Chuyển ngữ: Hắc
Hai người nói rất khẽ, chỉ có Tiểu Chúc đứng gần nhất, lại chuyên tâm nghe lén mới nghe được, Tiêu Ngân Đông dù đứng bên cạnh, nhưng hoàn toàn không nghe thấy. Tiểu Chúc giật mình, biết mình đã biết chuyện không nên biết, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, giả vờ giả vịt như mình không nghe thấy gì.
Cuối cùng nhị hoàng tử cũng buông tha cho Tiêu Ngân Đông và Lâm Tiểu Chúc, đi tới nói chuyện với Bảng Nhãn, Tương Tương gọi một thái giám tới đẩy xe lăn, còn mình thì lại lén chạy tới bên cạnh Lâm Tiểu Chúc.
Thấy Tương Tương đến đây, Tiêu Ngân Đông rất tự giác lánh đi, không quấy rầy hai người nói chuyện, Tiểu Chúc sốt ruột nói: “Tương Tương, vừa rồi cô và nhị hoàng tử mới nói… Là có ý gì…?”
Tương Tương nhìn nàng: “Tiểu Chúc, tôi tới xin lỗi cô.”
Tiểu Chúc sửng sốt: “Xin lỗi ư?”
Sao nàng không biết Tương Tương đã làm gì có lỗi với mình nhỉ…
Tương Tương nói: “Ta không thể ngăn cản nhị hoàng tử và Liễu thái y..”
“Quả nhiên có liên quan tới Liễu Hà An!” Tiểu Chúc giận tới mức đỉnh đầu sắp bốc khói. “Vì sao hắn lại hại Ngân Đông cơ chứ?”
Tương Tương: “Vì có liên quan tới cô, hẳn cô cũng có thể đoán ra. Còn về chuyện…”
“Cái gì?”
Tương Tương thở dài: “Thật ra, chuyện này hơi phức tạp. Người đưa tấu chương dâng lên hoàng thượng là đại hoàng tử.”
“Đại hoàng tử ư? Tôi còn tưởng quan hệ giữa đại hoàng tử và nhị hoàng tử không hòa thuận…”
Tương Tương: “Còn hơn cả thế…”
“Vậy..” Tiểu Chúc không hiểu gì cả.
“Cô cũng biết, hoàng thượng bệnh nặng, chắc chắn phải chọn ra một hoàng tử làm thái tử. Tam hoàng tử vẫn còn nhỏ, mà sức khỏe của nhị hoàng tử rất kém. Thực ra, tất cả mọi người đều chấp nhận chọn đại hoàng tử làm thái tử. Nhưng đại hoàng tử… xét về tài mưu lược chính trị, đúng là không bằng nhị hoàng tử, vả lại hoàng thượng vốn thiên về phía nhị hoàng tử hơn…”
Tiểu Chúc gật đầu, tỏ ý mình vẫn đang nghe, trong lòng cảm thán hóa ra chuyện lằng nhằng này còn phức tạp hơn nàng nghĩ…
“Cho nên, trong kỳ thi võ cử lần này, hoàng thượng có ý hỏi bọn họ xem có nên nhân cơ hội đi diệt quân Thát hay không. Đại hoàng tử nói nên đi, cần lập uy, báo thù, thừa thắng xông lên, bất kể thế nào cũng nên xuất chinh, mà nhị hoàng tử lại nói không nên, bởi vì con giun xéo lắm cũng quằn, quân Thát đã bị Thư Đông Thế ép tới đường cùng, đã không còn đường rút quân, nếu tiếp tục đuổi cùng giết tận, không cho bọn họ có thời gian thích nghi, chắc chắn họ sẽ bùng nổ, vùng lên kháng cự, dù ph eta có thắng thì cũng khiến hai bên tổn thất nặng nề.”
Tiểu Chúc càng khó hiểu: “Nếu nhị hoàng tử đã cho rằng không nên tấn công quân Thát, sao hắn lại ép Ngân Đông đi?”
Tương Tương nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Hắn cố ý nói thế đấy. Thực ra, hắn đã lén đổi tấu chương của đại hoàng tử.”
Tiểu Chúc: “Hả?”
