Từ đó cũng đã được ba ngày, sau vụ việc ở nhà thờ quận 8 khu phế liệu.
Chung cư.
Houki Noiki đang ngồi cạnh giường Yuri “Biết chừng nào Yuri-chan mới tỉnh lại được”.
Akai Tsuki ngồi ở cửa sổ ngắm nhìn Yuri đang nằm trên giường bệnh bằng khuôn mặt u sầu.
“Haizz” Bác sĩ Adideo vò đầu “Hai người yên tâm đi tôi đã chữa bệnh cho cậu ấy rồi nên chắc sẽ sớm tỉnh thôi”.
Houki Noiki nhìn bác sĩ Adideo đang ngồi ở bàn làm việc “Hai ngày trước ông cũng nói câu đó nhưng cậu ấy có tỉnh đâu”.
“Cái này…” Bác sĩ Adideo thấy lạ bệnh tình của Yuri, hôm đó cậu ấy chỉ bị chảy máu ở mũi nhưng cũng không quá nặng còn bên ngoài cơ thể đã kiểm tra không có vết thương nào nghiêm trọng đáng lí ra phải khỏi hẳn từ hai ngày trước mới đúng.
“Ngài ấy sao rồi?” Yuzuru Zuru từ bên ngoài bước vô.
Houki Noiki trả lời “Vẫn chưa tỉnh”.
Yuzuru Zuru u buồn “Vậy sao”.
Bác sĩ Adideo nhìn cả ba người bọn họ như cành cây mất sức sống. Người thì ngồi ở cửa sổ u sầu nhìn Yuri còn một người thì buồn bã ngồi bên cạnh giường Yuri, người còn lại vừa mới trở về với khuôn mặt cũng không mấy vui vẻ.
“Mợ nó cái bầu không khí này” Bác sĩ Adideo sắp không chịu được cái bầu không khí nặng nề này.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Tiếng ho Yuri.
“Yuri!” Akai Tsuki chạy đến bên giường.
“Yuri-chan” Houki Noiki đứng dậy.
“Yuri-sama” Yuzuru Zuru cũng chạy đến giường.
Yuri nhắm mắt rồi lại mở mắt, bên tai nghe những âm thanh đang kêu tên mình.
“Này tên bác sĩ kia mau đến xem em ấy có sao không” Akai Tsuki nói.
“Khỏi cần cậu nhắc” Bác sĩ Adideo ngồi trên ghế đứng dậy đến bên giường Yuri. Bác sĩ Adideo nhìn Yuri đã mở mắt ra nhìn mình nhưng vẫn chưa nói gì.
“Cậu thấy trong người sao rồi?” Bác sĩ Adideo hỏi “Có đau nhức chỗ nào không?”.
Yuri đảo mắt nhìn xung quanh rồi quay ngược nhìn lại bác sĩ “Mấy… mấy người là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”.
Cả bốn người nghe câu hỏi của Yuri liền đâm ra bất ngờ.
Houki Noiki vẫn chưa hiểu tình hình của Yuri “Cậu đùa vui ghê”.
Bác sĩ Adideo nheo mắt nhìn Yuri như hiểu được tình hình “Cậu không nhớ gì à?”.
Yuri gật đầu nói bản thân không nhớ gì được nhiều.
Akai Tsuki khá sốc khi nghe Yuri nói bản thân không nhớ được gì “Cậu không nhớ ra tôi sao?” Akai Tsuki nắm chặt tay Yuri.
Yuri có phần hơi sợ liền rút tay ra “Cậu… tôi có quen biết cậu sao?”.
Akai Tsuki không tin được người mình thương lại lần nữa không còn nhớ mình. Akai Tsuki ngước nhìn xuống dưới với khuôn mặt buồn bã.
“Cậu cũng không nhớ ra tớ sao?” Houki Noiki hỏi.
“Còn tớ cậu có nhớ không?” Yuzuru Zuru hỏi.
Yuri lắc đầu “Không, tôi không nhớ gì cho lắm”.
