Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra.
Thương Giới mặc âu phục quy củ, thong thả đi tới, sắc mặt đáng sợ, "Mấy người ở ngoài nhao nhao ầm ĩ cái gì!"
Đám nhân viên đang xem náo nhiệt, thấy Thương Giới tới đây, lập tức ngoan ngoãn về vị trí của mình, chỉ còn lại ba người Giang Tỉnh Tỉnh, Lâm Xuyên, Thẩm Niệm Niệm đứng trước cửa.
Thương Giới nhìn ba người, mặt không hề thay đổi, nói: "Lâm Xuyên, công ty thành cái chợ rồi à, người nào cũng cho vào được?"
Lâm Xuyên liên tục nói: "Xin lỗi giám đốc Thương, tôi cũng không biết."
Không đợi anh ấy nói xong, Thẩm Niệm Niệm đắc ý hét lên, "Anh Thương, em đây, Thẩm Niệm Niệm đây."
Thương Giới nhíu mày, thậm chí không thèm nhìn Thẩm Niệm Niệm một cái, nói với Lâm Xuyên, "Gọi bảo vệ lên đây, đuổi cô ta đi."
"Vâng." Lâm Xuyên nhìn mấy người xung quanh.
Chưa tới vài phút bảo vệ đã lên tầng, đi tới trước mặt Thẩm Niệm Niệm, "Cô gái, mời cô rời khỏi đây."
"Mấy người nhầm rồi! Là cô ta mới đúng, mau đuổi cô ta đi!"
Bảo vệ không nghe cô ta giải thích, thấy Thẩm Niệm Niệm không chịu phối hợp, dứt khoát kéo cô ta đi.
"Này! Buông ra! Các người biết tôi là ai không, sao có thể đối xử với tôi như vậy!"
Giọng nói bén nhọn của cô ta dần biến mất, cuối cùng văn phòng cũng yên tĩnh.
Thương Giới quay đầu nhìn xung quanh, đám nhân viên đang tò mò, thấy anh nhìn, lập tức lùi lại, giả vờ đang làm việc.
Thương Giới mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Cô Giang là khách của tôi, cho nên tất cả những video quay chụp bất lịch sự kia, xóa hết đi."
Tuy Thương Giới nói rất nhẹ nhàng, chỉ là lời bâng quơ, nhưng cực kì có trọng lượng, không có ai không nghe, vì vậy tất cả nhân viên lấy điện thoại ra, xóa hết video đi.
...
Văn phòng của Thương Giới ở tầng cao nhất, bên trong có phòng nhỏ, là nơi sinh hoạt cá nhân của anh. Trước kia, mỗi khi phải tăng ca tới tận tối muộn, anh sẽ trực tiếp nghỉ ngơi ở công ty.
Cho nên có rất nhiều lúc, sáng sớm nhân viên đến công ty, phát hiện tổng giám đốc của họ đã bắt đầu làm việc. Lãnh đạo cố gắng như vậy, nhân viên cũng không dám lười biếng, bởi vậy không phải không có nguyên nhân mà tập đoàn Thương thị luôn đi đầu trong nghành sản xuất.
Cạnh cửa sổ văn phòng, tầm nhìn rất rộng rãi, liếc mắt một cái có thể thấy được các tòa nhà san sát nhau.
Đây là lần đầu tiên Giang Tỉnh Tỉnh được ngắm nhìn thành phố từ trên cao như vậy, khác hẳn với ngày thường hay quan sát trên đường.
Những con phố phức tạp giờ trở nên thật đơn giản, mạch lạc rõ ràng, có thể nhìn thấy rõ những mấy tòa nhà cao tầng phía xa.
Càng lên cao càng giống như một bức tranh hấp dẫn, đây chính là giang sơn mà anh nhìn thấy.
Đôi lúc Giang Tỉnh Tỉnh lại nhận thấy, anh mang trên mình sự cô độc rất rõ ràng.
Mà bây giờ, cô đứng cạnh cửa sổ văn phòng anh, quan sát xe cộ cùng dòng người nhỏ như hạt đậu bên dưới, cũng dần cảm giác được nỗi sợ hãi của sự cô độc này.
Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy may mắn vì mình có thể ở bên cạnh anh, cũng ích kỷ hy vọng mình sẽ mãi ở bên cạnh anh.
Cô không nỡ để anh một mình.
Thương Giới đi ra khỏi phòng riêng, anh đã thay bộ vest khác, caravat lỏng lẻo, cổ áo cũng nới lỏng. Anh tháo caravat ra, quay đầu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, cô đang nhìn con dấu trên bàn làm việc của anh.
Chiếc đùi thon dài vắt chéo, cả người tùy ý ngồi trên bàn làm việc bằng gỗ lim, trông như một con mèo ngoan ngoãn.
Đôi mắt Thương Giới không tự giác trở nên dịu dàng, cười nhìn cô, "Ngồi trên bàn không duyên dáng gì cả."
"Em thích ngồi đây." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Ngồi trên cao nhìn được rất xa."
"Không quy củ."
"Em vốn đâu có quy củ."
Hình như cô vẫn còn dỗi chuyện vừa rồi, anh nói một câu cô phải cãi lại một câu.
Thương Giới lười so đo với cô, chỉ nói: "Bàn vừa lạnh vừa cứng, mau đi xuống."
"Không."
Thương Giới nhếch miệng cười, đi qua xoa đầu cô, ngay lúc này, Lâm Xuyên cùng nhân viên phòng nhân sự Tiểu Ngô vội vàng đi vào, có việc gấp phải thông báo với Thương Giới.
