Yuri “Anh ta bị sao vậy, mình chỉ lở vô thôi mà có cần phải nặng lời không” cậu vừa đi vừa bực bội cằn nhằn.
Yuzuru Zuru và Houki Noiki đang trên đường trở về. Đang chạy về thì Noi đứng lại nhìn gì đó.
Yuzuru Zuru hỏi “Có gì à?” Cậu nhìn hướng mà Houki Noiki đang nhíu mày nhìn.
Houki Noiki nhìn lên căn nhà to kia, Yuzuru Zuru thấy vậy cũng nhìn theo hướng Houki Noiki đang nhìn ngôi nhà. Cậu thấy trên mái nhà có một bóng người cao to tóc dài màu đen tuyền, lúc đầu cậu tưởng là một người phụ nữ nào đó vì gió làm cho tóc của người đó bay phấp phới rất đẹp như thiếu nữ nào đó trên ánh trăng. Nhưng khi nhìn kĩ thì đó là người đàn ông, hai con mắt đỏ như máu tràn đầy sát khí nhìn hai người bọn họ.
“Là hắn …’’ Yuzuru Zuru tỏ vẻ tức giận vì đã biết người đàn ông đó là ai.
Houki Noiki: “Ừ, dường như hắn luôn đi theo chúng ta”.
Hai người họ đều nhận ra người đàn ông đó là ai.
“Hai người các ngươi đúng là xão quyệt thật” Hắn từ trấn nhà nhảy xuống đáp đất trước mặt hai người bọn họ. “Hai người các ngươi đồng ý cho ta đi theo, rốt cuộc các ngươi dám cho ta leo cây”.
Noi trầm giọng “Bọn ta đâu dám lừa gạt đại tướng ma cà rồng phương BẮC, Akai Tsuki người đây’’.
Hắn ta nghe Noi nói vậy, hắn liền cười “hahaha…. Gọi ta là Akai là được rồi, đây là thời đại nào rồi mà còn kêu bằng cái biệt danh kia dài dòng khó chịu.’’
Yuzuru Zuru từ đầu không ưa Akai Tsuki dù cho hắn có là đại tướng một trông bốn vị ác quỷ ma cà rồng mạnh nhất thì Yuzuru Zuru cũng không ngán mà đánh “Tốt nhất ngươi tránh xa Yuri ra”.
Akai Tsuki tỏ vẻ không vui nói “không được, ta đã chờ em ấy năm trăm năm rồi”.
Noi tức giận quác lên với khuôn mặt đau thương “không phải chính mình ngươi là người hại ngài ấy sao”.
Houki Noiki ôm ngực, cô ấy nói bằng giọng đau xót “Ngài ấy giống như ánh sáng đem sự ấm áp vậy còn nữa ngài ấy còn tốt bụng, luôn vui vẻ hòa đồng cả người lẫn quỷ mặc dù ngày ấy là thợ săn quỷ hạng S được mọi người ngưỡng mộ nhưng ngài ấy luôn cố gắng bao che và bảo vệ bọn quỷ”.
Houki Noiki nói lên bằng giọng đau buồn giống như cô ấy đã từng đánh mất người thân trong gia đình “Tại sao….tại sao chứ….tại sao ngài ấy lại phải bảo vệ ngươi chứ” Houki Noiki bắt đầu rơi những giọt nước mắt “Tại….sao…chứ?”.
Yuzuru Zuru nhìn thấy Houki Noiki như vậy cậu cũng hiểu được cảm giác đó, trong lòng cậu cũng đau đớn không thua gì Houki Noiki cả.
Akai Tsuki cũng hiểu được cảm giác đó nhưng không biết phải làm sao để chuộc tội “Ta xin lỗi….là do ta không bảo vệ được em ấy”.
Houki Noiki cố chặn những giọt nước mắt của mình lại không cho rơi những giọt lệ nào “Nếu ngươi biết vậy thì giờ né Yuri xa ra, hiện ngài ấy chưa nhớ những kí ức của kiếp trước nên ngươi đừng làm phiền ngài ấy nữa” Cô làm mọi thứ để cho hắn ta né Yuri để cho cậu ấy không phải đau buồn thêm lần nào nữa.
“Xin lỗi ta không thể làm được” Câu nói của Akai Tsuki đã khiến cho Yuzuru Zuru càng phẫn nổ hơn “Tại sao?”.