Tương Tương: “Đại hoàng tử dâng tấu chương, tiến cử Uy Viễn tướng quân là người rất có kinh nghiêm, tuy tuổi hơi cao nhưng rõ ràng thích hợp hơn Tiêu Ngân Đông, có thể nói, đại hoàng tử vốn không hề để ý tới Tiêu Ngân Đông… Nhưng nhị hoàng tử lại lén tráo tấu chương của hắn, đổi thành Tiêu Ngân Đông. Mà hoàng thượng cũng hiểu được ý kiến này không tệ, chờ đến khi công bố, Tiêu Ngân Đông đã dẫn binh đánh giặc rồi, đại hoàng tử mới biết chuyện này có vấn đề, nhưng cũng không kịp trở tay nữa rồi.”
Tiểu Chúc: “Nhưng rõ ràng nhị hoàng tử không ủng hộ việc tấn công.. Vậy ra, lần này chỉ cần Tiêu Ngân Đông thất bại, liền có thể chứng minh lời hắn nói là đúng, hắn sẽ càng được hoàng thượng trọng dụng, nhân tiện còn trừ khử được Tiêu Ngân Đông ư?”
“… Cô thật thông minh.” Ánh măt Tương Tương phức tạp nhìn nàng. “Nhị hoàng tử luôn gạt tôi, sau khi hoàng thượng công bố thì ta mới được biết… xin lỗi.”
Tiểu Chúc lắc lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới cô, cô không cần phải xin lỗi. Tôi còn phải cám ơn cô, tuy tôi đã từng nghĩ đây có thể là do nhị hoàng tử cố ý, nhưng không ngờ chuyện này lại phức tạp như thế. Hiện giờ, có lẽ… tôi phải nhắc nhở Ngân Đông cẩn thận hơn mới được.”
“Nhưng hắn phải xuất chinh, chắc chắn sẽ có gặp nhiều điều bất trắc, chuyện này…” Tương Tương nhíu mày. “Trước kia hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, nay có thể trở thành Võ trạng nguyên, nhưng lại bị nhị hoàng tử gây khó dễ… Lại muốn hắn đi đánh giặc, hắn chắc chắn sẽ gặp khó khăn…”
Tiểu Chúc: “Haizz, thực ra tôi không lo chuyện đánh giặc, tôi tin tưởng hắn sẽ thắng.” Khi nói những lời này, trong lòng Tiểu Chúc đột nhiên cảm thấy rất tự hào và kiêu ngạo.
Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Nhưng, tôi chỉ sợ trong quân lại có người đánh lén hắn…”
Tương Tương gật đầu: “Rất có thể như vậy, cô phải nhắc hắn, để hắn biết đường đề phòng.”
“Được.” Tiểu Chúc gật đầu. “Nhưng nhị hoàng tử nói hắn không sống được bao lâu nữa… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tương Tương ngẩn người, rồi cười khổ: “Nhị hoàng tử không thể sống qua mùa thu này.”
“Hả?”
“Trong lòng các thái y đều hiểu rõ nhưng không dám nói ra, mà Liễu thái y y thuật cao thâm, cũng không thể cứu nổi.”
Tuy trong lòng Tiểu Chúc rất ghét nhị hoàng tử, nhưng dù sao cũng đoán Tương Tương và nhị hoàng tử có tình cảm đặc biệt, Tiểu Chúc mấp máy môi an ủi: “Cô, cô cũng đừng quá đau lòng….”
Tương Tương mỉm cười: “Sao tôi lại đau lòng cơ chứ? Hiện giờ điều duy nhất tôi có thể làm, chính là…” Giọng nói của nàng nhẹ đi rất nhiều: “Giúp hắn sớm rời khỏi nhân thế…”
Không ngờ Tương Tương lại nói như thế, Tiểu Chúc trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Tương Tương. Tương Tương nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Chúc như thế, khẽ cười thành tiếng, rồi nói: “Cô cần gì phải kinh ngạc như thế? Chẳng lẽ cô cảm thấy hắn không nên chết ư?”
“Nhưng, giữa hai người…” Tiểu Chúc thì thầm.
“Đó chẳng qua là quá khứ mà thôi. Trước kia, tôi còn không biết hắn là nhị hoàng tử, còn cho rằng hắn là thái giám….”
Tiểu Chúc: “…”
Tương Tương mỉm cười: “Một thái giám ốm yếu bệnh nặng… Khi ấy, hắn thường xuyên nôn mửa, dường như rất chán ghét những món ngon tuyệt vời xung quanh mình. Vì muốn động viên hắn, tôi đã lén lấy trộm hương vốn được điều chế riêng cho hoàng thượng để hắn dùng, thường xuyên qua lại, tôi biết hắn không phải thái giám, tuy hoài nghi thân phận của hắn nhưng vẫn ở bên hắn. Sau đó tôi mới biết, hắn chính là nhị hoàng tử… Tôi rất ngạc nhiên, nhưng cũng không trách hắn gạt tôi, thậm chí còn rất vui vẻ, dù sao là một nhị hoàng tử, vẫn có thể sống dễ chịu hơn một thái giám.”
