Diêu Linh nghe Phó Hằng nói mình nhút nhát dễ bị ăn hiếp thì hơi bối rối, sau đó làm như lơ đãng hỏi,
“Chắc anh thấy em mỏng manh yếu đuối cần che chở nên mới thích em chứ gì?”
Nếu đúng như vậy thì…
Phó Hằng trả lời,
“Đúng vậy đó, dù sao đó cũng là lần đầu anh thấy có người đi hái chuối, chuối không rớt mà người lại rớt, đúng là cần che chở.”
Diêu Linh đỏ mặt,
“Anh làm như không kể xấu em thì người ta không biết anh yêu em vậy đó…”
Được rồi, anh biết bản chất của cô là được rồi.
Phó Hằng lại gần, thấy là lạ hỏi,
“Đây đã tính là nói xấu rồi hả? Vậy còn…”
Giọng điệu này của anh khiến Diêu Linh phản xạ có điều kiện cảm thấy còn có chuyện tệ hại hơn, cô vội vàng bịt miệng anh lại, khỉ gió, đã mười năm trôi qua, nhiều chuyện cô đã quên mất tiêu rồi mà sao người này cứ nhớ như in làm gì không biết!
Phó Hằng bị bịt miệng liền nhìn Diêu Linh.
Diêu Linh vẫn một mực bịt miệng anh,
“Không được kể xấu em nữa, em ngại đó biết không hả? Biết thì gật đầu đi.”
Phó Hằng gật đầu, Diêu Linh thấy vậy mới buông tay ra, sau đó Phó Hằng nói,
“Hay em kể chút chuyện xấu của anh đi, anh bảo đảm sẽ không bịt miệng em đâu.”
Diêu Linh cố nhớ lại, người này đó giờ đều lấp lánh như ánh sao, làm gì có chỗ nào để nói xấu chứ?
Cô nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không nghĩ ra chuyện gì, anh quá hoàn hảo rồi.
Diêu Linh không hề nhận ra trong mắt cô Phó Hằng lúc nào cũng hoàn mỹ.
Sau khi ăn cơm, Phó Hằng quay lại công ty còn Diêu Linh ở nhà lúc thì chơi với mèo, lúc thì lướt mạng.
Cư dân mạng vẫn đang bần tán xôn xao, vốn dĩ chuyện như thế này nếu không phải ngôi sao có lưu lượng cao thì sẽ chẳng nổi lâu, nhưng không ngờ phi vụ này xuất hiện một người cứ cãi chày cãi cối, thành ra chuyện bé xé ra to.
Còn hai đương sự hoàn toàn không lên tiếng gì.
Sau đó cô thấy Phó Hằng đứng ra bác bỏ tin đồn. Một người nghiêm túc như vậy mà lại chịu ra mặt, vì mối tình đầu mười mấy năm trước của mình bác bỏ tin đồn, anh trả lời bình luận nói Diêu Linh khi đó là kẻ thứ ba.
Phó Hằng V: Trả lời Cây bút mùa xuân: “Chạy bộ là vì tôi muốn rèn luyện sức khỏe, luôn đến tiệm mì ăn là vì nhà bạn gái tôi mở tiệm mì đó, đi dã ngoại là vì tôi thương bạn gái tôi phải một thân một mình ở đó, đánh nhau là vì mấy tên kia gạt tiền bạn gái tôi, còn bắt một cô bé khiêng nhiều đồ như vậy, hồi ấy tôi hơi ngựa non háu đá.” / “Lúc đó vì muốn ở bên Đường Nhiên, Phó Hằng chạy bộ với cô ấy, đi ăn với cô ấy, vốn cậu ấy nói không muốn đi dã ngoại, nhưng vì Đường Nhiên đăng ảnh đi dã ngoại với nam sinh khác, cậu ấy chạy tới ngay, còn đánh mấy tên nam sinh kia một trận…”
Mấy người đang bình luận ngu người luôn, chuyện bạn gái cũ mười năm trước đã xa lắc xa lơ, theo lý thuyết cậu ấm này đâu cần giải thích gì, dù sao chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Có lẽ vì đó là mối tình đầu, hơn nữa hình như sau khi xuất ngoại thì anh ta không hề hẹn hò với ai, xem ra là tình yêu thực sự.
Tiền nhiều, đẹp trai, lại còn si tình, thật chuẩn cơm mẹ nấu! Anh đúng là vượt xa chuẩn mực đàn ông bình thường, như thể bước từ trong tiểu thuyết ra.
Bên dưới có người bình luận hỏi hiện tại Phó Hằng có bạn gái không, còn hỏi cả chuyện vì sao Phó Hằng lại thích cô gái kia.
Phó Hằng trả lời:
“Hôm qua cô ấy cũng hỏi tôi chuyện này, dạo này có trào lưu hỏi câu này à?”
Anh không hề trả lời thẳng câu hỏi, nhưng lại sâu xa đề cập đến một chuyện, chính là: gương vỡ lại lành!!!
Thật rõ ràng, chính là gương vỡ lại lành!
Chuyện này càng ngày càng hay ho, dù sao Phó Hằng cũng không phải là ngôi sao, đại đa số người yêu thích anh hầu hết do thấy anh đẹp trai học giỏi, vậy nên khi thấy anh quay về với mối tình đầu, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là cô nữ sinh kia chắc chắn phải có ưu điểm vượt trội gì đó, dù sao một người điều kiện tốt như vậy thì kiếm phụ nữ kiểu nào mà không được, điều đó chứng tỏ cô gái kia không phải không có ưu điểm.
Lúc Diêu Linh thấy anh đăng tin liền nhắn tin cho anh.
“Phó Hằng, khiêm tốn chút đi, để em còn làm việc nữa.”
Phó Hằng nhanh chóng trả lời,
“[Rơi lệ] Được.”
“Mắc chi anh rơi lệ?”
Phó Hằng nhắn lại,
“Không được khoe khoang về bạn gái… nhịn quá hóa sầu. [Rơi lệ]”
Diêu Linh cười không khép miệng được, ngọt ngào trả lời,
“Không sao, anh khoe với em được rồi, đúng lúc em chẳng có chỗ khoe em có bạn trai hoàn hảo đây nè, tụi mình cùng khoe nào.”
“Em khoe trước đi.”
Diêu Linh thuận miệng nói,
“Em có một bạn trai siêu đẹp trai, đẹp hoàn hảo không góc chết!”
Phó Hằng:
“Em thật nông cạn, người đẹp chỗ nào chẳng có, đâu giống bạn gái của anh, bạn gái anh tính cách cực kì thú vị, mỗi khi bên cô ấy anh đều thấy vui vẻ…”
Diêu Linh:
“….. Bạn gái của anh… tính cách thú vị? Sao em không biết? Mắt anh cận không nhẹ đâu.”
Phó Hằng: “Giống
em thôi, anh cũng không biết bạn trai em đẹp cỡ đó đâu.”
Diêu Linh:
“Thẩm mỹ của anh tệ hại quá mà.”
Phó Hằng:
“Ừ, thẩm mỹ của anh tệ vậy nên mới thấy em là người đẹp nhất thế giới đó.”
Diêu Linh:
“……..”
Làm ơn mang người bạn trai lạnh lùng của tôi quay lại đi, tôi không chống đỡ được người này nữa rồi!
Nói thì nói thế chứ trong lòng Diêu Linh vẫn vui sướng vô ngần, chắc đây chính là cảm giác yêu đương.
Diêu Linh nhìn lại lịch sử trò chuyện rồi cứ thế lưu lại.
Bạn trai cô siêu đáng yêu luôn.
Lúc này điện thoại chợt đổ chuông, là đồng nghiệp cũ gọi đến. Diêu Linh nhấc máy liền nghe người kia nói,
“Chị Linh, đi ăn không?”
Cái hôm bọn họ giúp Trương Nghiệp tỏ tình, khi Diêu Linh ra mở cửa, đương nhiên họ thấy Phó Hằng, nhưng họ chỉ nghĩ hai người quen nhau trong trung tâm tâm thần, chắc chẳng đi đến đâu, dù sao Diêu Linh chẳng có gia thế gì.
Nhưng giờ không như thế, sau khi bọn họ tìm hiểu mới biết hai người đúng là học chung một trường cấp Ba, đúng là mối tình đầu của nhau.
Hiện giờ trên mạng tràn lan tin tức về Phó Hằng, hơn nữa tính tình của Trương Nghiệp lại quá tệ hại, hở tí là bắt họp hành tăng ca, động ai cũng mắng nên tất nhiên họ biết nên làm gì.
Lúc Diêu Linh nhận được điện thoại cũng mơ hồ đoán được suy nghĩ của đồng nghiệp cũ.