Chuyển ngữ: Hắc
Lâm Tiểu Chúc: “…”
Tô Tương Tương đi theo phía sau: “…”
Tiểu Chúc trợn trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Đông, chỉ thấy hắn cũng rất nghiêm túc nhìn nàng, nhìn không giống người đang nói đùa.
Tiểu Chúc cứ ngây như phỗng một lúc lâu mới nói: “Huynh bịlây bệnh của mẹ huynh đấy à?”
Tiêu Ngân Đông khó hiểu hỏi lại: “Hả?”
Tiểu Chúc chỉ chỉ vào đầu: “Cả nhà các người sao đều bất bình thường thế…” rồi lại đẩy hắn: “Ngại quá, ta nghĩ huynh nhận nhầm người rồi”
Tiêu Ngân Đông: “Không đâu, Lâm cô nương, ta tới tìm cô mà.”
Tiểu Chúc chẳng hiểu gì nên độp lại: “Vì sao huynh lại muốnthành thân với ta? Hả?”
Tiêu Ngân Đông ngẩn người: “Vì… ta muốn chịu trách nhiệm với cô.” Nói xong, mặt hắn lại đỏ, ánh mắt tuy rất nghiêm túc, nhưng lại không ngừng nhìn môi Lâm Tiểu Chúc.
Tiểu Chúc sa sầm nét mặt quát: “Đồ lưu manh, huynh đang nhìn gì đấy!!!”
Tiêu Ngân Đông vội vàng nhắm mắt lại: “Ta không nhìn gì cả! Lâm cô nương, Tiêu mỗ chắc chắn không có ý đó, chính là… chúng ta… Ta nên chịu trách nhiệm! Ta muốn cưới cô!”
Tô Tương Tương đứng cạnh, vẻ mặt vô cùng phức tạp nói: “Cácngười… đã…”
Tiểu Chúc không biết giải thích thế nào cho phải: “Cô đừng nghe hắn nói lung tung! Chúng ta chưa làm gì cả!!!”
Tiêu Ngân Đông mở mắt nói: “A Văn và A Vũ đã nói cho ta biết! Bọn họ nói… ta bị hạ dược, mất tỉnh táo đã hôn cô… Hơn nữa bản thân ta cũng mơ hồ có ấn tượng.”
Tiểu Chúc nhìn Ngân Đông, nhoẻn miệng cười: “Ý huynh là, vì huynh bị hạ dược nên đã hôn ta, cho nên muốn chịu trách nhiệm với ta, muốn cưới ta phải không?”
Tiêu Ngân Đông kiên định gật đầu: “Đúng thế.”
“Ha ha.” Tiểu Chúc mỉm cười. “Thế A Văn và A Vũ có nói cho huynh biết, huynh còn hôn cả anh trai mình Tiêu Thần Tức không?”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Tô Tương Tương: “…”
Tiểu Chúc giận dữ quát: “Sao nào, huynh có muốn cưới luôn cả Tiêu Thần Tức không?”
Tiêu Ngân Đông ngây ngốc đáp: “Anh cả thì lại khác…”
“Khác cái gì mà khác! Theo như ý huynh, chỉ cần hôn môi thì phải thành thân, như vậy cũng quá kỳ quái! Huống hồ cả hai chúng ta đều không tự nguyện, huynh bị hạ dược nên mới mất lý trí, mà ta bị huynh khống chế, chỉ vì mấynụ hôn kia, sao có thể thành thân được cơ chứ?” Con thỏ nhỏ gầm lên.
Ai ngờ Tiêu Ngân Đông lại càng hoang mang: “Hóa ra, chúng ta không chỉ hôn một lần…”
Lâm Tiểu Chúc: “..” Tiêu Ngân Đông, phiền huynh chú ý tới trọng điểm có được không??? Nàng gần như phát điên: “Ta mặc kệ huynh nghĩ gì đi nữa, ta nói cho huynh biết, ta không muốn gả cho huynh! Huống hồ mẹ huynh, Tiêu phu nhân cũng sẽ không đồng ý cho ta bước chân vào Tiêu gia.”
Tiêu Ngân Đông: “Không, mẹ đồng ý rồi.”
Lâm Tiểu Chúc: “… Cái gì?”
*
Nửa canh giờ trước, tại Tiêu phủ.
Được sưởi ấm cơ thể, một lúc sau Tiêu Ngân Đông từ từ tỉnh lại,lại cảm thấy khó thở, ho khan vài tiếng thì A Văn và A Vũ xông vào. Tiêu Ngân Đông ngạc nhiên hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hai gã kia líu ríu kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tiêu Ngân Đông vô cùng hoảng hốt, vội vã đứng dậy mặc quần áo, A Văn khó hiểu hỏi Tiêu Ngân Đông muốn làm gì.
