Chương 1: Chương 1.1

Tác giả: Hàm Yên

Editor: Đại Mai Mai

~~~~~~

Có một cây cầu vượt hình chữ "Phương" ở lối vào Bệnh viện Nhân dân số 4 của thành phố, bắc qua con đường có sáu làn xe chạy và chỉ có duy nhất một cầu thang đi bộ cho đường trên đường dưới.

Ánh nắng chói chang như thiêu như đốt, gần 2 giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, đường nhựa nóng đến mức có thể đem rán trứng chín, lá cây ngô đồng bên vệ đường rủ xuống, tiếng ve kêu râm ran không ngừng, xung quanh một hơi gió cũng không có.

Chương Linh đang vừa đi trên vỉa hè ngâm nga một bài hát, định băng qua cầu vượt rồi bắt xe buýt ở trạm xe buýt bên kia đường.

Mỗi tuần cô đều đến nhà giáo viên họ Phí để học thanh nhạc, lúc cô phải học ở trường, lịch học sẽ được sắp xếp vào cuối tuần, sau kỳ nghỉ hè được chuyển sang chiều thứ ba. Bố mẹ thấy cô rất ngoan ngoãn, tự đi xe buýt cũng được nên để con gái đến lớp một mình.

Chương Linh mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, đi giày trắng, đeo ba lô vải, một mình bước đến chân cầu vượt.

Điện thoại trong túi đang phát nhạc, Chương Linh dừng bước, lấy ra một chiếc điện thoại mới, một chiếc điện thoại nhỏ Nokia màu trắng, đây là món quà của bố mẹ cô để mừng cô nhập học trường trung học cơ sở số 5.

Khi cô học cấp 2, Chương Linh không có điện thoại di động, cha nói cô sắp trở thành học sinh cấp 3, đã đến lúc có một chiếc điện thoại di động.

Cuộc gọi đến là từ Phạm Hân Ngôn, một người bạn tốt từ của cô từ hồi cấp 2, cũng giống như Chương Linh, cô ấy cũng trúng tuyển vào trường trung học số 5. Chương Linh trả lời điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của Phạm Hân Ngôn:

"Linh Linh, cậu có biết nội quy của trường trung học số 5 biến thái đến mức nào không?"

"Hả?" Chương Linh một bên tiếp điện thoại, một bên đi lên cầu vượt: “Biến thái thế nào?”

"Con gái không được để tóc mái!" Phạm Hân Ngôn lại than thở một hồi: "Quy định là phải buộc tóc gọn gàng, nhất định phải lộ trán, trán tớ rộng như thế này, quy định này là muốn làm cho tớ xấu xí à."

Chương Linh sờ sờ tóc mái, cô để tóc ngắn, hỏi lại:

“Vậy tóc ngắn thì sao? "

“Tớ không biết, nếu cậu để tóc ngắn cũng không thể để mái ..." Phạm Hân Ngôn cười xấu xa: "Ha, vậy chẳng phải cậu còn thảm hơn tớ sao?"

Các cô gái mười lăm, mười sáu tuổi vốn đã rất quan tâm đến ngoại hình của mình. Mặc dù ai cũng phải mặc đồng phục học sinh, nhưng những cô gái yêu thích cái đẹp sẽ chú ý đến kiểu tóc của mình, chẳng hạn như để thợ làm tóc tỉa những phần tóc mái hợp mốt, thậm chí một số còn đeo cặp kim cương.

Chương Linh không quan tâm lắm chuyện này, nói:

"Nếu như không được, tớ sẽ nuôi tóc dài rồi buộc tóc đuôi ngựa."

Phạm Hân Ngôn nghe thấy âm thanh xung quanh từ phía cô, một chiếc xe đang đi qua gầm cầu vượt, hỏi:

"Cậu đang ở đâu?"

"Đang trên đường đến lớp.” Chương Linh nói: "Hôm nay nóng quá, tớ sắp bị cháy nắng mất, cậu đang làm gì?"

Cô đã băng qua cầu vượt và đang chuẩn bị đi xuống bậc thang ở đầu kia.

Phạm Hân Ngôn nói:

"Tớ đang xem bản phát lại của "The Voice", có một số người hát không hay chút nào, còn không hay bằng cậu, sao cậu không đăng ký dự thi?”

Chương Linh bật cười:

“Tớ chưa xem chương trình này, có hay không?"

"Hay! Mới chỉ có ba tập thôi, cậu chắc chắn sẽ thích nó."

Phạm Hân Ngôn ở trong điện thoại nói cho cô nghe quy tắc của chương trình, nhưng Chương Linh không nghe kỹ, khóe mắt cô lướt đến một bà già đang đi tới trên cầu thang - tóc ngắn hoa râm, quần áo sẫm màu, đang khom lưng cầm một túi trái cây trong tay phải, giống như túi cam.

