Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đi bar vào đêm là lần ba người họ hoàn toàn buông thả nhất.
Bình thường Lâm Xuyên đi theo bên cạnh Thương Giới, anh nói gì nghe nấy, không dám đi quá giới hạn.
Mà tối hôm nay...
Lâm Xuyên đã say, trực tiếp đưa ly rượu đến bên môi Thương Giới, bị Thương Giới ghét bỏ dùng một chân đá bay.
Kết quả anh ấy lại ăn gan hùm mật gấu, bất ngờ nhào đến, trực tiếp kéo cổ áo Thương Giới, đổ rượu vào cổ áo anh, khiến vạt áo Thương Giới ẩm ướt, chật vật không thôi.
"Cậu điên rồi hả!"
Giang Tỉnh Tỉnh sững sờ.
Lâm Xuyên còn không ngừng cười ngây ngô, hỏi anh có sảng khoái không!
Khóe môi Giang Tỉnh Tỉnh giật giật, ngượng ngùng nhìn Thương Giới.
Gương mặt anh như đông cứng lại, có vẻ là sẽ đánh Lâm Xuyên bất cứ lúc nào.
Lâm Xuyên hồn nhiên không biết gì, ôm bụng cười ha hả, Giang Tỉnh Tỉnh cũng nở nụ cười.
Cho dù bực bội, lúc này Thương Giới cũng không phát cáu được.
Trước mặt là người anh em lớn lên cùng anh, một người khác lại là người con gái anh yêu.
Hai người họ lấy anh làm trò vui, anh có thể thế nào, chỉ có thể trưng khuôn mặt khó chịu ra, nhìn họ cười.
"Lâm Xuyên, không nhìn ra đấy, uống rượu vào thì can đảm nhỉ, còn dám trêu chọc Đại tổng nhà cậu." Giang Tỉnh Tỉnh vỗ vai anh ấy: "Tiền đồ vô lượng nha."
Lâm Xuyên híp mắt nói: "Cô đừng thấy Đại tổng luôn một mình, lạnh lùng, thật ra tôi biết, anh ấy cũng hy vọng có người ôm lấy mình, khiến lòng anh ấy nóng lên."
Anh ấy vừa nói vừa duỗi móng vuốt ra, muốn đánh lén ngực Thương Giới, Thương Giới đưa tay hất ra.
"Được lắm." Anh lạnh mặt giáo huấn: "Không so đo với con ma men là cậu, còn hăng lắm đúng không?"
Giang Tỉnh Tỉnh ôm anh từ phía sau, đầu gác trên vai anh, tay xuyên qua dưới nách anh, vuốt phần ngực rắn chắc của anh như xúc tua bạch tuộc: "Vậy... để tôi ôm Đại tổng."
Nhìn dáng vẻ này, cô cũng say đến mơ màng rồi.
Thương Giới thuận thế đứng dậy, vững vàng cõng cô, đồng thời còn xách cổ áo Lâm Xuyên như xách gà con, kéo anh ra ngoài.
"Về, hai con ma men."
"Không, chưa chơi đủ! Không về!"
Lâm Xuyên cũng không muốn về, thì thầm than phiền: "Không phải đã nói chơi suốt đêm sao?"
Dĩ nhiên hai người này phản đối không có hiệu quả, Thương Giới cõng một người kéo một người, đưa họ ra khỏi quán bar hỗn tạp.
Lúc này đã là rạng sáng ba giờ, gió lạnh lướt qua làn da, lạnh cắt da cắt thịt.
Thương Giới cởi áo khoác mình ra, khoác lên người Giang Tỉnh Tỉnh, bọc cô kín mít. Cũng không quên xoay người kéo áo khoác thể thao đang mở của Lâm Xuyên lên, kéo lên đến cổ, che khuất miệng anh ấy.
