cổ lại, muốn cưỡng bức lỗ tai sao mà muốn cô hát? Cổ họng cô hoàn toàn có thể phá hư toàn bộ ngũ âm nha, thật tình không dám cất giọng hù chết họ đâu, mặt mũi nhăn nhó, Cố Sênh Sênh một tay cầm ly nước trái cây một tay cầm xiên thịt nướng lấy cớ đi vệ sinh trốn ra ngoài.

Cố Sênh Sênh nhâm nhi nước trái cây, đi về phía hành lang nơi cửa sổ đang mở, ngọn đèn chiếu lên tấm thủy tinh hiện lên màu Tiffany rực rỡ, bóng trăng dưới hồ nước bị gió lay nhẹ đánh vỡ hình dạng, gợn sóng nhập nhòe.

Gió thổi nhè nhẹ, cô đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố thi nhau lóe sáng trong đêm, tiếng hát một chàng trai không biết từ phòng nào bay ra, thanh âm rất êm tai, ôn nhu mà sâu lắng, là loại khiến người nghe an tĩnh mà động lòng, Cố Sênh Sênh nhận ra bài người đó đang hát, là Tín Ngưỡng của Trương Tín Triết.

Giọng hát lộ ra một cổ thản nhiên và do dự, Cố Sênh Sênh đột nhiên không có hứng ăn nữa, cứ như thế cầm ly rượu lẳng lặng nghe.

“Mỗi khi anh nghe một khúc nhạc u buồn, hồi ức đau thương lại trỗi dậy.

Mỗi khi anh nhìn thấy ánh trăng bạc kia, lại nhớ về gương mặt em

Vẫn biết đừng nên nhớ tới, không thể nhớ tới

Thế nhưng vẫn nhớ đến quay cuồng mê mang

Là ai khiến lòng anh đau xót, ai khiến anh bận lòng?

Chính là em!

......

Anh yêu em

Sâu đậm đến thế, tín ngưỡng vững chắc đến thế

Anh yêu em

Dịu dàng đến vậy, tình cảm kiêng cường đến vậy

Anh không quan tâm trái tim mong manh có bao nhiêu vết thương

Không quan tâm tình yêu có bao trắc trở

Không quan tâm người khác nghĩ thế nào

Tình yêu là một loại tín ngưỡng mang anh đến bên em.”

Anh hối hận nhiều đến thế, chờ đợi lâu đến thế, em biết hay chăng? Cố Sênh Sênh chớp mắt, cố gắng đem đáy mắt ẩm ướt thu trở về, giọng hát của người đàn ông giống như một đôi tay mềm mại dây dưa quanh người Cố Sênh Sênh, cô hít sâu một hơi, lấy di động gọi cho Phó Thanh.

Cô vô cùng cảm kích thượng đế cho cô cơ hội sống lại, có Cố Khương, có Phó Thanh, có người đơn thuần yêu cô nhiều như thế, không có bất cứ ý đồ xấu xa nào, cô rất hạnh phúc.

Tôi từng hủy hoại mình, thầm nghĩ vĩnh viễn rời khỏi đây, tôi từng rơi vào hố sâu đen tối, muốn giãy dụa nhưng không cách nào thoát gông kìm.

Điện thoại reo vài tiếng được bắt máy, Cố Sênh Sênh không đợi Phó Thanh nói chuyện, giành trước gọi tên anh:“Phó Thanh!”

Phó Thanh nghe ra tinh thần vui vẻ trong giọng nói Cố Sênh Sênh, cũng cười:“Đang làm gì mà vui vậy.”

Cố Sênh Sênh lắc lắc đầu, giống như Phó Thanh có thể thấy được, mắt cười cong cong, cô nói:“Phó Thanh à, em thấy bây giờ em rất hạnh phúc.”Cô nói không đầu không đuôi, cũng không quản Phó Thanh nghe hiểu hay không, Phó Thanh hiện lên ý cười trong mắt, không tự giác cong khóe miệng, anh khẽ ừ một tiếng, anh còn trong bệnh viện, một công trường vừa xảy ra tai nạn, rất nhiều công nhân bị thương, trong bệnh viện nhất thời bận rộn người tới người lui không ngừng.