Hắn quay lưng lại “Vì ta đã hứa với em ấy là sẽ luôn ở bên cạnh em ấy dù một giây, một phút, một ngày hay một năm cũng không rời” Nói xong hắn nhảy lên các trần nhà bỏ đi.
“Này! Đứng lại….” Yuzuru Zuru định đuổi theo thì bị Houki Noiki ngăn lại “Đừng đuổi theo”.
Yuzuru Zuru thắc mắc tại sao lại không đuổi theo. Houki Noiki tỏ vẻ nếu có đuổi theo thì đuổi cũng không kịp. Cô nói: “Ta về thôi, Yuri đang chờ đấy”.
Năm phút sau hai người bọn họ đi về chung cư. Họ gặp hai chị em song sinh “Hai cô cậu đã về, hai người đã tiêu diệt bọn địch hết chưa?”.
Yuzuru Zuru than thở nói: “Không, bọn tôi tới thì bọn chúng đã chạy mất”.
Cô em Luly lạnh lùng hỏi “Vậy còn nạn nhân?”.
Hai chị em tiếp tân nhìn Yuzuru Zuru và Houki Noiki có biểu cảm buồn không nói gì, hai chị em đoán được rằng nạn nhân chắc lành ít dữ nhiều.
“Chết rồi” Noi buồn bã trả lời.
Bọn họ xót thương vì lại có thêm nạn nhân chết nữa. Cả hai chị em song sinh đều không muốn cho Houki Noiki và Yuzuru Zuru buồn phiền nên họ chuyển sang chủ đề khác “Hai người đi gặp Yuri chưa?”.
“Chưa” Houki Noiki trả lời “Giờ bọn tôi định đi gặp”.
Cô chị song sinh lúc nào cũng hiền hòa vui vẻ nói “Yuri-kun, cậu ấy đúng là dễ thương thiệt”.
“Sao vậy?” Yuzuru Zuru thắc mắc.
Cô chị song sinh cười nói “Lúc tôi đang đi lên tầng mười chín để kiểm tra phòng thì thấy Yuri-kun đang đi lanh quanh với vẻ mặt của chú mèo đi lạc” Cô chị càng nói càng cười “Tôi chạy lại hỏi em ấy thì em ấy nói…”.
“Là chị tiếp tân đây sao” Yuri quỳ xuống ôm chân chị song sinh khóc lóc “Chị ơi nhú em”.
Người chị song sinh không hiểu gì ngơ ngác hỏi “Nhú?”.
Yuri vừa ôm chân người chị vừa khóc nên nói chuyện có chút không rõ “Không phải nhú mà là cứu”.
Người chị song sinh vẫn chưa hiểu chuyện gì “Cứu? sao cứu, ai ăn hiếp cậu à”.
Yuri khóc lóc làm cho nước mũi chảy ra nhiều, cậu dụi dụi vô bộ đồ của chị tiếp tân nói “Đúng, em bị ăn hiếp”.
Cô chị song sinh nghe vậy bắt đầu lo lắng sợ có người bên ngoài đột nhập vào để thảm hại những người bên trong tổ chức đặc biệt là Yuri “Ai, là ai ăn hiếp em”.
“Là nó” Yuri khóc lóc còn dữ hơn dụi dụi vào đồ chị song sinh.
Yuri chỉ tay vào người ăn hiếp mình. Cô chị tiếp tân nhìn hướng tay của Yuri thì cô ngạc nhiên thấy hung thủ ăn hiếp Yuri…đó là bước tường…Yuri chỉ tay vào bức tường.
Chị song sinh ngơ ngác hỏi: “Hở, là bức tường sao”.
Yuri lắc đầu “Không, là nguyên căn chung cư này, Zu-kun và Noi-chan dặn dò em đợi ở phòng giải trí nhưng em kiếm vài không thấy rồi đi lạc suốt mười mấy phút luôn”.
Người chị song sinh nghe xong xém tí nữa là cười ra thành tiếng nhưng cô vẫn cố nhịn lại vì sợ cậu sẽ khóc còn lớn hơn “Sau lại đi lạc suốt mười mấy phút hay vậy?”.
“Em không biết” Cậu lắc đầu. Người chị song sinh đỡ Yuri đứng dậy “Được rồi, để chị đưa em đi kiếm nhé”.