Tiểu Ngô thấy Giang Tỉnh Tỉnh trực tiếp ngồi trên bàn lãnh đạo, tròng mắt sắp rơi xuống.
Cô... cô gái này có lai lịch bối cảnh gì vậy, dám ngồi lên bàn làm việc của giám đốc, mà giám đốc Thương còn rất dịu dàng, thật quỷ quái.
Đương nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh thấy có người ngoài đi vào, nhanh chóng nhảy xuống bàn, ngồi trên ghế xoay của Thương Giới, ghế xoay bị cô đẩy đi, trượt ra chỗ khác, đi tới cạnh cửa sổ sát đất.
Thương Giới cũng mặc kệ cô, trực tiếp hỏi Lâm Xuyên, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lâm Xuyên nói: "Là Mai phu nhân chỉ đạo, trực tiếp để Thẩm Niệm Niệm tới phòng trợ lý."
Tiểu Ngô phòng nhân sự vội nói: "Ban đầu cô Thẩm muốn làm trợ lý tổng giám đốc, tôi không đồng ý, nói người trợ lý trước – chị Chu phòng tài vụ vừa rời khỏi cương vụ, để cô ấy đi theo học tập một thời gian đã. Không ngờ cô ấy đắc tội với chị Chu, chị Chu có chết cũng không nhận. Tôi mới để cô Thẩm ở lại văn phòng gõ tài liệu, thật ra cả ngày hôm nay cô ấy cũng chẳng làm gì, còn gây thêm phiền phức cho người khác. Sáng hôm nay, tôi có bảo cô ấy photo tài liệu quan trọng cho phòng ban, cô ấy trực tiếp cho vào máy cắt giấy, không có bản dự phòng, mọi người phải làm lại thêm một phần nữa...."
Đề cập tới cô Thẩm này, Tiểu Ngô cũng rất nhức đầu, "Bởi vì là người Mai phu nhân sắp xếp, tôi cũng không dám đuổi cô ấy đi."
Sắc mặt Thương Giới rất khó coi, "Vì sao không thông báo với tôi?"
"Đây là chuyện nhỏ, tôi không muốn quấy rầy đến giám đốc Thương."
"Chuyện nhỏ?"
Ánh mắt anh sắc bén, cao giọng nói: "Cho dù là người dọn vệ sinh xảy ra vấn đề cũng phải thông báo với tôi, đây là việc nhỏ, vậy cái gì mới là việc lớn? Chẳng lẽ vì mắt xích nhỏ mà xảy ra vấn đề lớn, tổn thất mấy triệu, lúc đấy mới là việc lớn?"
Ngay cả Giang Tỉnh Tỉnh cũng quay đầu lại, lén đánh giá Thương Giới.
Lúc Thương Giới tức giận không phải do phát bệnh, anh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng khí chất quanh thân lạnh lẽo, tựa như khinh khí cầu bị buộc chặt, chẳng cần phải nổ tung cũng khiến người ta cảm giác có áp lực vô hình.
Lúc anh mắng người thật đáng sợ.
"Tôi đã nói rồi, mỗi ban ngành của công ty, thậm chí mỗi một nhân viên, không phân biệt to hay nhỏ, tất cả đều rất quan trọng, chỉ cần một người mắc sai lầm, sẽ khiến tất cả gặp sai lầm, vì sao mấy người không chịu hiểu!"
Anh nghiêm khắc với chính mình, với cấp dưới cũng rất khắt khe.
Tiểu Ngô liên tục nhận sai, "Giám đốc Thương, thật xin lỗi, lẽ ra tôi phải thông báo với anh, xin lỗi!"
"Không thể chỉ nói mỗi xin lỗi, với tôi, xin lỗi không có tác dụng, kỳ nghỉ của cậu bị cắt, về nghĩ lại xem sai lầm của cậu ở đâu."
Tiểu Ngô cúi đầu, mặt đỏ bừng, trông như sắp khóc tới nơi.
Giang Tỉnh Tỉnh không đành lòng, thấy Tiểu Ngô vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi, đôi khi khó tránh khỏi không chu toàn, đây cũng là nguyên nhân chính, huống gì còn là Mai phu nhân sắp xếp, Tiểu Ngô đứng giữa cũng khó xử.
Vì thế cô thuận miệng nói: "Công ty của anh một năm cũng không được mấy ngày nghỉ, vậy không ổn đâu."
Thương Giới chợt nhớ tới bà xã vẫn còn đang ở văn phòng, vì thế câu "Giảm một nửa tiền thưởng" đang ở bên miệng lại thu về, giọng điệu cũng không lạnh như vừa rồi, anh khoát tay, nhăn mặt nói: "Quên đi, vẫn được nghỉ, nhưng lần sau không được lấy cớ này nữa, mau ra ngoài đi."
Tim Tiểu Ngô run rẩy, nhìn Thương Giới, xác định đúng là không phạt nữa.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có!
Anh ta khó tin nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, vị thần tiên tỷ tỷ dám trực tiếp chặn miệng Thương Giới này là ai!
"Đây là mẹ tôi sắp xếp, các cậu cũng có chỗ khó xử."
Vì thế Lâm Xuyên kéo Tiểu Ngô ra ngoài, Tiểu Ngô tò mò hỏi Lâm Xuyên, "Cô gái ngồi trên bàn thật lợi hại, là bạn gái giám đốc Thương sao?"
"Ngậm cái miệng vào, cậu đừng có hỏi, đừng quan tâm tới chuyện bạn gái của cấp trên, ôm bát cơm của cậu vẫn quan trọng hơn."
"Xem ra đúng là như vậy, thảo nào mấy ngày gần đây giám đốc Thương tươi tỉnh hẳn ra."