Vừa rồi anh còn bị Giang Tỉnh Tỉnh trêu chọc uống vài ngụm rượu, đương nhiên... Cũng không tính là "trêu chọc", dù sao thì anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Tóm lại chắc chắn là không lái xe được, anh chỉ có thể đứng ven đường bắt taxi.
Hai người đã say rượu kia như hai đứa trẻ, chỉ cần anh không chú ý là chạy đi xa.
Giờ Lâm Xuyên đang ngồi cạnh thùng rác gào khóc, rước lấy không ít ánh mắt của người qua đường.
Giang Tỉnh Tỉnh giống một người chị tri kỷ, ngồi xổm bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Cục cưng ngoan, không khóc không khóc."
Lâm Xuyên kêu một tiếng "Mẹ", Giang Tỉnh Tỉnh vui mừng kêu lên: "Ôi, con trai ngoan!"
Là một người trưởng thành duy nhất tỉnh táo, Thương Giới che trán, cảm thấy mệt mỏi.
Hai người này có thể đừng làm trò hề trên đường không!
Cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi, Thương Giới khiêng Giang Tỉnh Tỉnh lên xe, đồng thời nhấc chân đá Lâm Xuyên vào xe.
Anh ngồi giữa hai con ma men, trái ầm ĩ phải ồn ào, gian nan đóng cửa xe lại.
Tài xế taxi không chỉ một lần nhìn kính chiếu hậu, tò mò đánh giá ba người ở ghế sau, dường như là đang suy đoán quan hệ của ba người.
Thương Giới hiếm khi giải thích một câu: "Hai đứa trẻ uống say, tôi mang họ về."
Người tài xế cười xấu hổ, yên lặng lái xe.
Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn tựa vào vai Thương Giới, ôm cổ anh ngủ thiếp đi.
Lâm Xuyên thấy thế, cũng muốn tựa đầu lên, kết quả bị Thương Giới ghét bỏ đẩy ra.
"Đại tổng, thật ra tôi rất muốn nói một tiếng cảm ơn với anh." Trong cơn say, anh ấy bắt đầu tâm sự.
Thương Giới không kiên nhẫn mà nói: "Câm miệng, không muốn nghe."
"Nếu không phải lúc trước anh mang tôi về, xem tôi như là người nhà, dạy dỗ tôi, mấy năm nay, không biết Lâm Xuyên này sẽ như thế nào, có lẽ sẽ như đám người trong quán bar kia, sống mơ mơ màng màng, uổng phí cả đời, hoặc là đã sớm... Không còn trên thế giới này nữa."
"Mấy lời này giữ lại mà nói với bố tôi đi." Thương Giới đẩy cái đầu đang tựa vào vai mình của Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên cười ảm đạm: "Nếu có thể lựa chọn, tôi thà là không được sinh ra, sinh ra bị người ta phỉ nhổ, con trai riêng nhà họ Lục, mẹ nó, vĩnh viễn tôi cũng không thể quên được, cái đêm mưa lớn ấy, lúc người đàn ông kia đưa tôi vào cửa, ánh mắt đám người đó nhìn tôi..."
"Cho dù người khác thấy cậu thế nào, cậu chỉ cần nhớ kỹ một chuyện."
Giọng Thương Giới bình ổn: "Cậu tên là Lục Lâm Xuyên, là một trong những người thừa kế được pháp luật công nhận của nhà họ Lục."
Giang Tỉnh Tỉnh nghiêng đầu: "Lâm Xuyên, anh là người thừa kế à?"
"Không phải, tôi là con riêng."
"Con riêng là sao?"
"Chính là đứa con giữa bố tôi và một người phụ nữ khác."
"Nghe thảm quá nhỉ?"
Thương Giới bóp ấn đường, bình thường tên này im bặt không nhắc đến thân thế của mình, thậm chí là kiêng dè họ của mình, lúc này uống say, hỏi gì nói nấy, đúng là... Hao tổn tâm trí.
