Chương 78: Sinh Bệnh

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ đó.

Sau khi suy sụp, bà vẫn mang thai. Mang thai rồi, thân thể vốn dễ gặp vấn đề nay càng thêm nghiêm trọng. Từ lúc đó trở đi, bà không còn vui vẻ nữa.

Dù ông Phó nghỉ việc ở nhà chăm sóc cho bà thì cũng không biết làm sao để giúp bà giảm bớt áp lực.

Ông Phó vì sức khỏe thân thể và tinh thần của bà, khuyên bà thừa dịp thai nhi còn nhỏ mà bỏ nó đi, nhưng bà Phó cự nự, cảm thấy ông không muốn đứa con này vì ông cảm thấy bà bệnh tật như vậy không thể nào sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh. Ông Phó thấy thế thì vội dỗ dành bà, nói ông muốn có con, thật sự muốn, bà Phó lại cảm thấy ông vì chuyện nối dõi tông đường mà không ngó ngàng gì tới sức khỏe của bà…….

Khi bà Phó tỉnh táo thì lại càng thấy khó chịu, bà không tiếp thu được chuyện mình biến thành một người như vậy.

Sau đó tất cả đều là ác mộng.

Sinh con xong, bệnh tình của bà Phó không hề chuyển biến tốt đẹp. Trong khi đó, công việc của ông Phó lại rất cấp bách nên ông không dứt ra được, ông muốn tìm người giúp việc để chăm sóc cho bà nhưng bà không chịu.

Đến khi Phó Hằng lớn hơn một chút thì bà không chịu nổi, cuối cùng vẫn chọn cách ra đi.

Phó Hằng hôn lên trán Diêu Linh,

“Bà ấy luôn nghĩ anh sẽ trách móc bà, nhưng thật ra anh không hề trách gì bà, nhưng bà luôn tự trách bản thân.”

Diêu Linh ôm Phó Hằng, dựa sát vào lòng anh, muốn dùng phương thức này để cho đối phương chút hơi ấm. Cô hận không thể xuyên không trở về quá khứ, ôm lấy cậu bé Phó Hằng mà nói với cậu, không sao không sao, sau này sẽ có một người tên Diêu Linh xuất hiện trong đời cậu, cô ấy yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu.

Phó Hằng lại lần nữa dùng sức ôm chặt cô, anh đã đợi người này đến, đợi rất lâu rất lâu.

Bây giờ tỉnh táo, anh hiểu rõ anh khác với mẹ mình, anh chịu tiếp nhận điều trị và uống thuốc, mà Diêu Linh không giống cha anh, Diêu Linh luôn đặt anh lên vị trí đầu tiên.

Khi anh không ngừng thỏa hiệp để hai người ở bên nhau, thì lúc đó Diêu Linh cũng không ngừng thỏa hiệp.

Phó Hằng nghĩ, đây là ưu đãi duy nhất mà ông trời cho anh, chỉ cần như thế thôi anh cũng thỏa mãn.

Đến ban đêm Diêu Linh nằm mơ thấy cô về lại thời thơ ấu u ám kia của Phó Hằng, nhìn anh nhỏ bé, yên lặng trông rất đáng thương, giống như một hoàng tử u sầu, cô muốn nhìn thấy anh cười, muốn làm anh vui.

Nhưng cô lại không có cách nào vươn tay ra ôm lấy anh, người này từng là ánh nắng của cô, nhưng trước giờ cô không biết hóa ra ánh nắng của cô vẫn luôn sống không tốt, vừa nhận ra điều đó thì cô tỉnh lại, bất giác ôm chặt Phó Hằng.

Anh đang ngủ cạnh cô, Diêu Linh không kiềm lòng được hôn anh. Có nhiều lúc, cô chỉ muốn cất anh vào trong trái tim mình, giấu thật kỹ, khiến thế giới bên ngoài không thể tổn thương anh.

Diêu Linh thấy thật trống trải, cô bức thiết muốn làm gì đó để chứng minh Phó Hằng luôn ở bên cô. Bây giờ Phó Hằng rất tốt, không buồn bã, cũng không bất lực nữa.

Diêu Linh lại hôn Phó Hằng, ghé sát đến tai anh khẽ nói,

“Chồng ơi, em yêu anh.”

Vốn cô nghĩ anh đã ngủ say, chắc chắn không nghe thấy những gì mình nói, nhưng không ngờ ngay sau đó cô bị ôm lấy, Phó Hằng trả lời cô,

“Anh cũng yêu em.”