Tiêu Ngân Đông nghiêm túc nói: “Ta… ta lại làm thế với Lâm cô nương, ta phải chịu trách nhiệm!”
“… Dạ?”
“Ta muốn cưới Lâm cô nương làm vợ!”
A Văn và A Vũ há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tiêu Ngân Đông đi nhanh ra ngoài, lại trông thấy Trịnh Thấm đi đi lại lại ngoài cửa, Trịnh Thấm trông thấy Tiêu Ngân Đông tỉnh lại, mừng rỡ đi tới, nhưng nhìn hắn vừa tỉnh đã mặc y phục chỉnh tề muốn ra ngoài, bà lấy làm khó hiểu, hỏi hắn định đi đâu.
Tiêu Ngân Đông lặp lại câu nói: “Con đã làm chuyện đó với Lâm cô nương, con phải chịu trách nhiệm, con muốn cưới nàng.”
Trịnh Thấm giận đến mức mắt trợn trắng. Bà run run nói: “Con, con nói gì…”
Tiêu Ngân Đông: “Con muốn cưới Lâm cô nương!”
Nếu không có Bạch Mai vừa khóc vừa khai ra, Trịnh Thấm thậtsự vẫn còn nghi ngờ chuyện này do Lâm Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông bàn mưu tính kế. Bà nghĩ tới thời gian gần đây, Tiêu Ngân Đông chỉ biết đến mỗi mình Lâm Tiểu Chúc, càng cảm thấy bất đắc dĩ: “Con thật sự muốn cưới Lâm Tiểu Chúc ư? Là… nạp thiếp phải không?”
Tiêu Ngân Đông nghiêm túc nói: “Đương nhiên là chính thê. Con chưa từng cưới vợ, sao có thể nạp thiếp?”
Chuyện này… Trịnh Thấm suy nghĩ rồi nói: “Ý con là, sau này vẫn sẽ nạp thiếp?”
Tiêu Ngân Đông ngạc nhiên hỏi: “Nếu đã cưới vợ rồi còn nạp thiếp làm gì?”
Trịnh Thấm: “…” Rồi bà thở dài nói: “Thôi được rồi, con quyết tâm muốn cưới con nhóc kia, ta cũng chẳng còn gì để nói. Nếu ta tiếp tục ngăn cản,chẳng biết chuyện này sẽ đi tới đâu.. Nhưng cha con còn chưa về, chuyện này vẫn phải bàn bạc với ông ấy đã.”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Con đi tìm Lâm cô nương trước.”
Trịnh Thấm gắt: “Con không chờ được à, thằng ngốc này.”
Tiêu Ngân Đông: “Không, con sợ Lâm cô nương không đồng ý!”
“Hừ! Cô ta chắc chắn đồng ý! Con không nhớ à, lần trước cô ta đã gây rắc rối cho nhà ta!”
Tiêu Ngân Đông rầm rì: “Đó là trước kia…”
Lần đó Tiểu Chúc sợ hắn ở lại Tiêu phủ gặp khó khăn nên mới tình nguyện hi sinh, nhưng giờ Tiêu Ngân Đông đã hoàn toàn hòa nhập với gia đình này, Tiểu Chúc chắc chắn sẽ không đồng ý gả cho hắn.
Trịnh Thấm khinh bỉ nói: “Yên tâm đi, con nói muốn cưới cô ta, cô ta sẽ vui đến mức nhảy dựng lên cho coi.”
Tiêu Ngân Đông cố chấp nói: “Không đâu, con phải tìm cô ấy nói chuyện đã.”
Thấy hắn khăng khăng như vậy, Trịnh Thấm đành đồng ý: “Thôi, con đi đi.”
Dù sao bọn họ đã đồng ý cho Tiểu Chúc vào nhà họ Tiêu, giờ còn ngăn bọn họ gặp mặt làm gì. Chờ đến khi Tiêu Ngân Đông rời đi, nha hoàn Liên Nhi mới không kìm được hỏi: “Phu nhân, người thật sự cho phép nhị công tử cưới Lâm cô nương ư?”
Trịnh Thấm nói: “Cưới vào được không có nghĩa không thể hưu thê. Thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất, Ngân Đông cứ nhớ mong cô ta, ta không thể ngăn cản nổi, chỉ e sau này nó sẽ trách ta. Ta đành tác thành cho nó một lần, để nó nếm đủ rồi, đến lúc ấy sẽ tự nhận ra Lâm Tiểu Chúc không phải là người phù hợp, tương lai sẽ không còn mong nhớ nữa.”
Liên Nhi tròn mắt khen: “Phu nhân thật cao minh.”
*
(từ bây giờ sẽ đổi xưng hô của Tiêu Ngân Đông vs Lâm Tiểu Chúc từ ta – cô sang ta – nàng nhé.)
