Chương 15: Ánh dương nơi cuối đường

Ngày đó, Lộ Khiết nhập học.

Hôm ấy, bầu trời trong xanh và ánh nắng sớm mai len lỏi qua tán cây rợp bóng bên cổng trường. Cổng trường nhộn nhịp với tiếng chân của các học sinh rảo bước, tiếng nói chuyện râm ran cùng những nụ cười tươi tắn nở rộ trên môi.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh lớp 10A3 đã đầy đủ ngồi trong lớp, tiếng động cuối cùng lắng dần và không gian trở nên tĩnh lặng. Lúc này, cô giáo chủ nhiệm Cố Linh Châu bước vào, nở nụ cười tươi trên gương mặt rạng rỡ. Cô đặt chồng sách lên bàn giáo viên, rồi hướng ánh mắt thân thiện về phía các học sinh, vui vẻ nói:

"Hôm nay lớp ta sẽ có một học sinh mới, nào, em vào đi." - Tay cô khẽ ra hiệu về phía cửa.

Từ ngoài, một dáng người nhỏ nhắn bước vào lớp, không vội vã, nhưng cũng không chậm chạp. Đôi mắt của cô đảo nhẹ một vòng quanh lớp học, quan sát kỹ từng khuôn mặt học sinh. Không khí trong lớp vẫn còn ngưng đọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, chờ đợi.

Bước lên bục giảng, Lộ Khiết đứng thẳng, ánh mắt hơi lạnh mang chút khó gần. Cô Cố mỉm cười khích lệ:

"Em tự giới thiệu nhé!"

Lộ Khiết gật đầu nhẹ, rồi bằng giọng nói rõ ràng, cô ngắn gọn giới thiệu:

"Sở Lộ Khiết, mong được giúp đỡ!"

Câu nói vừa dứt, lớp học đang yên tĩnh bỗng rộ lên tiếng xì xào, thậm chí có vài học sinh bất giác ngồi thẳng dậy. Những lời bàn tán bắt đầu tuôn ra như sóng:

"Sở Lộ Khiết?"

“Có phải là người mà học bá nói đến không?”

“Hình như phải đó!”

“Ừm, tớ nhớ mà.”

“Trông cậu ta bình thường mà?”

“Ôi không! Doãn Kiến Minh của tớ.”

“Huhu, vậy là lời anh ấy nói là thật sao?”

Sự xôn xao mỗi lúc một lớn, nhưng không để tình trạng này kéo dài thêm, cô Cố nhanh chóng gõ bàn một cái, âm thanh vang lên chát chúa khiến tất cả im bặt:

Mọi ánh mắt hướng về phía cô giáo, ai nấy đều im lặng trở lại, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ. Cô Cố quay sang Lộ Khiết, chỉ về phía chiếc bàn trống dãy thứ hai ở cuối lớp:

“Lộ Khiết, em ngồi chỗ đó nhé!”

“Dạ!” Lộ Khiết đáp lại gọn gàng, sau đó bước xuống bục rồi từ từ tiến về phía bàn học.

Khi đã ngồi xuống, Lộ Khiết đặt cặp sách vào ngăn bàn, lấy ra sách vở và cây bút. Trong khi cô Cố bắt đầu bài giảng, Lộ Khiết lại một lần nữa đảo mắt quanh lớp. Ánh mắt cô lướt qua từng khuôn mặt, cảm nhận rõ ràng sự tò mò và hiếu kỳ đang bao vây mình.

Tuy nhiên, khi ánh mắt cô vô tình dừng lại ở dãy bàn thứ ba, dãy một, một hình ảnh nổi bật thu hút sự chú ý của cô. Đó là một cô gái có mái tóc dài, màu hồng nữ tính, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, trông rất đáng yêu. Nhưng điều đặc biệt là cô gái này đang nhìn Lộ Khiết với ánh mắt giận dữ, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn một chút.

Lộ Khiết không quá bận tâm đến sự chú ý của mọi người nữa. Cô tập trung vào bài giảng của cô Cố, cố gắng ghi chép những điểm quan trọng và làm quen với không khí lớp học mới. Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng, cho đến khi tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ ăn trưa đã đến, phá tan sự im lặng trong trường.

Học sinh từ các lớp vui vẻ rời khỏi chỗ ngồi, kéo nhau tiến vào khu căng tin. Không khí lại trở nên nhộn nhịp với tiếng cười nói, tiếng bước chân vội vã và mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi. Lộ Khiết cũng lặng lẽ theo dòng người rời lớp. Cô đưa tay vào túi áo kiểm tra số tiền còn lại, sau đó bước đến quầy lấy khay đồ ăn. Cô chọn món một cách bình thản, rồi tìm một bàn nhỏ trong căng tin nơi khóc khuất để ngồi xuống.