“Vậy sao” Houki Noiki khá sốc ngồi xuống hai tay nắm chặt lại đưa lên chán “Là bọn tớ không thể bảo vệ được cậu nên mới để cậu thành như vậy”.
Yuzuru Zuru cũng tự trách mình lúc đó không thể bảo vệ Yuri người mà cậu coi là anh trai từ năm trăm năm trước.
Bác sĩ Adideo nhìn Yuri “Vậy cậu nhớ được gì? Còn nhớ tên của mình không?”.
Yuri im lặng vài giây rồi trả lời “Em tên Yuri Sumairu em chỉ nhớ được bản thân vừa mới nhập học ở ngồi trường ưu tú”.
Houki Noiki nhìn Yuri “Cậu ấy vẫn còn nhớ tên mình”.
“Còn gì nữa?” Bác sĩ Adideo hỏi.
Yuri ngẫm nghĩ rồi trả lời “Khi nhập học xong thì đi về sau đó…
Cậu ngẫm nghĩ cố nhớ nhưng không tài nào nhớ ra hết được.
Bác sĩ Adideo nghĩ thầm “Cậu ấy không nhớ ra sao?” Bác sĩ Adideo lén ra lệnh cho dây leo luồng vào phía sau lưng Yuri “Hi vọng có thể nhớ ra được” Dây leo từ từ tròi lên phía sau cổ Yuri rồi nằm yên đó tỏa ra một chút ánh sáng nhỏ truyền vào người Yuri rồi dây leo cũng biến mất.
“Sao có cảm giác phía sau đang bị thứ gì đó dính lên thì phải” Yuri đưa tay ra phía sau cổ mình nhưng không có gì.
“Cậu thử ráng nhớ lại xem” Bác sĩ Adideo nói.
Yuri không hiểu gì, cậu không biết mình phải nhớ gì, có quan trọng không nhưng khi nhìn ánh mắt của những người đang đứng trước mặt cậu đang hiện rõ khuôn mặt buồn bã thì trong sâu trong tâm có cảm giác hơi nhói một chút.
“Ừm” Yuri gật đầu “Sau khi nhập học xong đi thì đi về nhà sau đó…
Nhớ lại:
Kí ức gã tóc vàng đuổi giết Yuri: “Tên thợ săn hạng S Yuri kia, chính ngươi là nền tảng phiền phức ở quỷ giới, tại ngươi mà chủ nhân ta vẫn còn đang ngủ vẫn chưa thức tỉnh”.
“Có lẻ sau khi ngươi hồi sinh trở lại đã không còn nhớ gì”.
“Tránh ngươi nhớ lại, ta sẽ giết ngươi để tránh tai họa sau này”.
Kí ức được một người xa lạ cứu: “Gì vậy, có cái gì đó rất ấm đang ôm mình”.
“Không lẻ mình đã chết rồi sao?”.
“Không đâu, ta sẽ không để em chết thêm lần nào nữa”.
“Sao giọng người…này lại thấy quen quen”.
“Sao…sao tim mình lại đau như vậy”.
Kí ức khi biết người vừa cứu mình là ai: “Đại…đại tướng ma cà rồng phương bắc”.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đụng vào người của ta”.
Kí ức người vừa cứu mình có chất giọng rất ấm áp: “Còn ta là Akai Tsuki đại tướng ma cà rồng phương bắc” Hắn nhìn Yuri thầm lặng mỉm cười “Cũng là người luôn chờ em suốt năm trăm năm qua”.
“Những kí ức này…” Yuri bắt đầu có cảm giác đau ở đầu khi nhớ lại một số thứ như cậu đã quên đi giờ nó đã quay trở lại.
Trong đầu bắt đầu hiện lên nhiều hình ảnh khác.
Kí ức lời nói kì lạ: Akai Tsuki lúc này không nói gì mặt trầm tư suy nghĩ. ‘‘Vậy tôi đi nhe’’ Yuri định quay lưng đi thì Akai Tsuki nắm tay cậu lại nói ‘‘Em…thật sư không nhớ…anh là ai sao?’’.