Anh vừa ra khỏi phòng cấp cứu, gương mặt thấm đầy mệt mỏi, nhưng vừa nghe giọng nói của cô toàn bộ mệt mỏi trong nháy mắt đều tan biến. Anh nghe lời nói cô chứa ý cười, trong đầu cũng hiện lên gương mặt cô đang cười ngây ngô.

“Sênh Sênh.”

“Dạ?”

“Lát nữa tan làm anh đến đón em, em đừng đi lung tung nhé.”

Đèn nê ông bao phủ thành thị lạnh như băng một tầng ôn nhu đầy màu sắc, Cố Sênh Sênh cười híp mắt,“Ừ, em không đi đâu đâu.”

Cố Sênh Sênh nói chuyện điện thoại xong, tiếng hát kia cũng ngừng lại, sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái, Cố Sênh Sênh tưởng Đường Tầm, nhe răng trợn mắt quay đầu lại thì thấy Quý Trầm mặt chứa ý cười.

Cố Sênh Sênh sửng sốt, không phải thế giới này nhỏ thể chứ, sao mà đi đâu cũng gặp cha nội này vậy trời, Quý Trầm cũng không biết nội tâm cô đang hoạt động kịch liệt, cười nói:“Thật khéo, Cố tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cố Sênh Sênh cười rất miễn cưỡng, khéo cái đầu anh, đời trước cô thiếu nợ anh hay sao mà như âm hồn bất tán ám cô hoài vậy, Cố Sênh Sênh sửa sang lại vẻ mặt,“Ừ, trùng hợp quá, tôi về đây.”

“Cố tiểu thư, cẩn thận!”

Cố Sênh Sênh mang giày cao gót, trên sàn lại trải tấm thảm dày, mềm nhưng cũng dễ níu chân người đi, cô nóng lòng trốn chạy, không lưu ý gót giầy vướng góc thảm, hoa hoa lệ lệ liền muốn cùng đại địa tiếp xúc thân mật, may mà cô nhanh tay lẹ mắt bắt được thanh cửa sổ.

Cố Sênh Sênh đứng vững vàng, thế nhưng cô quên mất trong tay mình còn cầm một ly nước chanh, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc nước trong ly ào ra ngoài, tưới vào thân Quý Trầm, trên người cô cũng dính một ít.

Nước trái cây tạt vào tây trang phẳng phiu của Quý Trầm lan ra khuếch đại một vùng lớn, Cố Sênh Sênh thiếu chút nữa rớt con mắt, cô thật sự không có ý trả thù nha.

Cố Sênh Sênh trợn tròn mắt, rồi xong khỏi chạy, Quý Trầm một thân tây trang chật vật thoạt nhìn dáng vẻ vẫn còn rất cao quý, cô bĩu môi,“Cái này, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, anh đưa áo khoát tôi giặt sạch trả cho anh, nếu giặt không sạch được tôi sẽ bồi thường một bộ khác.”

Cô biết Quý Trầm đang bực mình, cô làm như vầy hoàn toàn đang sờ chòm râu lão hổ mà. Quý Trầm nhíu nhíu mày, con ngươi tối đen ngưng tụ thành một đoàn, Cố Sênh Sênh rất lo sợ, hắn sẽ thừa dịp không có ai quăng mình ra ngoài cửa sổ luôn chứ.

Quý Trầm âm tình bất định trong chốc lát, đột nhiên cười “Thôi, một bộ quần áo thôi mà, không có việc gì, ngược lại là cô đó, mau rửa sạch đi.”

Người này không nên có phản ứng thế này nha, Cố Sênh Sênh quả thực một mặt khó hiểu, khi nói chuyện Quý Trầm đã từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, đi tới giúp cô lau nước trái cây dính trên người, khóe miệng cô giật giật không dấu vết, người này còn mang theo khăn tay nữa......Sao trước kia cô không phát hiện ra nhỉ? Mà cũng đúng, hồi trước rất nhiều chuyện hắn làm mà cô không biết đó thôi, này tính là gì.