Tuy rằng Tiểu Chúc không tin Tiêu phu nhân lại đồng ý cho Ngân Đông cưới nàng, nhưng Tiêu Ngân Đông không phải là người biết nói dối, vì thế nàng đành phải tin, không thể dùng lý do này để từ chối hắn.
Vì thế nàng lại tận tình khuyên nhủ: “Tiêu Ngân Đông à, ta đã nói với huynh rồi, thật sự ta không cần huynh chịu trách nhiệm, với ta mà nói, chuyện này không quá quan trọng.”
Tiêu Ngân Đông: “…” Không quá quan trọng?
Tiểu Chúc nhìn Tương Tương, nói: “Tương Tương à, cô có thể tạm tránh đi một lát được không? Tôi có chuyện muốn nói với Tiêu Ngân Đông.”
Tô Tương Tương thật ra cũng không cần ở lại, nên gật đầu rời đi, trước khi đi còn nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi.” Giống như sợ Tiểu Chúc bị Tiêu Ngân Đông bắt nạt vậy.
Tiểu Chúc cười cười, sau đó nhìn trái nhìn phải, xác địnhkhông có ai mới thì thào nói với Tiêu Ngân Đông: “Ta nói cho huynh biết, đâykhông phải là lần đầu tiên ta bị người khác hôn.”
Tiêu Ngân Đông: “…” Hắn nghi ngờ hỏi lại: “Vậy người đầutiên là ai?”
“À, ta bị ác bá Tiêu Ngân Đông hôn rồi.” Tiểu Chúc bất đắcdĩ nói.
Tiêu Ngân Đông: “… Đó không phải ta sao?”
“Nhưng Tiêu Ngân Đông lúc đó không phải là huynh, bây giờhuynh mới là Tiêu Ngân Đông.”
Tiêu Ngân Đông thầm nghĩ: đau đầu quá.
Một lúc sau, hắn mới gật đầu: “Dù sao Tiêu Ngân Đông cũng chếtrồi, lẽ ra hắn nên chịu trách nhiệm với nàng, nhưng không làm, cho nên dù ta thừahưởng thân xác hắn, hay vì bản thân ta, ta cũng nên chịu trách nhiệm với nàng.”
Tiểu Chúc; “… Thôi, không nói nữa, huynh đi đi.”
Tiêu Ngân Đông ngẩn người: “Nàng đồng ý rồi ư?”
“Đương nhiên…” Tiểu Chúc cười nói: “Huynh cứ ra ngoài trướcđi.”
Ngân Đông ngoan ngoãn đi ra ngoài, sau đó Tiểu Chúc mới nóitiếp: “Đương nhiên ta không đồng ý.” Sau đó đóng rầm cửa lại.
Tiêu Ngân Đông đứng ngoài cửa: “…”
Sau đó hắn lại ra sức gõ cửa, Tiểu Chúc tức giận quát: “Huynhcứ gõ tiếp đi, để hàng xóm xung quanh tới nhìn, dù huynh gõ bao lâu nữa, tacũng sẽ không mở cửa.”
Tiêu Ngân Đông: “Không đâu.”
Tiểu Chúc nghĩ thầm, không đâu cái gì?
Tiêu Ngân Đông nói tiếp: “Dù sao nàng cũng vẫn phải ra ngoài…”
Tiểu Chúc: “…”
Cuối cùng nàng bực dọc quát: “Được lắm, vậy huynh cứ ở ngoàiđó mà chờ, hừ!” DỨt lời cũng không để ý tới hắn, xoay người bỏ đi.
Tiêu Ngân Đông vẫn tiếp tục đứng ngoài, nhưng lại không gõ cửanữa. Tiểu Chúc quay vào trong nhà, chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của Tô TươngTương.
Tô Tương Tương: “Tiểu Chúc, rốt cuộc là…”
Tiểu Chúc bất đắc dĩ nói: “Một đống chuyện xui xẻo, tôi cũngkhông thể nói rõ. Dù sao cũng không cần để ý tới hắn, đồ ngốc đó, tôi khôngthèm để ý thì thôi, hắn để ý làm gì, còn đòi chịu trách nhiệm… Hứ, thế sao hắnkhông cưới luôn cả anh hắn ấy.”
Tô Tương Tương: “Khụ khụ, vì cô là con gái.”
Tiểu Chúc không nhịn được cười nói: “Được rồi, hắn đứng lâunhư thế, chắc đi rồi nhỉ.”
Tô Tương Tương hỏi: “Vì sao cô lại không đồng ý?”
Tiểu Chúc ngạc nhiên: “Hả, Tương Tương, vì sao lại nghĩ tôisẽ đồng ý?”
