Diêu Linh hồi tưởng lại khi ấy.
Cô của ngày xưa không hề can đảm, vì lúc đó chị họ lúc nào cũng nói cô là ký sinh trùng, hơn nữa mấy người họ hàng khác còn thường xuyên hỏi có phải mẹ cô bỏ theo người khác không, nên tính cách cô nhạy cảm vô cùng.
Cô thích Phó Hằng, vì anh đến quán cô ăn cơm.
Ngày hôm ấy, cô nấu mì do bất cẩn nên bị bỏng, thím Hai mắng cô hậu đậu, không có tương lai, bảo cô đi rửa củ cải.
Thùng gỗ rửa củ cải đặt ngoài quán. Cô ngồi ở đó, vừa cố nén nước mắt vừa rửa củ cải, gió lạnh quất vào người rất khó chịu, cô còn phải nói với mỗi khách vào quán,
“Chào mừng quý khách.”
Cả thế giới đều xám xịt, sau đó cô nghe thấy ai đó nói,
“Cảm ơn.”
Đó là lần đầu tiên có người nói với cô hai từ đó.
Lúc ấy cô bất giác ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt.
Thiếu niên kia đứng ngược sáng nên cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ cảm thấy giọng nói của anh thật dễ nghe.
Cô không thấy rõ mặt anh liền cúi đầu xuống, sau đó bị thím Hai mắng lại tiếp tục đi nấu mì mới thấy mặt anh.
Lúc ấy, anh tựa như ánh nắng rọi vào cuộc đời u ám của cô.
Anh vốn không làm gì, tựa như ánh nắng thật ra không cần làm gì nhưng thực vật cũng sẽ dựa vào ánh nắng mà quang hợp có được năng lượng.
Lúc ấy Phó Hằng đối với cô, chính là như thế.
Cô dè dặt từng li từng tí, hy vọng ánh nắng kia dừng lại trên người cô lâu một chút.
Mỗi ngày cô chợt có nhiều thêm lý do để vui vẻ. Như là, người kia học cùng lớp với cô, khiến cô rất vui; người kia học giỏi nhất lớp, cô cũng vui; bài thi hôm nay người kia nhận được, mình có thể xem qua như những người khác, hay chỉ bắt gặp ánh mắt của anh thôi, cũng khiến cô thấy thật vui vẻ.
Cô chính là cẩn thận níu giữ ánh nắng ấy bên mình, dù chỉ là được nhìn thấy anh thôi cũng đủ rồi.
Diêu Linh lâm vào hồi ức, bỗng ôm chầm lấy Phó Hằng. Thiếu niên mà cô nghĩ cách xa cô còn hơn cả mặt trời, khi trưởng thành lại ôm cô, nói cho cô biết anh yêu thầm cô.
Diêu Linh cắn một phát lên vai anh, nhòe lệ đe dọa,
“Em thật sự tin khi đó anh yêu thầm em, vậy nên sau này anh tuyệt đối không được phản bội em, tựa như em, chưa từng quên chuyện năm xưa. Phó Hằng, anh mãi mãi không biết đối với em anh là gì.”
Phó Hằng có thể cảm nhận được sự đau buồn của cô lúc này,
“Sẽ không, sẽ không đâu, anh thề.”
Diêu Linh ôm chặt lấy anh, không để anh thấy dáng vẻ thê lương của mình, nói tiếp,
“Cảm ơn anh đã nguyện ý yêu em, nguyện ý xuất hiện trong cuộc đời em, dù cho anh không biết chuyện đó có ý nghĩa như thế nào.”
Phó Hằng vuốt tóc cô,
“Lần đầu tiên anh thấy em là lúc em đang nhoài nửa người ra cửa sổ, cười như hoa nở, cố gắng chọc nải chuối tây.”
“Lúc ấy, anh cảm giác như tim mình lỗi nhịp.”
Phó Hằng xoa đầu cô,
“Khi đó anh cố gắng không tiếp xúc với nhiều người vì biết bệnh tình của mình, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà đến gần em, nhìn em, ngắm em làm việc, làm bài tập…”
Phó Hằng khẽ nói,
“Mỗi ngày rời xa em, anh đều lấy những kí ức đó làm động lực để vượt qua.”