“Không, không cần, tôi tự lau được rồi.” Cố Sênh Sênh nhận lấy khăn tay, nước trái cây phần lớn tạt trên cánh tay cô, quần áo ngược lại không dính nhiều, Cố Sênh Sênh một bên lau một bên nghĩ, may mắn không dính trên ngực, không thì chẳng biết Đường Tầm cười cô đến mức độ nào.

Cố Sênh Sênh đứng dưới ngọn đèn, một đầu tóc dài hơi hơi rủ xuống, làn da như ngọc, đôi mắt long lanh, đôi môi phấn nộn, Quý Trầm nghĩ đôi môi này nhất định rất mềm, ánh mắt Quý Trầm theo làn môi Cố Sênh Sênh đi xuống, là cái cổ tinh tế trắng nõn, đường cong xinh đẹp phập phồng theo hơi thở, vòng eo duyên dáng, đôi chân thon dài, hắn nhìn chằm chằm đôi chân thẳng tắp kia trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng.

Hắn khó chịu kéo kéo caravat, Mình bị gì vậy? Sao như động vật động tình bừa bãi thế này, hắn có bạn gái rồi, bất quá mới gặp vài lần mà thôi, ở sâu trong nội tâm hắn cư nhiên sinh ra tình cảm tư mật như vậy.

Cố Sênh Sênh ngẩng đầu liền thấy Quý Trầm một mặt khó chịu, Quý Trầm nhanh chóng cười nói:“Hơi nóng nhỉ.”

“Chiếc khăn này tôi về giặt sạch rồi trả lại anh, anh cho tôi địa chỉ, để tôi nhờ người gửi qua.”

Quý Trầm vốn muốn nói không cần, lại nhìn đôi môi cô, đem lời muốn nói nuốt trở vào, hỏi số điện thoại của cô để gửi địa chỉ.

“Quý Trầm?” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc, Cố Sênh Sênh không cần nhìn cũng biết người kia là ai. Lương Mộ Hề đứng cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quý Trầm và Cố Sênh Sênh nói nói cười cười.

[ phù dung cốt ] công chiếu, nhận được phản ứng nhiệt liệt, vừa vặn đoàn phim [ phù dung cốt ] cũng tổ chức tiệc hoàn công tại đây, Quý Trầm đến để đón Lương Mộ Hề, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà.

Quý Trầm quay đầu chào hỏi Lương Mộ Hề, lại quay đầu nói với Cố Sênh Sênh:“ Cố tiểu thư, lần sau gặp lại.”

Quý Trầm cầm áo khoát bẩn, Lương Mộ Hề một cặp mắt sắc sao có thể không chú ý, chuyện từ đầu đến cuối cũng đại khái đoán ra bảy tám phần, cô vốn không thích Cố Sênh Sênh, Quý Trầm cư nhiên còn tốt với Cố Sênh Sênh như vậy, ánh mắt Lương Mộ Hề chiếu cố Sênh Sênh có chút không đúng.

Cố Sênh Sênh vốn không muốn cho Quý Trầm sắc mặt hoà nhã, nhưng nhìn thấy Lương Mộ Hề vẻ mặt ăn giấm chua cô đột nhiên nổi hứng, bày ra gương mặt mỉm cười, hướng Quý Trầm phất phất tay,“Quý tiên sinh, cám ơn khăn tay của anh, lần sau gặp.”

Lương Mộ Hề trừng mắt nhìn Cố Sênh Sênh một cái, mở khẩu hình miệng, Cố Sênh Sênh nhìn ra cô ả nói không biết xấu hổ, cười cười, hai ta ai với ai, luận không biết xấu hổ tôi sao có thể so bì với cô chứ.

Cố Sênh Sênh dung dăng dung dẻ quay lại, bởi vì thành công chọc tức Lương Mộ Hề, cô có chút phá lệ vui vẻ. Thời điểm Cố Sênh Sênh về phòng mọi người đều đang ăn, cô cũng ngồi xuống tiếp tục sự nghiệp chưa xong.

Đường Tầm tặc lưỡi hỏi:“Tôi vừa bắt gặp cô vừa nói vừa cười với người nào đó nha, người đó tuy rằng so với tôi còn kém một chút nhưng cũng thuộc hàng soái ca, sao đây, có Thanh Thanh còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài ha?”

Cố Sênh Sênh:......

