Đây là chính ta?
Đã bao nhiêu lần, Nhạc Lam nhìn nam nhân xinh đẹp trước gương mà tự hỏi. Cho đến bây giờ, hắn vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc mọi chuyện là do đâu.
Chín trăm năm, ai có thể nghĩ được, hóa ra vậy mà đã cách đến chín trăm năm. Sư phụ, có lẽ cũng chẳng còn chút dấu tích gì trên thế gian này. Hắn còn nhớ, một lần kia, hắn giận dỗi mà nói:
"Con không muốn gặp sư phụ nữa!"
Như vậy, để rồi thiếp đi do sự mệt mỏi của buổi luyện võ, cho đến khi thức giấc. Hóa ra! Sư phụ, đã không còn có thể gặp lại nữa rồi.
Ban đầu, lúc mới tỉnh giấc, hắn hối hận, là đau khổ vô cùng. Nhưng mà, cuối cùng, con người ta vẫn phải thích nghi, vượt lên nỗi đau để tiếp tục sống tiếp. Bởi vậy, Nhạc Lam học cách làm quen với thế giới này.
...
Trước kia, chỉ là ngày ngày theo sư phụ tập võ, từ lúc năm tuổi đã vậy, đối với cuộc sống cũng không quá để ý. Nhưng mà hiện tại, để cho hắn thực sự quá đỗi kinh ngạc.
Đây là thế giới chín trăm năm sau!
Có những chiếc hộp có thể phát ra bất kì âm thanh cùng hình ảnh nào; lại có những chiếc xe kì lạ không phải do ngựa kéo, phả hơi ra ngoài. Còn có chiếc máy có thể giặt y phục, rồi những ngọn đèn luôn sáng mà không cần dầu nữa. Thật sự rất thần kì!
Nhưng, điều mà Nhạc Lam quan tâm hơn cả là, mỗi lần nhìn vào gương, hắn đều suýt bị mê muội bởi chính dung mạo của mình. Dù đã kiểm tra bên dưới không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể tin được cơ thể này là nam nhân, và cũng cùng tên: Nhạc Lam.
Thế gian lại có chuyện trùng hợp vậy ư?
Hắn có một người chị, hơn hắn hai tuổi, năm nay mười tám, xinh đẹp, tài năng, là Nhạc Linh San. Và trong kí ức của cơ thể này, dường như mối quan hệ của cả hai không tốt lắm.
Phụ mẫu của "Nhạc Lam" là những thương nhân giàu có, chỉ là họ đã qua đời trước khi hắn kịp được hưởng một chút gì đó gọi là tình thương, để lại cho chị em hắn dinh cơ lộng lẫy này và một gia sản kếch xù mà chỉ riêng số tiền lãi hằng năm từ ngân hàng cũng quá thừa thãi cho cả hai chi tiêu.
Nhạc Lam khẽ lắc đầu. Có một gia đình, nhưng lại như đơn độc, như vậy cũng tốt, vừa hay phù hợp để che dấu đi sự lạ lẫm của hắn với thế giới mới này, cũng là để thích nghi dần dần.
Nhạc Lam bước ra khỏi phòng. Nhìn chiếc đồng hồ cổ kính đặt đằng xa kia, đã bảy giờ tối. Hắn đã ngủ nguyên cả ngày hôm nay, trong bụng cũng có chút đói. Trong kí ức, giờ này vốn là tỷ tỷ Nhạc Linh San nấu và cùng hắn ngồi ăn. Chỉ là hội trưởng hội học sinh như nàng ta, mấy hôm này tham gia hoạt động gì đó của trường, đều không về nhà, để hắn một mình xoay sở.
"Rột rột"
Âm thanh độc quyền chỉ có khi đói vang lên. Có điều, nói thì có phần hài hước, nhưng cảm giác khi đói thực sự khá khó chịu, bởi vậy Nhạc Lam liền nhanh chân chạy xuống bếp.
Dù đã cảm khái thế giới này rất thần kì, nhưng cứ mỗi lần, khi phát hiện ra một điều gì đó mới lạ, hắn đều không tự chủ thốt lên một tiếng "Oa!" trong lòng. Tiêu biểu là việc có thể dễ dàng đánh lên ngọn lửa đỏ rực, cháy đều mà không có khói. Và mì hóa ra lại có thể làm khô thành một khối như vậy để bảo quản lâu dài. Chẳng mấy chốc, bát mỳ trứng đã khiến Nhạc Lam thỏa mãn, để hắn thầm nghĩ:" Chín trăm năm sau, kì thực cũng không tệ."