Diêu Linh nghẹn ngào,
“Sau này dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta không được nói dối đối phương, nhất định phải bàn bạc với nhau.”
“Chúng ta sẽ bàn bạc với nhau, đừng khóc nữa, nghe em khóc khiến lòng anh không yên.”
“Vậy…. Vậy anh… dỗ em đi….”
Diêu Linh nhõng nhẽo nói.
“Bé Linh đừng khóc nữa, anh cho bé cục kẹo nè.”
Phó Hằng vừa nói vừa lấy một viên kẹo từ đâu ra, nhét vào miệng cô.
Vị ngọt thanh của kẹo lập tức tràn đầy khoang miệng cô.
Diêu Linh tận hưởng cảm giác đó, nhưng lại cố ý lẩm bẩm,
“Buổi tối em không thể ăn ngọt, sẽ tăng cân mất…”
Phó Hằng như nghĩ ngợi gì đó gật gật đầu, sau đó nhanh chóng hôn cô, mạnh mẽ cạy môi cô ra, lần theo vị ngọt mà lấy lại viên kẹo.
Xong xuôi còn bình tĩnh nói,
“Để anh tăng cân giùm em.”
Mặt Diêu Linh cứ thế đỏ như gấc.
Nhiệt độ bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Phó Hằng ôm cô về phòng,
“Ngoan nào, bé Linh mau ngủ đi.”
Diêu Linh cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì đó, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn cảm thấy đúng là cô đã quên mất chuyện gì đó.
Nghĩ không ra, vậy chắc không phải chuyện quan trọng, Diêu Linh tự an ủi mình, sau đó ngủ vùi trong ngực Phó Hằng.
Cô thấy Phó Hằng ngọ nguậy không ngừng.
Diêu Linh ôm lấy anh nói,
“Đừng quấy như con nít thế, ngủ đi.”
Giọng Phó Hằng có vẻ nín nhịn, nói một cách bất đắc dĩ,
“Con nít sẽ thế này à?”
Anh sát người đến gần Diêu Linh, Diêu Linh lập tức cảm thấy vật gì đó chọc vào người cô.
Diêu Linh bỗng nhớ lại lúc ở trung tâm tâm thần, Phó Hằng cũng như vậy, khi đó anh đã tự xử.
Còn cô ngồi bên ngoài, nghe tiếng anh thở dốc. Khi cô quay đầu lại liền bắt gặp anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt của dã thú.
Mặt Diêu Linh càng đỏ hơn,
“Này… Anh… anh có muốn tự xử không? Em ra ngoài nha?”
Phó Hằng:
“Đồ ngốc.”
Anh nói từ này nghe quá gợi cảm, khiến Diêu Linh mê mẩn, bất giác vươn tay ra,
“Này…”
Cô không nói nên lời, tay run run rẩy rẩy sờ tới sờ lui, sau đó tay càng run hơn.
Phó Hằng:
“…”
Cuối cùng Diêu Linh cũng đụng trúng vật cô muốn, dù cách lớp quần ngủ nhưng tim cô vẫn đập như đánh trống, còn tay càng run điên cuồng.
Phó Hằng tựa đầu vào cái cổ thon dài trắng nõn của cô,
“Cứ kệ anh, em đừng sợ.”
Diêu Linh cảm thấy mình không sợ, cô chỉ quá hồi hộp thôi. Cô đâu phải người rừng, dẫu chưa thực hành bao giờ thì cũng biết sơ sơ lý thuyết, nên chuyện cần biết đã biết tuốt.
Nhưng biết và làm, là hai chuyện khác nhau.
Diêu Linh cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Phó Hằng, và vật nóng bỏng kia, như thể nơi đó của Phó Hằng nối thẳng đến tim anh vậy. Diêu Linh khẽ nói bằng giọng run rẩy,
“Em không sợ… Em đang hồi hộp…”
Dù đã thành thật thú nhận mình đang hồi hộp, như cô vẫn hồi hộp không thôi.
Phó Hằng không nói gì, anh đã chịu đựng tới cực hạn rồi. Anh vươn tay, cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Diêu Linh…