Chưa bao giờ yêu ai như thế. Yêu đến mức chỉ cần thấy cô sẽ vui sướng, thậm chí chỉ vì tình cờ sống chung dưới một khoảng trời với cô mà cảm thấy hạnh phúc.

Diêu Linh, hai từ này, chỉ hai từ này thôi đã mang cho anh nguồn năng lượng vô biên.

Nửa đêm rồi mà hai người đều không ngủ được, cứ thay phiên nhau nói yêu người kia, nói một hồi liền không biết xấu hổ mà lăn lộn một phen.

Đến mùng Hai thì vẫn phải đến nhà thím Hai, Diêu Linh và Phó Hằng mua không ít quà cáp, sau đó gọi điện hỏi thím Hai, thím Hai đương nhiên có nhà.

Nhưng mà một số người họ hàng cũng có mặt ở đó, Diêu Linh định dời sang ngày khác thì Phó Hằng thấy không sao, vì thế hai người đến đó.

Diêu Linh thở dài một hơi, khi còn nhỏ lúc cô ở nhà thím Hai, thời điểm Tết nhất lễ lạc, những người họ hàng đó sẽ lì xì cho chị em họ, nhưng chẳng bao giờ tới lượt cô.

Lúc đó cô rất ngốc nghêch, cứ dõi mắt chờ mong, sau đó đổi lại một câu, mày có cha mẹ để lì xì cho con tao không mà tao phải lì xì cho mày.

Bây giờ Diêu Linh nhớ lại vẫn thấy khuôn mặt người kia thật dữ tợn.

Phó Hằng nghe vậy thì lấy hết bao lì xì Diêu Linh đã bỏ vào túi ra, trước đó Diêu Linh đã chuẩn bị mấy bao lì xì, Phó Hằng đều lấy ra hết,

“Không lì xì cho bọn họ nữa.”

Diêu Linh vui vẻ, thật ra tính Phó Hằng rất phóng khoáng, nhất là về khoản tiền bạc.

Không ngờ anh lại làm chuyện ấu trĩ như vậy.

Diêu Linh nói,

“Không, không, em chỉ kể thế thôi, mình vẫn phải lì xì chứ, nếu không mấy bà đó chắc chắn sẽ nói xấu sau lưng mình.”

Hơn nữa giờ cô đã lấy chồng, lại còn là Phó Hằng, Diêu Linh không muốn làm mách lòng họ.

Xem như dùng chút tiền để mua sự yên tĩnh, cô không hề thấy bứt rứt gì, chẳng qua nhớ lại chuyện lúc nhỏ nên thấy hơi khó chịu, nhưng thấy Phó Hằng làm thế thì cô cũng không thấy khó chịu nữa, có người bất bình thay cô, chắc đây là ý nghĩa của việc có người yêu mình, vì anh sẽ luôn đứng về phía cô.

Diêu Linh bất giác hôn Phó Hằng, Phó Hằng quả nhiên là nguyên nhân chính khiến cô thấy vui vẻ.

Khi cô đến nhà thím Hai thì thấy có không ít người ở đó.

Lâu lắm rồi Diêu Linh chưa gặp lại mấy người này. Từ lúc học Đại học, cô không gặp họ, vì sau khi chú Hai qua đời những người này không còn tới nhà thím Hai ăn Tết nữa.

Nhưng cô thấy bây giờ mấy người họ hàng này không giống như trong trí nhớ của cô nữa.

“Linh Linh đã về!”

“Linh Linh lớn lên trông xinh đáo để, đây là chồng Linh Linh đó hả? Đẹp trai ghê!”

“Khi còn nhỏ tôi đã nói là Linh Linh chắc chắn sẽ lấy được người tốt mà, ngay từ nhỏ nó đã ngoan ngoãn như vậy.”

“Đứa bé Linh Linh này từ nhỏ đã thông minh.”

Diêu Linh:

“…..”

Đây chính là đám họ hàng chanh chua, ăn nói khó nghe muốn chết ngày xưa đó sao? Thật sự không phải bị ai nhập vào?

Diêu Linh nhìn mấy người này tươi cười chào đón mình thì cảm thấy cuộc sống thật vi diệu.

Diêu Linh xấu hổ cười cười, sau đó nói vài ba câu với đám người này.