Tuy Tương Tương kể rất bình thản, thỉnh thoảng lại cười, nhưng nụ cười rất yếu ớt, run rẩy như đang mếu…
Tương Tương tiếp tục nói: “Nhưng… rồi tôi biết được một bản chất khác của hắn, hắn rất độc ác. Ngày ấy, điều hương sư kia chỉ trêu chọc tôi một chút… thực ra tôi và người đó cũng thường xuyên nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng trêu chọc nói đùa, nhưng không ngờ hôm sau, người đó đã chết. Tôi mới biết được, hóa ra hắn luôn phái người giám sát tôi, bất cứ lúc nào cũng “giúp” tôi. Tôi rất tức giận, đã cãi nhau với hắn một trân, thậm chí hắn còn xin lỗi… Nhưng, rồi lại một lần nữa, tôi bất cẩn bị ngã, một thị vễ đã đỡ tôi về Điều hương điện, ngày hôm sau người thị vệ ấy cũng chết…”
Tiểu Chúc: “…”
Quá biến thái…
Tương Tương nhìn nàng nói: “Cô cũng cảm thấy rất đáng sợ đúng không? Tôi lại cãi nhau với hắn, nhưng lần này thái độ của hắn rất kiên quyết, chẳng những quản chặt tôi, mà còn càng ngày càng quá đáng. Bất kỳ người đàn ông nào nói với tôi quá hai câu, dù là thị vệ hay thái giám, đều sẽ chết, mà những người gây khó dễ cho tôi, là điều hương sư hay các ma ma, cũng đều phải chết… Tôi vốn có một người bạn nhỏ là thái giám, tên là Tiểu Di Tử, chỉ mới mười ba tuổi, cuối cùng cũng bị hắn giết chết.”
Tiểu Chúc hoàn toàn không có gì để nói.
“Từ khi bắt đầu, tôi đã ý thức được, mình và hắn không thể ở bên nhau. Hắn lại rất quyết đoán, rất đáng sợ. Tôi thử khuyên nhủ hắn, để hắn đừng quá cực đoan như thế nhưng vô ích, thậm chí hắn còn định đem nhốt tôi lại, tôi thật sự vô cùng sợ hãi… Tình cảm ban đầu mà tôi dành cho hắn, dưới sự tra tấn tinh thần ấy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và oán hận, cho nên tôi muốn bỏ trốn, sau đó Liễu thái y xuất hiện, sau đó, tôi đã tới Lan Cao Minh Chúc.”
“Hóa ra là như thế… Vậy bây giờ hắn đã sửa chữa sai lầm chưa? Sau khi bắt được cô về, hắn có làm gì cô không, có làm gì Liễu Hà An không…”
“Liễu Hà An? Vì Liễu Hà An là thái y duy nhất được hắn tin tưởng, nhưng sau chuyện này, hắn cũng không còn tin tưởng Liễu Hà An nữa. Ngay cả tôi…” Tương Tương vén ống tay áo lên, trên cổ tay đều là những vết tím xanh.
Tiểu Chúc trợn mắt.
Tương Tương cười khổ: “Mỗi ngày trở về, tôi đều bị hắn trói lại, hắn sợ tôi chạy trốn.”
“Đây,… người này thật đáng sợ.”
Tương Tương nhìn về phía nhị hoàng tử nói: “Cũng không sao, dù sao hắn cũng không sống được bao lâu nữa… Người mang thuốc cho hắn uống mỗi ngày là tôi, người đốt hương cũng là tôi, muốn ra tay đều rất dễ dàng.”
Tiểu Chúc gật đầu, cầm tay Tương Tương nói: “Tương Tương, cô khổ quá…”
Vừa sờ bàn tay Tương Tương, nàng mới giật mình vì tay của Tương Tương quá lạnh, Tiểu Chúc nghi ngờ hỏi: “Tương Tương, cô làm sao vậy?”