Trong đêm mưa lớn, năm bảy tuổi, mẹ Lục Lâm Xuyên qua đời do tai nạn xe cộ, anh ấy được chủ nhân nhà họ Lục đưa về biệt thự cao cấp nhà họ Lục.
Trong nhà có ba anh em, mà anh ấy là con trai riêng ở giữa, cũng là kết quả của một lần sa ngã.
Ông Lục hổ thẹn với vợ mình, thế nên dù bà ta có trách móc Lục Lâm Xuyên nặng nề thế nào, ông Lục cũng mắt nhắm mắt mở.
Lục Lâm Xuyên sống ở nhà họ Lục, dùng cách nói của anh ấy, thật sự còn không bằng con chó trong sân.
Trước mặt bố, hai người anh giả bộ anh em tình thân, mà sau khi bố rời khỏi, họ liền bộc lộ vẻ mặt hung ác.
Đám người đó cho anh ấy ăn đồ ăn của chó, để chó dữ cắn anh ấy, bỏ thuốc xổ vào đồ ăn, ném anh ấy vào hồ giữa mùa đông, suýt nữa mất cả mạng...
Mà tất cả những chuyện này, nữ chủ nhân trong nhà, cũng chính là mẹ của hai người anh, trước nay đều làm như không thấy.
Lục Lâm Xuyên trải qua cuộc sống không bằng súc vật trong nhà họ Lục mấy năm, cho đến năm mười ba tuổi, hai người anh ác liệt bỏ thuốc diệt gián vào đồ ăn của anh ấy, lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu, suýt đã không còn mạng.
Chuyện này khiến chủ nhân nhà họ Lục cũng ý thức được, không thể để đứa trẻ này ở lại trong nhà, nếu không, không chỉ khiến cái nhà này gà bay chó sủa, mà truyền thông cũng biết, đến lúc đó thậm chí còn gây ảnh hưởng lớn cho công ty ông ta.
Vì thế ông ta giao Lâm Xuyên cho người bạn tốt của mình, cũng chính là bố của Thương Giới – Thương Ngôn, để bố Thương Giới mang Lục Lâm Xuyên về nhà.
Nguyên văn lời nói của chủ nhân nhà họ Lục là, để nó tồn tại là được, nếu thằng nhóc này có bản lĩnh, tương lai sẽ làm nên chuyện...
Câu nói kế tiếp, ông ta không nói ra, nhưng Thương Ngôn vẫn hiểu, hai đứa con trai lớn trong nhà tính nết xấu xa, khó làm nên chuyện, đứa con út thì lại yếu ớt bướng bỉnh, chỉ có đứa con trai riêng trầm tính này, nhìn có hy vọng hơn.
Quan sát anh ấy từ nhỏ, ông Lục rất hy vọng vào Lâm Xuyên.
Chuyện này ông Lục yêu cầu bảo mật nghiêm khắc, lo mấy đứa con trai trong nhà không tha cho đứa con riêng danh không chính, ngôn không thuận này.
Bởi vậy, Thương Ngôn để Lục Lâm Xuyên đi theo Thương Giới, sơ trung (cấp hai), cao trung (cấp ba), sau đó là ra nước ngoài học đại học, trở về thì giúp đỡ quản lý công ty, lăn lộn trong thương trường cạnh tranh tàn khốc.
Tuy Lục Lâm Xuyên là trợ lý của Thương Giới, nhưng thực tế thì toàn bộ mấy chục công ty trực thuộc tập đoàn, dù là giám đốc hay nhân viên bình thường đều phải khách sáo với Lục Lâm Xuyên.
Bảo kiếm phải được mài giũa, dù là ông Lục hay Thương Ngôn đều rất kỳ vọng vào Lâm Xuyên.
Lúc suy nghĩ của Thương Giới đang phiêu bạt, xe taxi đã đến biệt thự Vọng Giang, nhóm giúp việc vội vàng đi ra, đỡ Lâm Xuyên xuống xe.
Thương Giới dặn dò họ chăm sóc anh ấy, anh thì ôm vợ mình vào phòng, không để người khác hỗ trợ.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác có người lột sạch quần áo mình, ngay cả áo ngực cũng bị cởi. Sau đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ngâm trong bồn tắm màu trắng tràn đầy bọt biển.
Quanh hơi thở là mùi chanh bạc hà thanh mát của sữa tắm, quanh cơ thể thì vô cùng ấm áp.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế nhỏ trước mặt, thân hình cao lớn có vẻ đang căng chặt, trong tay anh cầm miếng tắm bọt biển, đặt trên cánh tay trắng trẻo của cô, thay cô chà lau.
Đôi mày anh nhíu lại, giúp cô tắm rửa cũng lấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc bình thường, chà tay này xong thì chuyển sang tay kia.
Giang Tỉnh Tỉnh cuộn tròn hai chân, ngồi trong bồn tắm, không nói gì, chỉ dùng đôi mắt trong veo, cười tủm tỉm nhìn anh, giống một bé mèo con không náo loạn không ầm ỹ, tùy ý để anh giúp cô tắm rửa, dịu dàng ngoan ngoãn.
Thương Giới làm rất chuyên chú, dùng miếng bọt biển dính sữa tắm, thay cô chà tay, bả vai, cổ...
Xuống chút nữa... Một nửa miếng bọt biển chìm trong nước.
Anh tận chức tận trách, nhưng lúc này không dùng miếng tắm bọt biển nữa, mà là bàn tay ấm áp của anh.
Ngón tay cái với vết chai chạm vào da thịt cô.
Khuôn mặt cô dính nước, ửng hồng lên, con ngươi nhộn nhạo.
Thương Giới thật sự nghiêm túc giúp cô tắm rửa, buông tha hai con thỏ mẫn cảm, để miếng tắm bọt biển lên tay cô: "Dậy rồi thì tự tắm đi."
Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh không phụ sự kỳ vọng của bọt biến, hất cả bọt biển cả nước vào mặt anh.
Thương Giới:...
Cô bật cười vui vẻ, thế cho nên người nào đó muốn giận cũng không có cách nào.
"Muốn chơi đúng không?" Anh kéo cổ áo, nhướng mày hỏi.
Giang Tỉnh Tỉnh cười gật đầu.
Vì thế Thương Giới thong thả ung dung cởi quần áo mình, bước vào bồn tắm.
...
Đa phần giúp việc trong nhà là người từ nhà cũ đến, quá hiểu biết tính cách của vị thiếu gia này.
Chính chắn, lạnh nhạt lại biết giữ mình.
Nhưng sau khi kết hôn, thiếu gia thay đổi rất nhiều.
Đôi khi buổi sáng, bắt gặp phu nhân phải đỡ tường, nghiêng người xuống cầu thang từ từ... Có thể thấy được, một khi vị thiếu gia "biết giữ mình" mất khống chế sẽ khủng bố đến mức nào.
Tối hôm đó Giang Tỉnh Tỉnh cầu xin Thương Giới rất nhiều lần, đến cuối cùng, cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào nữa.
Đến lúc được người đàn ông kia bọc khăn tắm bế lên giường, phương xa đã có ánh mặt trời.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, Thương Giới kéo rèm lại, xoay người nằm xuống, hôn trán cô: "Náo loạn cả đêm rồi, mau ngủ đi."
Giang Tỉnh Tỉnh an ổn nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Thương Giới nằm bên cạnh, nhìn dáng vẻ cô ngủ yên ổn, đáy lòng được một cảm giác ấm áp vui vẻ bao lấy.
Vốn còn cho là cả đời này sẽ phải trải qua một cách đạm bạc, có lẽ là ông trời thấy anh quá cô độc, thế nên cho anh một cô gái náo nhiệt.
