Nhìn hai người kia đứng cạnh nhau, Diêu Linh không hiểu sao thấy thật khó chịu. Cảm giác này thật kỳ lạ, theo lý thuyết, cô không nên cảm thấy thế, dù sao đó cũng không phải là thế giới của cô.
Diêu Linh cúi đầu, lần đầu tiên cảm thấy công thức hóa học cũng tốt chán.
Cô lặng lẽ học công thức hóa học, hai người bên kia cũng không nói gì.
Suốt buổi học cô rất muốn liếc nhìn Phó Hằng nhìn đành phải nhịn.
Đến tiết ba, bài thi giữa kỳ được phát.
Thầy chủ nhiệm từ lúc vào lớp vẫn luôn vui vẻ, bài thi của bọn cô được phát theo thứ tự, từ hạng nhất trở đi.
Cô nghe thấy thầy chủ nhiệm đọc,
“Phó Hằng, hạng nhất, điểm tuyệt đối.”
Thầy chủ nhiệm là giáo viên tiếng Anh, đây là lần đầu cô thấy có người đạt điểm tuyệt đối.
Vậy mà Phó Hằng chẳng ừ hử gì.
Bài thi lần lượt được phát, mới đó đã đến mấy bài đứng chót, Diêu Linh nghe thấy thầy chủ nhiệm đọc,
“Diêu Linh, 69 điểm.”
Vị trí của Diêu Linh không giống như Phó Hằng, thầy chủ nhiệm không thể đưa bài thi luôn cho cô, cô đi lên nhận bài thi.
Thầy chủ nhiệm ném bài thi của cô xuống rồi nói thêm,
“Biết rõ thành tích không tốt còn không chịu học thêm.”
Diêu Linh cúi đầu, nhặt bài thi lên, mặt nóng rát như bị ai đó tát một bạt tai.
Thầy tiếng Anh có mở một lớp học thêm, học sinh trong lớp đều đi học, nhưng rất mắc nên Diêu Linh không đi. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở hai lần cô vẫn không đi, từ đó về sau, hễ cô trả lời câu hỏi không được hoặc lúc phát bài thi người này sẽ châm chọc cô mấy câu.
Vốn dĩ điểm số môn tiếng Anh hồi cấp Hai của Diêu Linh cũng không tệ lắm, nhưng càng ngày càng tệ.
Nghe nói ở lớp học thêm, thầy tiếng Anh sẽ dạy rất nhiều thứ trên lớp không dạy.
Diêu Linh cũng không có bạn bè, nên không biết ông ta dạy gì.
Lúc về lại chỗ ngồi, mắt cô đẫm lệ, cô bạn cùng bạn kêu lên một tiếng kỳ quái.
Lớp họ một học kỳ sẽ đổi chỗ ngồi hai lần, giữa kỳ đổi một lần, căn cứ vào kết quả giữa kỳ để tự chọn chỗ ngồi, còn lần hai là khi học kỳ mới bắt đầu, căn cứ vào kết quả cuối kỳ trước để chọn chỗ.
Sau khi bài thi được phát, tất cả mọi người xếp hàng ở ngoài cửa, hạng nhất đứng đầu.
Diêu Linh là người xếp thứ ba từ dưới lên.
Cô đứng mãi ở cuối hàng nên không biết phía trước có chuyện gì.
Đến phiên cô thì chỉ còn vài vị trí để chọn.
Bàn cuối có hai chỗ trống liền nhau, bàn kế cuối cũng có một chỗ trống, nhưng cô không muốn ngồi gần ba nam sinh.
Bàn kế cuối dãy kia còn một chỗ trống bên cạnh một nữ sinh, nhưng lúc cô đưa mắt qua thì cô nàng lắc đầu nguầy nguậy, rõ là không chào đón cô.
Diêu Linh nhìn nhìn, thấy chỗ ngồi cũ của Phó Hằng không có ai ngồi, đó chính là bàn đầu tiên cạnh bục giảng.
Diêu Linh không tìm xem Phó Hằng ngồi ở đâu, cô cắn răng, dù sao cũng không có ai muốn ngồi chung với cô, hơn nữa trong lòng cô còn cất giấu một bí mật thầm kín.
Vì thế Diêu Linh chọn chỗ đó.
Sau khi hai nam sinh còn lại chọn chỗ ngồi thì Phó Hằng mới đi từ ngoài vào.
Cậu liếc mắt nhìn Diêu Linh một cái rồi đi xuống chỗ trống cuối lớp.
Diêu Linh nhíu mày, thấy hơi áy náy. Hóa ra cậu ấy chưa chọn chỗ sao? Vừa rồi cậu nhìn cô là vì cô giành mất chỗ của cậu sao?
Diêu Linh:
“……”
Cô thật sự không cố ý, cô cứ tưởng cậu đã chọn chỗ, đâu ngờ lại có chuyện như thế.
Chỗ cũ của cô là bàn kế cuối, cách xa bảng, hiện giờ đột nhiên biến thành bên cạnh bục giảng nên nghe giảng rất tiện.
Diêu Linh hơi thích vị trí này, cuối cùng cô không còn phải để tâm đến ánh nhìn của người khác hay bạn cùng bàn nữa, vì bạn cùng bàn của cô chính là bục giảng.
Hôm sau tiết đầu là tiếng Anh, nhưng lạ là chuông đã reo mà giáo viên tiếng Anh vẫn chưa tới, cuối cùng một giáo viên thực tập đến dạy thay.
“Thầy Vương lớp bọn em có chút việc nên hôm nay cô sẽ dạy thay.”
Hết tiết đầu, Diêu Linh liền nghe nói thầy Vương vì lén mở lớp học thêm mà bị Cục Giáo dục mời lên uống trà.
Tất cả mọi người đều thấy lạ, dù sao thầy Vương đã dạy thêm từ lâu, sao đột nhiên lại gặp chuyện.
Quan trọng hơn là, thầy Vương có quen người bên kia nên chưa từng gặp vấn đề gì.
Giáo viên tiếng Anh lớp Diêu Linh nhanh chóng đổi thành cô giáo thực tập nọ.
Cô giáo đó rất dữ, nhưng với ai cũng dữ dằn, chẳng hiểu sao Diêu Linh lại cảm thấy thích cô ấy.
Đặc biệt là cả lớp đều ghét cô, nên Diêu Linh càng thích cô hơn, có lẽ là cảm giác kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Đến tiết tiếng Anh, cô ấy hỏi gì cũng không ai thèm trả lời, Diêu Linh liền cố gắng học hành, cố xung phong trả lời câu hỏi.
Vì vậy cô giáo thực tập cũng rất thích Diêu Linh.
Được cô giáo thích mà thành tích cũng tốt lên khiến Diêu Linh bắt đầu có hứng thú học tập.
Còn có Phó Hằng.
Thật ra cô cũng muốn hỏi bài anh như những nữ sinh khác, nhưng nền tảng của cô quá yếu, nếu có đi hỏi bài cũng chẳng hỏi được gì có chiều sâu, toàn là những câu ngu ngốc.
Nên cô cố đọc nhiều sách hơn.
Trước kia, Diêu Linh nấu mì đến khi đóng cửa tiệm, về đến nhà liền lao ngay lên giường nghỉ ngơi, bây giờ khá hơn nhiều, sau khi về nhà cô sẽ ngồi học một lát.
Học không hiểu cũng không sao, cứ chép đi chép lại, học thuộc lòng chắc cũng có tác dụng.
Diêu Linh quyết định mình vẫn muốn học tiếp, nhất định phải học, rồi thi đậu Đại học!
Ít nhất có thể bước vào thế giới của người kia.
Hôm sau khi cô đến lớp, liền thấy Phó Hằng đã an tọa ở chỗ anh từ bao giờ.
Diêu Linh lấy hết dũng khí lại gần, không sao không sao đâu Diêu Linh, ai cũng là người thôi, đừng sợ.
“Cậu… rảnh không?”
Diêu Linh mở miệng.
Phó Hằng ngẩng đầu, nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy bài tập trong tay cô,
“Đề nào không hiểu?”
Trong nháy mắt, Diêu Linh muốn khóc.
Đã lâu lắm rồi cô không nhận được thiện ý từ bạn bè cùng lứa như thế này.