Chương 6: Ra mắt mẹ chồng

Sau khi nghe Quang anh nói chuyện Đường Thi phải đến gặp mẹ anh. Câu đầu tiên của cô là:

- Tại sao phải gặp?

Quang Anh nhếch môi cười nhạt. Đầu óc của cô ta chắc chắn là chưa tiên hóa hết. Hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, nếu cô ta không phải người của Đông Bang hội thì có lẽ anh đã vả vào mồm cô ta rồi.

- Cô nghĩ cái gì thế? Con dâu ai chẳng phải gặp mẹ chồng.

Đường Thi nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại hỏi:

- Vậy anh cũng phải ra mắt mẹ vợ.

- Cô có mẹ sao?

Nghe Quang Anh nói thế Đường thi bỗng nhiên muốn khóc. Phải rồi, cô đâu có mẹ. Bố là người đã nuôi cô lớn cơ mà. Nghĩ vậy Đường Thi chợt òa lên khóc. Nước mắt tuôn trào khiến Quang Anh hốt hoảng với lấy tờ khăn giấy cạnh đó:

- Sao thế? Tôi xin lỗi!

Đường Thi vừa khóc vừa nói:

- Tôi cũng muốn có mẹ.

Quang Anh dở khóc dở cười. Ai mà lôi mẹ ra cho cô ta được thì làm đi. Anh không có cái khả năng đó. Tuy nhiên, anh sẽ không nói cái ý nghĩ này ra. Nếu nói ra thì anh sẽ bị rửa trôi bởi cái máy nước mắt đang tuôn xối xả bên cạnh mất. Nếu nói thẳng ra thì có lẽ anh cũng là người có lỗi. Là anh đã động vào nỗi đau của cô ta.

- Được rồi! Tôi sẽ đi gặp mẹ anh. Mẹ chồng cũng là mẹ.

Quang Anh chỉ thiếu nước quỳ xuống vái ông trời ba lạy nữa thôi. Cô ta cuối cùng cũng gạt bỏ "nỗi đau cá nhân" theo anh về gặp mẹ. Anh biết là mẹ anh sẽ giở đủ trò đề làm cho cô ta sợ hãi cho mà xem. Ngày trước, mấy cô gái đã từng nhăm nhe làm vợ anh cũng đã bị mẹ anh dọa cho một đi không trở lại. Haizzz, chỉ cần lần này thành công thôi, là anh sẽ lạy thêm mẹ anh 3 cái nữa cho trọn bộ. Haha, nghĩ đến Đường thi phải xách dép chạy đi là anh đã thấy tâm hôn trăm hoa đua nở, niềm vui dạt dào rồi. Thật là tuyệt vời nếu như nó cứ kéo dài mãi.

Tuy nhiên, Quang Anh quên mất Đường thi là ai.

Đường Thi nhìn cái vẻ mặt đắc ý của Quang Anh mà chợt hiểu ra đôi điều. Tên ngốc này lại sắp sửa bày trò hại cô đây mà. Cô không giống hắn, óc cô không thể trồng rau được và nó có rất nhiều nếp nhăn trên đó. Các bạn không tin thì cứ bổ đầu các bạn ra và so với tấm hình chụp sơ đồ não của cô mà xem. Chắc chắn các bạn không thể thông minh bằng cô rồi. Xem nào, người ta nói "mẹ nào con nấy" mà cũng có thể nói ngược lại "con nào mẹ nấy" (theo suy nghĩ của Đường Thi), chắc chắn là bà mẹ chồng kia óc cũng phẳng lì rồi. Để xem cô cho bà ta trắng mắt ra và vui mừng tôn thờ cô như thế nào. Những bộ phim mẹ chồng hại con dâu đã cho cô rất nhiều kinh nghiệm rồi. Đường thi đã rút ra được một kinh nghiệm xương máu như thế này: Gặp mẹ chồng ác là mình phải ác hơn bà ta. Có thể thì mới thắng được. Haha, nghĩ đã thấy tuyệt vời rồi. Cảm giác này mà kéo dài đến hết cuộc đời thì còn tuyệt hơn nữa.

*****

Chiếc BMW X5 đỗ xịch trước đại sảnh của Tòa Nhà Vàng. Quang Anh bước xuống như một minh tinh điện ảnh khiển cho mấy cô gái đi đường tí nữa thì đâm đầu vào xe tải vì mải nhìn. Haizz, ai nói là vẻ đẹp không thể làm chết người? Hôm nay, Quang Anh mặc một Chiếc áo sơ mi xanh dương lịch lãm. Cộng thêm vào đó là chiếc quần âu càng tăng thêm vẻ nam tính của anh. Khuôn mặt tuấn tú với chiếc mũi cao và thẳng, hàng lông mày lưỡi mác rất phong độ... Chiếc đồng hồ versace sáng bóng trên cổ tay như bút màu vẽ lên mặt anh hai chữ: Có tiền. Và nó khiến cho nhiều kẻ phải hậm hực hét lên: Đời thật bật công.