Một câu nói thôi đã đủ khiến cho Yuri nặng đầu suy nghĩ ‘‘Anh ta đang nói gì vậy’’.
Akai Tsuki nhìn Yuri hơi lúm túm hắn trầm giọng nói ra một câu giống như ai đó đang cầm con dao đâm xuyên qua tim hắn ‘‘Mặc dù…em vẫn không nhớ anh là ai…nhưng xin em…xin em hãy nhớ bản thân mình là ai’’.
“Bản thân… là ai?” Yuri đưa tay lên đầu vì trong đầu cậu có quá nhiều kí ức khó hiểu muốn nhớ cũng như không muốn nhớ. Cơn đau đầu nặng hơn khi ráng nhớ.
“Aaaaa!” Tiếng la hét đau đớn của Yuri.
“Yuri em sao vậy!” Akai Tsuki hốt hoảng.
“Yuri-chan” Houki Noiki.
“Yuri” Yuzuru Zuru.
Kí ức khi gặp bạn mới: ‘‘Chào cậu’’.
‘‘Mình tên là Houki Noiki cứ gọi mình là Noi là được’’.
‘‘Còn mình là Yuzuru Zuru cứ gọi mình là Zu đi cho dễ gọi’’
Kí ức khi lạc vào căn phòng bí ẩn: ‘‘Tất nhiên, dù sau anh cũng là đại tướng ma cà rồng phương bắc, Akai Tsuki mà’’.
‘‘Cái tên… Akai… Tsuki… sao nghe quen quen’’.
Kí ức khi bị mắng: Anh quản lí chỉ tay vào cánh cửa, trên cửa có dán tấm bảng có chữ cấm vào ‘‘Cậu! không thấy trên cửa có chữ gì à?’’.
Kí ức ngôi trường bị tấn công mong muốn giúp đỡ bạn của mình nhưng lại nghe âm thanh giọng nói kì lạ vang lên trong đầu: Yuri đứng nhìn qua cửa xổ cậu thấy hai người bạn kia sắp bị đánh bầm dập cậu muốn đến cứu nhưng không biết phải làm như thế nào để cứu họ.
“Cậu làm được mà”
“Hở, giọng nói của ai…” Yuri giật mình quay lại nhìn thì không thấy ai cả cậu cảm thấy kì lạ vì rõ ràng ai đó đã nói bên tai cậu không lẻ cậu đã nghe nhầm.
“Cậu có thể cứu họ nếu cố gắng nhớ lại”
Giọng nói vang lên lần nữa lần này Yuri chắc chắn là mình không nghe nhầm, giọng này là của nam “Ai! Là ai đang nói vậy”. Yuri nhìn xung quanh thì không hề có một bóng người mọi thứ chỉ là hổn độn.
“Nếu cậu chịu nhớ thì có thể cứu được họ”
“Nhớ…nhớ gì, rốt cuộc cậu đang nói gì vậy?” Yuri bắt đầu thấy hoang mang mọi thứ cứ như bị tua chậm lại, cậu có thể nghe giọng nói của người đó rõ ràng khi xung quanh mọi thứ đang chậm dần.
Kí ức người bạn của mình hâm dọa kẻ tấn công trường: “Em ấy chưa nhớ ta là ai mà ngươi dám đốt cháy một sợi tóc của em ấy thì ta sẽ giết ngươi không có đất để chôn!” Akai Tsuki tiến lên phía trước lần này hắn đã nhủ với lòng không thể mất Yuri thêm lần nào nữa.
“Mình ư? Tại sao?” Yuri đứng nghe hết mọi chuyện đang xảy ra mặc dù không nghe rõ lắm.
Kí ức nghi ngờ những người bạn của mình: “Bọn họ thật sự là ai?” khi Akai Tsuki liếc nhìn thì Yuri ngay lập tức trốn qua một góc tránh góc nhìn bên cửa xổ “Bọn họ…có mục đích gì?”.