Có cô bên cạnh, lần đầu tiên trong cuộc đời Thương Giới cảm thấy tồn tại là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Thương Giới an tâm nhắm mắt lại.
Anh mơ thấy một nhà máy bị bỏ hoang, lạnh lẽo không thấy ánh mặt trời, lần này, không chỉ có mình cô bé kia mà còn có một người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen dơ bẩn.
Tất cả cảnh trong mơ rất mơ hồ, anh không thấy rõ mặt mọi người, nhưng anh đã biết có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông kia cầm một con dao nhỏ sắc nhọn, túm đầu tóc đen nhánh như tơ lụa của cô bé kia, trực tiếp kéo đi.
Thương Giới phẫn nộ hét lên, muốn tiến đến cứu cô bé kia, nhưng anh bị dây thừng buộc chặt, không thể động đậy.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia đánh cô.
Mấy ngày qua, anh không hề bị tổn hại một sợi tóc, cô bé kia thì lại chịu đủ tra tấn, những cảnh tượng đáng sợ đó gần như xé rách linh hồn anh.
Anh chưa bao giờ là một đứa trẻ thờ ơ với mọi chuyện, hoàn toàn tương phản, năm tháng ấu thơ vì ưu tú mà cô độc, cũng chỉ có cô bé này sẵn lòng làm bạn với anh.
Cô dịu dàng lương thiện, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tựa như thiên sứ thất lạc ở nhân gian, là sự tồn tại tốt đẹp nhất trong cảm nhận của anh.
Hiện tại, cô mình đầy thương tích ở trước mặt anh, ngón tay mềm mại chui vào lòng bàn tay anh, nhưng anh lại không có sức lực cầm tay cô.
Anh thừa nhận mình yếu đuối, bất lực... Toàn bộ kiêu hãnh của anh bị sự sợ hãi cắn nuốt, anh không có năng lực bảo vệ người bên cạnh, anh chỉ là một thằng nhát gan không hơn không kém!
"Anh Thương Giới, anh đừng sợ, em giả bộ đấy." Cô bò đến bên cạnh anh, yếu ớt nói: "Em không đau, em... em giả vờ đau, như vậy hắn ta sẽ đánh em nhẹ hơn."
"Thật không?"
"Thật."
Cô bé đó mở đôi mắt đã sưng đỏ một bên, nói với anh: "Sau này em sẽ làm đại minh tinh, chỉ cần thấy ngón tay em cong lên thì có nghĩa là... Em đang diễn."
"Anh nhìn này." Cô lau vết máu trên mặt, cong ngón áp út của mình: "Đây là ám hiệu của chúng ta."
...
Thương Giới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên bật dậy.
Giang Tỉnh Tỉnh ngồi bên cạnh anh, tóc dài hỗn độn trên vai, đường cong mềm mại, ánh mắt cũng rất dịu dàng, cô nắm chặt ngón tay anh, hỏi: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Thương Giới đột nhiên ôm cô vào lòng, tiếng nói nghẹn ngào, vô cùng đau đớn: "Em lừa anh, em lừa anh!"
Anh gần như dùng hết sức lực toàn thân, Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác xương cốt mình sắp nát.
Cô muốn tránh ra, anh lại vùi mặt vào cổ cô, toàn thân run rẩy: "Em rất đau, em gạt anh..."
Giang Tỉnh Tỉnh chưa bao giờ thấy Thương Giới mất hồn mất vía như thế, cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dịu dàng trấn an: "Không sao đâu, chỉ là mơ mà thôi."
"Không phải mơ."
Thương Giới có thể cảm nhận được cảm giác đau tận cõi lòng này, sợ hãi, đau đớn, còn có tuyệt vọng... Đó không phải giấc mơ, đó là ký ức anh chôn dấu ở đáy lòng.
Một bí mật không muốn ai biết.
"Anh nhớ em từng nói với anh, anh ta thường xuyên vô ý cong ngón tay lại thế này." Thương Giới cong ngón áp út: "Nhưng anh lại không có động tác này."
"Đúng thế." Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ngón áp út thon dài của anh: "Nhân cách thứ hai thường làm như thế."
"Việc này nói lên, anh ta thật sự biết rõ tất cả mọi chuyện."
Giang Tỉnh Tỉnh khó hiểu: "Rốt cuộc anh đang nói gì?"
Thương Giới đột nhiên quay đầu, ôm bả vai cô, vội vàng hỏi: "Anh ta có nói với em chuyện gì không?"
Nhưng mà, không đợi Giang Tỉnh Tỉnh trả lời, Thương Giới lập tức nói: "Không, em đừng nói, đừng nói cho anh, anh phải tự mình nhớ lại, chỉ có tự mình nhớ lại, anh mới có thể..."
Mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Giang Tỉnh Tỉnh nhíu mày: "Em cảm thấy hình như bệnh của anh càng ngày càng nặng."
Không, cô không hiểu, anh đã sắp khỏe rồi, ký ức dần trồi lên khỏi mặt nước, chỉ còn chút nữa thôi là có thể nhìn thấy toàn bộ chân tướng.
Cô bé kia...
Thương Giới nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng khôi phục chút bình tĩnh.
Anh quay đầu nhéo má Giang Tỉnh Tỉnh, thì thào: "Vừa nãy làm em sợ rồi."
Giang Tỉnh Tỉnh lo lắng, thả tay anh ra, giúp anh lau mồ hôi giữa trán: "Rốt cuộc anh mơ thấy gì?"
"Mơ thấy một cô bé, cô bé đó... lừa anh."
Sắc mặt Giang Tỉnh Tỉnh lập tức suy sụp: "Gì chứ! Anh mơ thấy con gái."
Trong mộng gọi người khác, tỉnh lại thì ôm cô, Giang Tỉnh Tỉnh tức giận!
Khóe môi hơi tái của Thương Giới nhếch lên: "Đừng có nghĩ miên man. Cô gái kia từng bị bắt cóc cùng anh hồi nhỏ, chịu rất nhiều khổ cực, có người làm tổn thương cô ấy, mà anh lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn..."
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, trái tim anh như bị dao cắt.
"Là Thẩm Niệm Niệm sao?"
"Không phải." Thương Giới lắc đầu: "Không phải cô ta."
Không biết vì sao lại chắc chắn như thế, nhưng Thương Giới gần như chỉ theo bản năng, trong lòng đã nhận định cô bé kia tuyệt đối không phải là Thẩm Niệm Niệm.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Giang Tỉnh Tỉnh cũng rất khó hiểu: "Em nghe Mai phu nhân và Lâm Xuyên nói, cô gái bị bắt cóc cùng anh khi còn nhỏ chính là con gái nhà họ Thẩm."
"Là con gái nhà họ Thẩm." Thương Giới lẩm bẩm: "Nhưng không phải Thẩm Niệm Niệm."
"Chẳng lẽ nhà họ Thẩm có hai đứa con gái?" Giang Tỉnh Tỉnh không hiểu ý Thương Giới: "Không đúng, Thẩm Sơ Ngôn nói anh ấy chỉ có một người em gái."
Thương Giới càng cố gắng hồi tưởng, đầu óc tựa như một quả bóng càng lúc càng lớn, khó chịu sắp nổ tung.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Giang Tỉnh Tỉnh đau lòng ôm đầu anh: "Cứ từ từ thôi, nói không chừng lúc không thèm nghĩ, nó lại trồi lên."
"Ừ."
Thương Giới hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Ba giờ chiều rồi." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Anh đã ngủ cả ngày."
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng tắm đêm qua, anh không khỏi nhướng mày.
"Phải không?"
Giang Tỉnh Tỉnh ngáp một cái, duỗi người, lười biếng nói: "Đây mới là kỳ nghỉ chứ, ngày nào cũng ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh lại, cuộc sống còn gì thích hơn."