Tất nhiên cô lì xì cho tất cả con nít, sau đó lại nghênh đón một đợt tươi cười nữa, mấy đứa con nít nghịch như quỷ kia hôm nay bỗng chốc hiền như thiên thần, ngọt ngào nói,

“Chúc cô năm mới vui vẻ!” “Con chào cô!”

Trên đường về, Diêu Linh chợt khều Phó Hằng hỏi,

“Thế giới người giàu của anh là như vậy hả?”

Tuy hơi lúng túng nhưng không thể không nói, mật ngọt rót vào tai ai mà chẳng muốn nghe.

Không phải là Diêu Linh dùng cặp mắt thực dụng để phán xét người khác, mà sự thay đổi của đám người kia quả thật không thể vì nguyên nhân nào khác.

Về đến nhà, Diêu Linh đột nhiên cảm thấy bóng ma tâm lý hồi nhỏ đã biến mất. Thật đáng mừng.

Hôm nay không có ai làm cô bực bội, Diêu Linh thầm thở phào một hơi.

Đến mùng Ba, hai người theo kế hoạch đã định, ra nước ngoài chơi.

Đến xem nơi Phó Hằng từng sống.

Đây là lần đầu tiên Diêu Linh ra nước ngoài, trên thực tế tất cả mọi chuyện đều do Phó Hằng đầy kinh nghiệm lo liệu. Vì hai người muốn đi ba ngày nên phải gửi Đại Hắc Tiểu Hắc cho trợ lý Dư Ôn trông hộ, anh ta đến đón chúng đi.

Nhưng vừa ra nước ngoài thì cô đã bị cảm, người mềm xèo như cọng bún.

Vốn dĩ Diêu Linh không muốn đến bệnh viện. Khi ở trong nước cô nghe nói bệnh viện ở nước ngoài tương đối phức tạp, phải xếp hàng linh tinh chứ không giống như trong nước.

Phó Hằng sao có thể yên tâm, anh gọi ngay cho bạn mình, rất nhanh đã có người đến đón họ.

Diêu Linh mơ mơ màng màng nhưng vẫn ráng chào hỏi đối phương.

Sau đó cô không biết gì nữa, đợi đến khi tỉnh táo lại thì cô đã ở bệnh viện.

Phó Hằng yên lặng ngồi cạnh cô, thấy cô tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.

Diêu Linh thấy mắt anh thâm quầng thì đau lòng muốn chết, vươn tay ra toan chạm vào anh.

Phó Hằng vuốt ve tay cô,

“Giờ em có thấy không thoải mái ở đâu không?”

Diêu Linh cảm thấy mình đã khỏe hơn, hỏi,

“Em bị sao vậy?”

“Bị cảm.”

Phó Hằng mở miệng nói.

“Em đừng sợ, không có gì nghiêm trọng cả, sẽ khỏi ngay thôi.”

Diêu Linh ừ một tiếng, vừa lúc bạn của Phó Hằng đến thăm anh.

Một nam, hai nữ.

Đều là người châu Á, sở dĩ nói là người châu Á mà không phải người Trung Quốc vì một người trong số họ vẫn luôn nói tiếng Anh.

Tiếng Anh của Diêu Linh chỉ tàm tạm, sau khi tốt nghiệp chưa từng dùng đến.

Suốt cuộc nói chuyện Phó Hằng đều dùng tiếng Trung, thật ra ý tứ là từ chối đi ăn với bọn họ.

Diêu Linh đương nhiên biết lý do là vì cô vẫn phải nằm đây truyền dịch, vì thế nói với Phó Hằng,

“Em có thể ở đây một mình.”

Lúc này cô gái vẫn luôn nói tiếng Anh kia đột nhiên nói,

“Lát nữa quay lại anh có thể mang cơm về cho cô ấy.”

Phó Hằng nhìn cô ta, sắc mặt không tốt lắm, sau đó nói vài câu với người con trai kia, nhờ anh ta mua đồ ăn thích hợp cho Diêu Linh.

Đợi mấy người này đi rồi, Diêu Linh kéo tay Phó Hằng hỏi,

“Cái cô khi nãy nói tiếng Anh suốt từng theo đuổi anh à?”

Mấy người này hình như có chút địch ý mơ hồ với cô. Phó Hằng là con trai, tâm tư không tinh tế cho lắm nên có lẽ không nhận ra, nhưng từ nhỏ Diêu Linh đã phải sống trong cảnh ấy nên cô rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác.