Chương 3: Nguyên Hợp Sơn

Hoặc nói là hắn xuyên việt hai lần!

Hồi tưởng lại tình cảnh lần thứ nhất hai xuyên việt, Phương Tịch vẫn lòng còn sợ hãi.

Đó là một buổi tối nửa năm trước, xuyên việt mấy tháng, Phương Tịch luôn cảnh giác như một con thú nhỏ, cẩn thận từng li từng tí duỗi xúc giác ra bốn phía dò xét tình huống của Thanh Trúc Sơn phường thị.

Nhưng mà... tu vi thấp, cũng không có hoàn toàn nắm giữ di trạch của nguyên chủ, có lẽ ngay cả lão Mạch Đầu Luyện Khí tầng hai cũng đánh không lại!

Mà ban đêm ngày đó có cướp tu tập kích khu sinh sống!

Dù sao, khu này cũng không có đại trận thủ sơn che chở, đồng thời phần lớn Linh Nông đều có tu vi thấp.

Mặc dù đều là quỷ nghèo nhưng có một số cướp tu trời đánh ngay cả quỷ nghèo cũng cướp!

Dù sao thi thể, thậm chí huyết nhục xương cốt hồn phách tu sĩ cũng rất đáng tiền.

Lúc ấy, nghe tiếng la giết phía ngoài và nhìn thấy mấy tu sĩ áo bào đen che mặt bắt đầu giết chóc từng căn phòng một, Phương Tịch bị dọa đến phát run, giống như thịt cá trên thớt gỗ, cảm giác này rất kích thích hắn, khiến cho hắn thức tỉnh kim thủ chỉ của mình!

Cái kim thủ chỉ này cũng không có bất kỳ nhắc nhở và hiển thị gì nhưng hắn phát hiện mình có thể xuyên việt đến một thế giới khác!

Phương Tịch không do dự, lập tức lựa chọn xuyên việt.

Sau đó đi tới cái thế giới tên là 'Đại Lương' này.

Hắn nhìn mặt trời, lười biếng duỗi lưng một cái, trong lòng yên lặng thề hắn không muốn trải nghiệm cảm giác tử vong ở khoảng cách gần đó thêm một lần nào nữa.

Nhưng mà bây giờ vẫn nên hưởng thụ một phen trước đi.

Khóe miệng Phương Tịch nở một nụ cười.

Căn cứ mấy lần trước xuyên việt điều tra được, thế giới tên là 'Đại Lương' này cũng không có tu tiên giả tồn tại!

Đồng thời tốc độ thời gian trôi qua của hai thế giới là một một, chỉ là ngày đêm có chút khác biệt.

Nói cách khác, bên kia ban đêm, thì Đại Lương thế giới sẽ là ban ngày.

Ở chỗ này, một Hoàng đế quốc gia phàm nhân thống trị hết thảy.

Mà ở trong vùng hoang dã thì có một đám sinh vật tên là 'Yêu ma' sinh tồn!

Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch thì chính là một chút Yêu tộc huyết thống không thuần, có lẽ còn có một số quái vật ẩn giấu.

Hắn rất cẩn thận, không ra ngoài săn giết Yêu ma mà tìm một thành trì phàm nhân —— Hắc Thạch Thành ẩn núp.

Vàng bạc của phàm nhân chỉ là một loại nguyên vật liệu bình thường nhất ở ở Nam Hoang Tu Tiên Giới, một viên Linh Tinh có thể đổi được rất nhiều, nhưng ở Đại Lương thế giới thì lại rất dễ dùng.

Không đến bao lâu, khu nhà giàu ở Hắc Thạch Thành có thêm một vị 'Phương công tử' phú giáp một phương.

"Chủ nhân tỉnh, chúc mừng chủ nhân xuất quan!"

Lúc này, một giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh vang lên.

Mấy nha hoàn diễm lệ quần áo khác nhau, đi sau lưng một vị thiếu nữ váy vàng, đi tới trước mặt Phương Tịch, chỉnh đốn trang phục hành lễ.

Một làn gió thơm xông vào mũi khiến Phương Tịch không khỏi xoa xoa đôi bàn tay.

Hắn mua một tòa đại trạch viện ở Hắc Thạch Thành, lại mua thật nhiều nha hoàn nô bộc.