Cô đi rất chậm, không đi bên trái hay bên phải, mà đi ngay giữa cầu thang. Cầu thang không hẹp, có thể bốn người đồng thời đi cùng lúc, Chương Linh đi bên phải, muốn nhường lại bên trái cho bà ấy.

Phạm Hân Ngôn vẫn đang giới thiệu về các thí sinh yêu thích của cô ấy, nhưng Chương Linh không quá chú ý.

Cũng không biết tại sao, bà lão lại đi lệch hướng, càng ngày càng đến gần Chương Linh, chờ Chương Linh phản ứng lại, chính là hai người đã đụng vào nhau.

“Ai ui.” Bà lão cau mày, thân thể lắc lư, nhắm mắt lại đụng phải Chương Linh, sau khi Chương Linh giật mình, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của bà, kêu to:

“Bà nội, cẩn thận!”

Túi cam rơi xuống. trên bậc thang, miệng túi không mở, cả túi lăn xuống bậc.

Phạm Hân Ngôn nghe điện thoại giật mình:

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, Hân Ngôn, tớ tạm thời cúp điện thoại đã, suýt chút nữa tớ đã đụng phải người rồi.” Chương Linh nói xong liền cúp điện thoại.

Cô đỡ bà lão ngồi an toàn rồi lại ném điện thoại vào cặp, trong lòng không khỏi sợ hãi, làm rơi quả cam là chuyện nhỏ, nếu bà lão mà ngã cầu thang ở độ tuổi già như vậy thì quả là chuyện lớn!

Chương Linh quan tâm hỏi:

“Bà nội, bà không sao chứ?”

Khuôn mặt bà cụ đầy nếp nhăn, nhướng mi nhìn cô gái nhỏ trước mặt - trên khuôn mặt đeo một cặp kính gọng tròn, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ nhắn, đôi má rất mịn màng có thể véo ra nước, thoạt nhìn thì đúng là một con búp bê ngoan.

Thật là một tội ác - bà lão nghĩ thầm, cô bé như vậy làm sao có thể để cho nhãi ranh kia gây họa được?

Bà lão nhớ ra nhiệm vụ của mình, trừng lớn hai mắt, tức giận nói:

"Con sao vậy nhóc? Con đi dạo đã phiền phức quá rồi, còn làm đổ hết hoa quả của ta nữa!

Chương Linh sững sờ không đáp lời, nghĩ thầm rõ ràng là do bà tự mình đụng phải chứ.

Cô cũng không so đo, vì nghĩ rằng bà cụ có thể bị say nắng. Sau khi nói "Cháu xin lỗi", đầu tiên cô dìu bà cụ lên bục cầu vượt. Bà chỉ vào gầm cầu và nói với giọng cứng nhắc:

“Đi nhặt cho ta.”

Chương Linh không từ chối, nhanh nhẹn đáp:

“Vâng, vậy bà đợi cháu ở đây.”

Bà cụ chưa kịp trả lời thì cô đã nhảy xuống bậc thang.

Bà nội lấy tay phải chống trán, miệng “Ai ui ai ui” mà kêu to, ánh mắt lại len lén mà nhìn xuống dưới cầu vượt.

Khi Chương Linh nhảy đến ba bốn bậc thang cuối cùng, một bóng người lóe lên trước mặt, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một cậu trai trạc tuổi mình đang đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô.

Chương Linh dừng lại:

"?"

Cậu bé kia vóc dáng không cao, vừa đen vừa gầy, tóc hơi xoăn, màu tóc dưới ánh mặt trời có vẻ hơi nhạt, lại mặc một chiếc áo phông cũ, không biết là màu lam nhạt hay là màu xám nhạt, đã giặt đến trắng tinh, trên vai trái còn có một lỗ thủng.

Khuôn mặt cậu cũng rất gầy, trên trán và cằm nổi một mảng mụn, mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ không được ưa nhìn, thậm chí có thể nói là luộm thuộm, nhưng đôi mắt sáng ngời.

Chương Linh phát hiện ra con ngươi của cậu cũng giống như màu tóc nhạt, dưới ánh mặt trời là màu cà phê rất rõ ràng, đặc biệt trong và sáng, trông khá kỳ lạ.

Chỉ là ánh mắt của người này không mấy thân thiện, xung quanh có mùi hương kỳ quái, trong mắt người khác, đây là một thằng nhóc mười mấy tuổi đang ra vẻ đẹp trai, rồi lại lo lắng mà đem che giấu.

Thật đáng tiếc, Chương Linh không có kinh nghiệm để có thể nhận ra được điều đó, cô sợ hãi trước bộ dạng của chàng trai tóc xoăn như đang đối mặt với một kẻ thù, không biết phải làm thế nào cho đúng, tầm mắt dừng lại trên tay phải của cậu, túi cam kia được cậu nắm chặt trong tay.

Dưới cầu vượt không có cửa hàng nào, chỉ có một sạp báo hiu quạnh, trong đó một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi phe phẩy quạt.