Kí ức khi bị bắt ở nhà thờ quận tám: Người đàn ông đó nghe vậy liền nhếch môi cười “Haha, chúng ta từng đấu với nhau đấy” Hắn ta kể vào khoảng năm trăm năm trước một tên thợ săn tên Yuri hạng S có đấu với một tên quỷ rất mạnh, mục đích của tên thợ săn đó là khuyên tên quỷ đó không nên hại người dân vô tội.
Kí ức tự tay cậu đâm vào người bạn quan trọng của mình “Tên đó…chết rồi sao” Yuzuru Zuru nhìn Akai Tsuki đã ngất đi nhưng vẫn còn cố ôm Yuri không buông.
“Kai-kun… cậu là…hic…đồ ngốc” Yuri chảy nước mắt.
“Ma lực đang…” Houki Noiki nhìn thấy ma lực của Yuri đã biến mất và Yuri cũng đang dần quay trở lại bình thường.
“Kai-kun…hic hic…sao cậu lại ngốc như thế” Yuri trở lại bình thường thấy trên tay mình cầm thanh kiếm đâm xuyên qua người Akai Tsuki.
Cậu buông thanh kiếm ra thì thanh kiếm liền biến mất.
Cậu ôm chặt Akai Tsuki “Cậu mau tỉnh lại đi” Yuri bắt đầu rơi những giọt nước mắt. Cậu nhìn xung quanh rất hổn độn mặc dù bị mất kiểm soát nhưng đâu đó trong đầu cậu vẫn nhớ in những chuyện đã xảy ra.
“Đồ ngốc! đồ ngốc! đồ ngốc! cậu là đồ đại ngốc Kai-kun” Yuri quỵ xuống ôm chặt Akai Tsuki khóc sướt mướt.
Mọi thứ như một cuốn phim, nó cứ thế mà bắt đầu chạy lên đầu cậu không có điểm kết thúc. Mọi thứ dần quá tải đối với Yuri.
Huỵch! Yuri ngã xuống giường.
“Yuri! Em sao vậy!” Akai Tsuki tức giận nhìn bác sĩ “Này tên kia rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Houki Noiki và Yuzuru Zuru kêu gọi Yuri nhưng không mấy phản hồi vì Yuri đã bất tỉnh.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Houki Noiki hỏi.
Bác sĩ Adideo thở dài như nặng đầu suy nghĩ “Vừa mới mất hết kí ức sau đó ráng nhớ lại nên đâm ra bất tỉnh”.
“Tại sao ngài ấy lại mất trí nhớ?” Yuzuru Zuru hỏi.
Bác sĩ Adideo đáp “Theo như mọi người đã kể lại những việc ở quận tám thì do bản thân Yuri không thể kiềm chế được sức mạnh nên đâm ra mất kiểm soát”.
Bác sĩ Adideo kéo mền lên đắp cho Yuri “Một phần nữa là do quá sốc”.
“Sốc?” Akai Tsuki.
Bác sĩ Adideo hướng mắt lên nhìn Akai Tsuki “Là do vết thương khi chính bàn tay Yuri đã vô thức đâm vào người cậu khi bị mất kiểm soát” Bác sĩ Adideo quay đi “Đó là vết thương chí mạng trong lòng Yuri”.
“Yuri” Houki Noiki nhìn Yuri.
Akai Tsuki siết chặt tay lại “Là lỗi do tôi đã vô tình khiến cho em ấy đau khổ”.
Yuzuru Zuru nhìn khuôn mặt buồn bã của Akai Tsuki cậu vô cùng khó chịu khi thấy biểu cảm đó “Đúng tất cả là do ngươi đấy”.
“Zu-kun” Houki Noiki đứng dậy.
Akai Tsuki “……”
Yuzuru Zuru nói tiếp “Nếu như ban đầu ngươi không xuất hiện thì ngài ấy đâu phải gặp tình trạng như bây giờ”.
Akai Tsuki “……”
Houki Noiki phát bực “Cậu đừng nói gì nữa”.