"Còn muốn kéo anh nghỉ với em."
"Bình thường anh bận rộn như thế, dành chút thời gian cho em cũng là chuyện nên làm mà."
Thương Giới cưng chiều nhéo mũi cô, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Giang Tỉnh Tỉnh dựa vào cửa, nhìn anh, nửa người trên không một mảnh vải, ánh đèn chiếu từ trên xuống, chiếu đến làn da trắng trẻo của anh, đôi mắt thâm sâu lạ thường, hình dáng ngũ quan càng góc cạnh rõ ràng hơn.
Ba mươi tuổi, đúng là thời kỳ hoàng kim của đàn ông. Lúc này đã không còn lỗ mãng ngây ngô như tuổi dậy thì, toàn thân tản ra mị lực của đàn ông trưởng thành.
Thương Giới lại trưởng thành sớm, khiến cho dù là lúc nào anh cũng mang dáng vẻ bình thản thong dong, đôi mắt đen nhánh cất chứa biển rộng sâu thẳm, nhìn thì bình tĩnh, nhưng thật ra lại gợn sóng phập phồng.
Giang Tỉnh Tỉnh mặc áo len cao cổ màu trắng, ôm cửa, tò mò hỏi: "Lát nữa phải đến công ty sao?"
"Không đi, hôm nay nghỉ."
Giang Tỉnh Tỉnh lập tức phấn chấn, nhào đến muốn ôm anh.
Thương Giới vội vàng lùi lại, ý bảo mình đang cạo râu, muốn phá tướng chồng à.
Giang Tỉnh Tỉnh thè lưỡi: "Vậy anh sửa soạn thế này là đi đâu à, có thể mang em đi cùng không?"
"Đi gặp bác sĩ Lawrence."
"Ồ."
Nghĩ đến Lawrence, Giang Tỉnh Tỉnh vẫn cảm thấy sợ hãi, muốn nói không đi theo bản năng, Thương Giới lại mở miệng mời: "Em đi cùng anh đi."
"Hả?" Giang Tỉnh Tỉnh nhíu mày: "Muốn em đi cùng anh à?"
Người đàn ông lười biếng lên tiếng: "Không muốn?"
"Không có, không có. Hôm qua anh đã đi chơi với em, có qua có lại, em cùng anh đi khám bệnh là chuyện đương nhiên, chỉ là trước đây em đã đồng ý với Lawrence là rời khỏi anh, giờ lại huênh hoang cùng anh đến phòng khám, có thể là lật lọng..."
"Đầu nhỏ mà nghĩ nhiều thế."
"Anh ấy không chỉ là bác sĩ của anh mà còn là bạn tốt." Giang Tỉnh Tỉnh lầu bầu: "Nhưng nói thật, em rất sợ anh ấy."
Thương Giới cạo râu xong, dùng cái cằm trơn bóng cọ má cô: "Có anh ở đây, cậu ta không dám làm gì em đâu."
...
Lawrence không thể ngờ được, Thương Giới sẽ mang Giang Tỉnh Tỉnh đến.
Tất cả lần thôi miên trước, thậm chí là khám và chữa bệnh đều được tiến hành trong hoàn cảnh bảo mật, mà giờ anh lại mang cô đến đây, cũng có nghĩa là Thương Giới sẽ không giấu diếm mà để cô gái này biết hết bệnh tình của mình.
Giang Tỉnh Tỉnh quy củ ngồi trên sô pha màu trắng trong phòng khám, tò mò nhìn đông nhìn tây, rất lễ phép, không dám tùy tiện chạm vào thiết bị dụng cụ của phòng khám.
Lawrence và Thương Giới cách nhau một bàn gỗ đỏ, đối mặt với nhau, Lawrence quở trách anh: "Sao lại mang cô ta đến đây?"