“Trêu cái đầu anh á, con mắt nào của anh thấy tôi vừa nói vừa cười với anh ta? Muốn trêu tôi cũng trêu anh tốt hơn.”

Đường Tầm trong lòng vui vẻ, hỏi:“Tại sao? Nói nghe thử.”

Cố Sênh Sênh cắn một ngụm thịt, u u phun ra vài chữ,“Người ngốc tiền nhiều.”

Đường Tầm: Cô nhóc này mau theo tôi vào WC nam, tôi bảo đảm không đánh chết cô mới lạ đó.

Cố Sênh Sênh nhìn đồng hồ, đến giờ hẹn với Phó Thanh rồi, liền vỗ vỗ bả vai Đường Tầm,“Tôi đi trước nha, anh thay tôi nói một tiếng nhé.”

Đường Tầm vừa thấy Cố Sênh Sênh vội vội vàng vàng khẳng định là hẹn với Phó Thanh rồi, Đường Tầm sờ sờ trái tim mình, cảm thán nói, tội nghiệp người độc thân như anh mỗi ngày đều bị đôi trẻ này ân ái trước mặt sao hai người này còn chưa bị thiên lôi đánh đây!

Cố Sênh Sênh nhún nhảy xuống lầu, liền thấy Phó Thanh đứng bên cạnh xe, ý cười thật sâu nhìn cô, nguyệt quang lưu trong đôi mắt khiến anh càng thêm tuấn tú, Cố Sênh Sênh giắt tay sau lưng, cười tủm tỉm đi qua, nghiêng đầu.

“Em không có ra muộn? Tại anh đến sớm nha.”

Phó Thanh rất tự nhiên cầm tay cô,“Đi thôi, anh đưa em về.”

Bàn tay Phó Thanh rất lớn rất ấm áp, hoàn toàn bao bọc tay cô lại, Cố Sênh Sênh ngồi vào ghế phó, Phó Thanh giúp cô thắt dây an toàn, rồi mới tới lượt bản thân.

Phó Thanh một tay nắm tay lái bắt đầu khởi động xe, Cố Sênh Sênh một mặt hoa si nhìn anh, thấy anh làm gì cũng đẹp trai hết trơn, xe ra bãi đỗ xe, anh mới quay đầu hỏi Sênh Sênh.

“Em nhìn anh chằm chằm làm gì?”

Cố Sênh Sênh cũng không đỏ mặt,“Anh dễ nhìn ghê.”

Phó Thanh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô một cái,“Hử? Phải không.”

Anh không đang đợi cô trả lời, mà là đưa tay nắm tay cô, độ cong khóe miệng tỏ rõ giờ phút này anh rất vui vẻ.

“Phó Thanh, bụng em đau qua.” Cố Sênh Sênh đột nhiên thấy bụng quặn đau từng cơn.

Cô đau đến nhăn nhó, Phó Thanh nhanh chóng tấp xe vào lề, kéo cô vào lòng.

“Sênh Sênh, em đau ở đau? Ở đây đau không?” tay Phó Thanh cách quần áo cô ấn vào.

Cố Sênh Sênh lắc đầu,“Không, không đau.”

Phó Thanh lại đổi một chỗ khác,“Nơi này?”

Cố Sênh Sênh cẩn thận cảm thụ một chút, lại lắc đầu.

Xem ra vấn đề ở khí quản, Phó Thanh sắc mặt rốt cuộc tốt một chút, anh đưa tay xoa bụng cô, xoa nhẹ trong chốc lát, hỏi:“Thế này có bớt đau không?”

Cố Sênh Sênh buổi tối ăn nhiều một chút, cái bụng tròn trịa, ngón tay Phó Thanh linh hoạt giúp cô ấn ấn.

Cố Sênh Sênh kinh ngạc,“Ừ, đỡ nhiều rồi, Phó Thanh anh thật lợi hại.”

Phó Thanh đột nhiên cười tười, Cố Sênh Sênh nghi hoặc,“Em bị sao vậy anh?”

“Ăn nhiều quá thôi.”

Cố Sênh Sênh:......

Còn có thể để lại chút tôn nghiêm trước mặt nam thần hay không đây! có thể hay không hả?!