“Bọn này phiền ghê” Bác sĩ Adideo không can hiệp vào.
Yuzuru Zuru không quan tâm Houki Noiki nói gì cậu cứ tiếp tục nhìn Akai Tsuki nói tiếp “Nhưng nhờ có ngươi mà ngài ấy mới được cứu”.
“Zu-kun” Houki Noiki nhìn nét mặt tức giận của Yuzuru Zuru nhưng sâu ánh mặt lại nhiều nét u buồn như muốn tuôn ra những dòng nước mắt.
Yuzuru Zuru nhớ lại lúc ở quận tám khu phế liệu cậu cũng chả làm gì được cho Yuri “Nếu lúc đó không có ngươi thì ngài ấy càng mất kiểm soát không kiềm nổi sức mạnh thì chắc có lẻ ngài ấy cũng không còn nữa”.
Câu nói Yuzuru Zuru vừa nói xong thì không gian yên tỉnh hẳn không ai nói ai câu gì nữa.
Bác sĩ Adideo đứng ngó cả ba người bọn họ như bất động không ai nói ai câu gì cứ thế mà ngó nhìn Yuri với khuôn mặt buồn bã.
“Haizz, các ngươi phiền lắm rồi đấy” Đằng sau bác sĩ Adideo xuất hiện nhiều dây leo nhìn bao quác bác sĩ Adideo như một con bạch tuộc với nhiều xúc tua dây leo. Cả ba người kia chưa kịp phản ứng thì đã bị dây leo trói lại lơ lửng trên không.
“Ngươi!” Akai Tsuki cố thoát ra nhưng dây leo này càng hút đi ma lực.
“Này tên điên kia làm gì vậy?!” Houki Noiki tức giận.
Bác sĩ Adideo nhúng vai “Có làm gì đâu”.
“Đây gọi là không làm gì hả!” Yuzuru Zuru cũng tức giận.
Bác sĩ Adideo nở nụ cười tủm tỉm trả lời “Đã hết giờ thăm bệnh nhân nên mong mọi người ra ngoài đợi cậu ấy tỉnh lại rồi hẳn quay lại”.
“Sao bọn ta phải nghe lời ngươi!” Yuzuru Zuru tức giận nói.
Bác sĩ Adideo không cười nữa khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn cặp mắt trừng lên nhìn bọn họ “Tôi là bác sĩ nên phải nghe theo với lại nãy giờ mấy người làm ồn bệnh nhân của tôi tôi không giết mấy người ngay tại đây là hên rồi”.
“Ngươi!” Yuzuru Zuru tức giận cố thoát ra khỏi dây leo nhưng vì vết thương vẫn chưa lành ở trận chiến trước nên cậu cũng không còn nhiều sức thoát khỏi.
“Này tên kia” Akai Tsuki nói.
Bác sĩ Adideo quay qua nhìn Akai Tsuki “Có chuyện gì?”.
“Ngươi không phải là con người đúng không?” Akai Tsuki lúc đầu gặp tên bác sĩ này thì nghĩ đây chỉ là con người bình thường nhưng khi dây leo của hắn ta trói mọi người lại thì có một chút sát khí tuy không tà ác lắm nhưng nhiêu đó cũng biết người bác sĩ này thật chất không phải là con người.
Bác sĩ Adideo khoanh tay nghiêng đầu nhìn Akai Tsuki “Ta tưởng ngài nhận ra rồi chứ”.
“Nhận ra?” Akai Tsuki.
Bác sĩ Adideo không nói gì thêm liền ra lệnh cho những dây leo của mình lôi ba người kia ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi.
“Này ngươi…” Akai Tsuki phát bực khi không nhận được đáp án.
Huỵch! Tiếng ba người họ bị dây leo ném ra ngoài.
“Cái tên điên…” Houki Noiki quay nhìn Bác sĩ Adideo đang vui vẻ vẩy tay tạm biệt bọn họ.
Rầm! Tiếng đóng cửa cực mạnh như đang dằn mặt những người vừa bị ném ra bên ngoài.