Thương Giới dựa lưng vào ghế, thong thả ung dung trả lời: "Dù là người bệnh bình thường, tái khám cũng có người nhà làm bạn, làm bác sĩ, có gì mà thấy lạ, huống chi cô ấy là vợ tôi."
Lawrence cười nhạt: "Bắt đầu từ khi nào, Louis thanh cao cũng cần người làm bạn."
Thương Giới không để đến câu nói đùa của anh ta: "Nói chuyện chính đi, đêm qua tôi nhớ được rất nhiều chuyện."
Anh thuật lại vắn tắt cảnh trong mơ cho Lawrence.
Lawrence nghe xong, trên mặt có sự vui vẻ: "Louis, đã sắp thành công rồi, chỉ cần cậu có thể nhớ lại tất cả một cách hoàn chỉnh, khắc phục được chướng ngại tâm lý, chắc chắn cậu sẽ tốt lên."
"Không phải chuyện này rất lạ sao, tôi không thể nào nghĩ ra, người bị bắt cóc cùng tôi rõ ràng là Thẩm Niệm Niệm, nhưng vì sao, hình như tôi rất mâu thuẫn với chuyện này, trực giác nói cho tôi không phải là cô ta."
"Có lẽ đây chính là vấn đề mấu chốt, cần trị liệu thôi miên lần nữa, thử vài lần có lẽ sẽ thành công."
"Hôm nay không cần, chỉ muốn đến tâm sự với cậu thôi." Thương Giới nói: "Tối còn phải đi xem phim, không thể mệt mỏi được, cho nên lần sau rồi nói."
"Xem phim?" Lawrence nhướng mày, nhìn Giang Tỉnh Tỉnh đang ngoan ngoãn lật xem tạp chí trên sô pha: "Cùng bạn gái cậu?"
"Cùng vợ tôi." Thương Giới nhắc nhở anh ta: "Lawrence, đừng xen vào sinh hoạt cá nhân của tôi quá mức, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, nhưng giữa bạn bè cũng nên có khoảng cách."
"Cậu là bạn của tôi, càng là bệnh nhân của tôi." Lawrence không chút nhân nhượng, phản kích: "Trước khi cậu khỏe hoàn toàn, tất cả nhân tố nguy hiểm không xác định và bất lợi với việc trị liệu, đều phải bị loại trừ."
Đôi mắt màu xanh ngọc của anh ta nhìn Thương Giới chằm chằm, hạ giọng: "Nhân cách thứ hai yêu cô ta đến mức nào, hẳn là cậu bị cảm động lây, cậu cảm thấy anh ta sẽ cam tâm bị bóp chết, vĩnh viễn rời khỏi cô ta?"
Mặt Thương Giới tối sầm: "Chuyện này không phải do anh ta."
Phản ứng của anh khiến Lawrence biết, mình đã đâm trúng chỗ trong lòng người đàn ông kiêu ngạo này: "Louis, người tạo nên lịch sử đã định trước sẽ vĩnh viễn cô độc, cậu và tôi mới là người cùng loại, cuộc sống hiện tại của cậu sẽ chỉ làm cậu trở nên tầm thường mà thôi, cậu có hiểu không?"
"Lawrence, cậu đúng là kẻ điên."
Rất nhiều thời điểm, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một bước xa.
Khóe mắt Lawrence hơi giật giật: "Như vậy làm sao cậu có thể xác định, lúc làm tình với cậu, trong lòng cô ta không phải là người đàn ông khác?"
Thương Giới nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh.
"Tôi cảnh cáo cậu, mấy lời thế này, vĩnh viễn không được nói lại lần thứ hai."
Thương Giới từ từ đứng dậy, đôi tay chống trước bàn Lawrence, cúi sát anh ta, gằn từng chữ một: "Trên thế giới này, chỉ có một Thương Giới."
Lawrence không nói chuyện nữa.
Thương Giới giống như xách mèo, xách cổ áo Giang Tỉnh Tỉnh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng khám.