Trong đó mười hai đại nha đầu, lần lượt được hắn đặt tên là Thủy Tiên, Huệ Lan, Giác Mai, Nguyệt Quý, Sắc Vi, Thanh Hà, Ngọc Lan, Nguyệt Quế, Kim Cúc, Thúy Trúc, Thược Dược, Bách Hợp.

Trong đó mặc váy áo màu vàng chính là đại nha hoàn Nguyệt Quế quản lý mọi chuyện, da thịt mềm mại, quả là tiểu mỹ nhân.

"Ừm, dặn dò, chuẩn bị mở tiệc."

Nhìn đông đảo nữ tử ngưỡng mộ, ánh mắt cung kính, Phương Tịch tùy ý dặn dò một câu.

Hắn không phải là loại người cứng nhắc, muốn bình đẳng với nô bộc nha hoàn, không cần quỳ gì gì đó.

Mà ngược lại, đến cổ đại, hắn hơi bị ký ức nguyên chủ ảnh hưởng, thích mạnh được yếu thua.

Làm nha hoàn nô bộc, nếu như còn dám không quỳ thì chính là không biết lễ nghĩa, không phục cấp trên, đánh chết cũng được!

Cũng may mắn những nha hoàn nô bộc này đều được người môi giới huấn luyện rất kỹ, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Hoặc là đối với Nguyệt Quế và các thị nữ, chủ nhân như vậy mới là bình thường.

Giống như thiên kinh địa nghĩa.

...

Sau nửa canh giờ, sảnh lớn Phương phủ.

Phương Tịch nằm trên mặt ghế mềm, trước mặt bày đầy trân tu món ngon.

Tay gấu, vây cá, tổ yến, thịt vịt nướng, hầm gà...

Các loại nguyên liệu nấu ăn thuần thiên nhiên, trải qua đầu bếp gia vị tỉ mỉ, toả ra mùi thơm nức mũi, khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Mà Phương Tịch cũng hưởng thụ cuộc sống địa chủ phong kiến vạn ác, không cần mình động đũa, ánh mắt hơi ra hiệu thì có một vị tỳ nữ kẹp lấy món ngon đưa lên.

Hắn ra hiệu cho Thược Dược đi lên, nằm trong lồng ngực rộng lớn thâm thuý của đối phương, để Nguyệt Quý kẹp một đũa thịt hươu.

Ai, cuộc sống quá hạnh phúc cũng là một loại phiền não, nam nhân nên bồi bổ nhiều một chút...

Phương Tịch lại uống một ngụm rượu mỹ nhân đưa tới, thỏa mãn thở ra một hơi dài.

Dù sao những nha hoàn xinh đẹp này, người nào cũng nghĩ hết mọi cách để bò được lên giường của hắn, hắn cũng rất là khó xử.

...

Một bữa cơm ăn trọn vẹn gần một canh giờ.

Đối với Phương Tịch thì mặc dù dinh dưỡng kém xa tít tắp Linh mễ của Tu Tiên Giới nhưng lại có thể thoả mãn được ham muốn ăn uống.

Hưởng thụ như vậy, cách mỗi mười ngày nửa tháng hắn sẽ làm một lần.

Cũng coi như là hưởng thụ nhỏ trong cuộc sống tu tiên gian khổ.

Đợi đến hạ nhân dọn dẹp bộ đồ ăn, Phương Tịch đi vào phòng khách, vừa uống thượng phẩm trà xanh do Nguyệt Quế nấu, vừa nghe quản gia a Phúc bẩm báo.

"Lão gia, lão nô đã hỏi thăm rõ ràng, liên quan tới vật liệu yêu ma, thứ này bị quan phủ Đại Lương khống chế, nghiêm cấm tư nhân lưu thông, nhưng vẫn còn có một chút con đường khác, ví dụ như là võ quán!"

A Phúc là một lão giả râu bạc trắng bồng bềnh, nhìn rất có tư thái ẩn sĩ cao nhân.

Nhưng Phương Tịch biết đối phương chính là một lão đầu bình thường, lúc trước dẫn theo cháu trai sắp chết đói ven đường, tự nguyện bán mình làm nô.

"A, võ quán sao?"