Đường Thi ngó từ trên tầng 20 xuống và đã nhìn thấy Quang anh. Chiếc BMW của anh ta cũng không tồi chút nào. Cô đi ra phía tủ và mở nó ra. Ánh mắt thăm dò một lượt rồi cô quyết định hôm nay ăn mặc đơn giản nhất có thể, để còn lừa bà la sát kia nữa chứ. Tuy nhiên, bình thường của Đường Thi sẽ là như thế này: Một chiếc quần côn, một chiếc áo thun khoét cổ rất nghệ thuật, một đôi guốc 12 phân rất sành điệu. Cộng vào đó là vành tai được bấm 4 lỗ, bộ tóc đỏ rực càng tô điểm cho Đường Thi treo trên cổ mấy chữ: Không thể bình thường hơn. Thôi vậy, có lẽ như thế này là rất bình thường cho cô ấy rồi.

Quang Anh nheo mắt nhìn Đường Thi đi lại về phía mình. Chiếc áo bó sát và khoét sâu đến ngực của cô ta khiến anh nhớ lại cái đêm hôm trước. Những đường cong của cô ta như khiến anh đê mê, rồi còn khuôn mắt quỷ mị lúc đó của cô ta nữa chứ... Nếu cô ta không phải Đường Thi thì nhất định người "tử trận" sẽ là anh rồi. Mà bây giờ anh còn chưa đủ để "tử" hay sao? Có trách cũng chỉ trách tại sao ông trời cho cô ta là con gái của Liêu Tuấn.

Đường Thi ngồi vào xe. Tên đần độn này còn chẳng thèm mở cửa cho cô nữa. Giờ thì cô đã biết thêm một bí mật rất hay nữa là anh ta còn kém thông minh hơn cả Mac. Nghĩ đến đây cô lại lắc đầu thở dài thương hại cho anh ta, có thể là ông trời bất công với anh ta thật.

- Cô thở dài cái gì?

Không khí im lặng trong xe được Quang anh phá vỡ bằng một câu hỏi.

Đường Thi chẳng thèm nhìn anh ta mà trả lời:

- Tôi thở dài thì liên quan đến anh hay sao?

Mẹ kiếp! Quang anh tự chửi thề trong lòng. Thật khó chịu khi nghĩ đến cô ta sắp là vợ mình, những lúc như thế anh chỉ muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh và...xả nước. Anh đau khổ quá, năm nay anh mới có 27 tuổi thôi. Cuộc đời anh vẫn còn rất nhiều điều hay ho anh chưa khám phá hết mà tất cả đều nằm ở phụ nữ là chính. Và bây giờ, khi còn chưa có tình yêu xuất hiện với vợ sắp cưới thì anh đã tự kết cho mình cái án chung thân với một tờ giấy đăng kí kết hôn chết giẫm kia. Bỗng nhiên Quang Anh nhớ đến vụ phải hù dọa cô ta.

- Mẹ tôi là một người rất khó tính. E là bà sẽ làm khó cô.

Đường thi vẫn nói thản nhiên:

- Tôi rất chờ đợi.

- Mấy cô bạn gái trước của tôi đã bị mẹ tôi dọa cho chết khiếp.

Đường Thi nhún vai:

- Vậy sao?

Quang Anh bặm môi kiềm chế. Anh thề nếu cô ta không phải Đường Thi thì cái bộ tóc đỏ kia sẽ được anh vò tới không bao giờ chải được nữa. Kế hoạch hù dọa đã đổ bể hoàn toàn. Thôi thì đành phải chờ mẹ anh ra tay vậy. Nếu có ai hỏi trong đầu anh bây giờ nghĩ gì thì có lẽ là bài hát Nam Mô mà bà anh vẫn hay hát. Tiếc rằng anh chỉ thuộc câu đầu. Có lẽ cần phải về nói với bà chép ra một tờ giấy để khi cần còn dùng.

- Bà Hạ! Mang cho tôi một bình nước lọc ra đây.

Theo như Quang Anh nói thì cô vợ sắp cưới của nó là một thiên kim tiểu thư. Mà thiên kim tiểu thư chắc chắn biết ý của chủ nhà khi mời cô ta bằng nước lọc. Và tất nhiên là sẽ chẳng có đồ ăn nào nữa cả. Nước lọc là đủ rồi.

Đường Thi và Quang anh bước xuống xe. Cổng nhà anh ta vẫn đóng kín mít và im lìm. Nó làm cô hiểu ra, đây là một gia đình truyền thống và không thích rầm rộ. Khi quản gia Hạ vừa ra mở cổng thì Đường Thi đã lãnh trọn một cú nhìn "âu yếm" của bà ta. Bà nó chứ! Ở đâu ra cái kiểu quản gia như thế này? Vậy là khi Quang anh vừa bước vào nhà, Đường Thi đã lùi lại một bước để đi ngang hàng với bà quản gia này và thì thầm mùa xuân với bà ấy rằng:

- Ánh mắt của bà...rất đẹp.