Tương Tương lắc đầu: “Không sao, vì hắn rất đa nghi, luôn bắt tôi phải uống thử một ngụm, chắc chắn không có vấn đề gì thì hắn mới uống. Vậy nên thân thể tôi cũng bị hao tổn… Nhưng cô không cần quá lo lắng, không sao đâu.”
Biết dù mình có nói thế nào thì Tương Tương cũng không thay đổi ý định, Tiểu Chúc chỉ có thể mím môi gật đầu, nhìn thấy nhị hoàng tử đưa tay ngoắc Tương Tương ý bảo nàng đi qua, Tương Tương chỉ có thể đứng dậy, nói với Tiểu Chúc: “Tiểu Chúc, cô thật hạnh phúc, cũng rất may mắn, nhất định phải biết quý trọng. Tôi hận nhị hoàng tử, cũng rất căm ghét Liễu thái y, nhưng tôi cũng rất cảm ơn Liễu thái y đã để cho tôi quen biết cô, cô thật sự là một cô gái rất tốt.”
Không hiểu sao, nghe những lời Tương Tương nói lại khiến Tiểu Chúc cảm thấy bất an: “Tương Tương…”
Nhưng Tương Tương đã xoay người rời đi, đi về phía nhị hoàng tử.
Lâm Tiểu Chúc thở dài, cũng trở về bên cạnh Tiêu Ngân Đông, Tiêu Ngân Đông không phải là người biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt người khác, nhưng theo bản năng cũng cảm thấy Tiểu Chúc đang buồn, hắn lén cầm tay nàng hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Chúc lắc đầu: “Không có gì… Có một số chuyện, lát về em sẽ nói cho chàng.”
Vì nhị hoàng tử không khỏe nên Quỳnh Lâm yến cũng không tổ chức lâu, một lát sau mọi người lục tục ra về, Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông ngồi xe của mình về tiêu phủ, rốt cuộc Tiểu Chúc cũng có cơ hội nói cho Tiêu Ngân Đông biết vì sao hắn phải đi đánh giặc.
Hiển nhiên độ phức tạp của vấn đề đã vượt quá khả năng lý giải của Tiêu Ngân Đông, mất một lúc sau hắn mới nói, “Ừm…”
Tiểu Chúc: “…” Nàng nửa cười nửa mếu nói: “Haizz, tóm lại chàng nhất định phải cẩn thân, không những là quân địch cần tấn công mà quan trọng hơn, còn phải đề phòng chính quân mình, tránh bị hắn đánh lén.”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Được, ta biết mà.”
Tiểu Chúc vẫn lo lắng: “Chàng ngốc như thế, em rất lo, nếu em có thể đi cùng chàng thì tốt biết mấy.”
Tiêu Ngân Đông lập tức lắc đầu: “Không được… Một cô gái nhỏ như nàng, quá nguy hiểm!”
Tiểu Chúc: “Cô gái nhỏ… Em đánh chàng bây giờ.”
Tiêu Ngân Đông cười hiền: “Tiểu Chúc, nàng đừng lo lắng quá, chắc chắn ta sẽ không sao mà.”
Tiểu Chúc xoa xoa mặt hắn: “Vâng.”
Hắn giữ tay nàng lại, cúi đầu hôn lên môi nàng.
*
Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông ăn ý phối hợp, không nói chuyện này cho Tiêu Minh Duệ và Trịnh Thấm biết, để tránh hai vị phụ huynh đại nhân lo lắng. Nhưng Tiểu Chúc vẫn dặn Tiêu Ngân Đông ám chỉ với Tiêu Minh Duệ, phải đề phòng nhị hoàng tử. Dường như Tiêu Minh Duệ đã chuẩn bị sẵn, chỉ gật đầu bảo hắn chuyên tâm chuẩn bị chiến sự.
Vì thời gian rất gấp, hàng ngày Tiêu Ngân Đông phải tận dụng thời gian chuẩn bị lương thảo, rồi lại tới quân doanh tập luyện với binh linh. Mỗi ngày thấy hắn thoải mái trở về, Tiểu Chúc biết hắn không gặp vấn đề gì, cũng đã yên tâm hơn.
Mười ngày sau, Tiêu Ngân Đông chính thức dẫn năm vạn tinh binh xuất phát, chinh phạt quân Thát.
Tiểu Chúc đứng giữa đám dân chúng, nhìn gấu chó nhà mình dẫn dắt quân đội từ từ rời khỏi kinh thành, trong lòng lại thầm cảm khái.
Gấu chó nhà ta mặc thêm áo giáp, liền biến thành anh hùng.