Quản gia Hạ là một người đã sống nhiều năm ở cái gia đình thượng lưu này nên tất nhiên là bà ta cũng có cách ứng xử:

- Cảm ơn tiểu thư đã khen. Chỉ tiếc là có rất nhiều người ganh tị với nó.

Đường thi trố mắt ra ngạc nhiên. Đối đáp không tồi, vậy tại sao bà ta lại phải đi làm quản gia nhỉ? À há, cô đoán chắc chắn rằng bà ta bị trượt đại học luật. Lại một con người đáng thương nữa. Thế là cô liền vỗ vai bà ta và nói vẻ thông cảm:

- Tôi rất hiểu hoàn cảnh của bà. Thôi thì...Cố gắng lên.

Rồi cô đi và nhà.

Còn quản gia Hạ thì đứng trân trân một chỗ để tiêu hóa câu nói này. Cô ta đang phát ngôn cái gì thế? Cố gắng cái gì?

Đường Thi vừa bước vào nhà đã phải hứng chịu những cái nhìn thân thương của gia đình Quang Anh. Ánh mắt nào cũng gây cho cô những thiện cảm không ngờ. Nó dễ chịu hơn ánh mắt của bố cô nhiều. Amen, vậy là gia đình này rất bình thường rồi.

Sự thật về những ánh mắt ấy là như thế này: Ông Nghị thì ánh mắt nghiêm nghị cú như vừa giết người về, bà Trinh thì lườm đến nỗi hình ảnh ba đang lườm còn chẳng nhìn rõ nữa rồi. Quang anh với một ánh mắt hờ hững. Kiểu không quan tâm gắn với một thông điệp: Bố mẹ tôi là như vậy đấy.

Đường Thi khựng lại hồi lâu rồi cô nhìn thấy mấy cốc nước trên bàn. Thế là mắt cô như trố lên hết cỡ. Về điều này lại làm bà Trinh rất thích thú, bà nghĩ có lẽ cô ta đã hiểu ý của bà rồi.

Tuy nhiên. Đường Thi của chúng ta đôi khi rất ngốc nghếch. Cô đã "hiểu " như thế này: nhảy vào chỗ ngồi của mình, chào hỏi qua loa rồi đưa cốc nước lọc lên uống ừng ực. Uống xong cô "À" một cái sảng khoái rồi tươi cười nói:

- Cảm ơn bác! cháu khát quá nên không uống được trà đâu. Bác quả là tâm lí.

Có ai mời cô ta trà đâu chứ? Đúng là vô duyên không thể chấp nhận được.

- Cô Thi này. Chuyện cưới xin của thằng Quang anh tôi không cấm, tuy nhiên...

Bà Trinh còn chưa nói hết câu thì Đường Thi đã vội chen ngang:

- Bác quả là người mẹ tốt. Cháu còn đang định nói với bác, bố cháu bảo nếu gia đình bác mà ngăn cấm thì bố cháu sẽ kích điện cho anh Quang Anh nhà mình ạ.

Quang Anh cùng cả nhà hình như đã thấy một luồn điện mạnh mẽ từ xa vọng lại. Họ nhìn nhau thân thương cứ như kiểu sắp đi vào chỗ chết rồi nên mới nhìn nhau theo cái kiểu "từ biệt" như vậy. Bà Trinh toát mồ hôi hột rồi mỉm cười:

- Thế thì tốt quá rồi. Gia đình tôi rất hoan nghênh cuộc hôn nhân này. Mau tổ chức nhanh thôi.

Ông Nam từ nãy đến giờ im lặng chỉ để suy nghĩ về những lời lẽ mà mình sắp tát vào mặt con dâu tương lai. Nay lại trôi tuột đâu mất chỉ vì một câu nói ngắn gọn của nó. Và để bây giờ ông chỉ còn một câu nói không còn gì để ngắn gọn và súc tích hơn nữa:

- Phải phải!

Quang Anh như muốn chết ngay tại chỗ. Vậy là hạnh phúc tương lai của anh đã bị ấn định cả rồi. Cuộc đời ơi! anh muốn thoát y. Đó là ý nghĩ của anh lúc này. Đường Thi chết tiệt. Tại sao cô ta lại luôn xuất hiện vào cuộc đười của anh như vậy? Và tại sao cô ta lại mang đến cho anh những điều tồi tệ thế này? "Nếu cô ta không phải Đường Thi thì..." Ý nghĩ này Quang anh đã dùng đến nhàu nhĩ trong suốt ngày hôm nay rồi. Đương nhiên! Nó chỉ là "nếu".