“Tôi cảm thấy nhìn qua cô và hắn cũng rất đẹp đôi, lúc haingười nói chuyện đều rất vui vẻ, rất hòa hợp.”
Tiểu Chúc bĩu môi: “Đâu có, vừa rồi không phải tôi mới bị hắnlàm tức chết hay sao… Trước kia tôi luôn cười, vì hắn… Haiz, vì hắn nhìn có vẻhơi ngốc, hơn nữa, rõ ràng là…”
Rõ ràng là một tướng quân tài giỏi như thế, nhưng giờ nànghoàn toàn không hiểu hắn còn có quan hệ gì với Thư Đông Thế trong ký ức củamình không nữa, người đâu mà cổ hủ lại khô khan đến ngốc nghếch như thế, thậtlà…
Tương Tương cười nói: “Người thông minh thường hay giả ngu,tôi cảm thấy Tiêu công tử cũng không phải người ngu ngốc, nhưng có cảm giác ngườinày luôn tự đấu tranh tư tưởng, tuy gặpkhó khăn nhưng vẫn luôn kiên trì không chùn bước.”
Tiểu Chúc ngẩn người, vội nói: “Sao nào, Tương Tương, sao độtnhiên cô lại nói giúp gã gấu chó kia thế? Sao thế, chẳng lẽ cô..” Vừa nói nàngcòn vừa nháy mắt mấy cái.
Tương Tương dở khóc dở cười: “Cô còn gắp lửa bỏ tay người,tôi chỉ nhận xét mấy câu mà thôi, nhưng dù sao tôi cũng hiểu cô và hắn cũng cóđiểm không hợp. Lúc nãy tôi còn chút bận tâm, giờ cô đã xác nhận là khôngthích hắn, vậy cũng không sao.”
Tiểu Chúc đột nhiên muốn hỏi vì sao Tương Tương lại cảm thấybọn họ không hợp nhau nhưng vừa định hỏi lại nghĩ ra vì sao lại phải như vậy,nên nhíu mày gật đầu, không nói tiếp, hai người lại bắt đầu nói chuyện làm ăn.
Sáng hôm sau, Tiểu Chúc vừa ngáp vừa bước xuống giường, cùng Tương Tương đang cầm túi hương liệu, chuẩnbị mở cửa ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa, đi ra ngoài hai bước đã giật mình.
Bởi vì có một con gấu chó đang co ro người ngủ bên ngoài…
Thời tiết bây giờ vẫn còn rất lạnh, mà gấu chó mặc không đủ ấm,lại ngồi đây cả một đêm, ngay cả lông mi cũng đọng hơi nước.
Tiểu Chúc phục rồi, nàng đá hắn một cái: “Này, này..”
Tiêu Ngân Đông mơ hồ tỉnh dậy trợn mắt: “A, Tiểu Chúc, rốtcuộc nàng cũng ra rồi…”
Tiểu Chúc hít sâu một hơi nói: “Thế này là thế nào, huynh ngồingoài này cả đêm à?”
Tiêu Ngân Đông thật thà nói: “Hình như là vậy…”
Tiểu Chúc: “…”
Tương Tương bước ra sau, trông thấy Tiêu Ngân Đông ngồi đócũng rất kinh ngạc: “…”
Tiểu Chúc khóc không ra nước mắt: “Tiêu Ngân Đông, rốt cuộchuynh muốn làm gì?”
Tiêu Ngân Đông vô tội nói: “Ta, ta muốn cưới nàng…”
Tiểu Chúc không phản bác được, nuốt nước mắt vào trong. Nàngngẫm nghĩ một lúc nói: “Huynh tránh ra, ta muốn đi mở cửa hàng.”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Được.” Hắn ngoan ngoãn tránh sang mộtbên, lại hắt hơi một cái.
Tiểu Chúc: “…” Nàng liếc mắt nhìn hắn, hôm qua hắn bị hạ dược,bị dội nước lên người, nay lại trầm mình cả đêm ngoài trời rét. Dù có khỏe mạnhđến đâu, không cảm mới là lạ.
Tiểu Chúc giận dữ nói: “Này, có phải bị cảm rồi không?”
Tiêu Ngân Đông nhíu mày: “Chắc là không… hắt xì.”
Tiểu Chúc: “…” Nàng bóp trán, hít một hơi thật sâu nói: “Chắcchắn bị cảm rồi.. Huynh đừng có lằng nhằng ở đây nữa, mau về Tiêu phủ đi.”
Tiêu Ngân Đông xoa mũi nói: “Không sao đâu mà.”
Tiểu Chúc nói: “Dù bây giờ huynh có ở đây chờ ta, ta cũngkhông đồng ý, nếu huynh muốn theo đuổi ta, thì phải biết giữ sức khỏe chứ? Nghechưa, mau về Tiêu phủ đi.”
Tiêu Ngân Đông: “Tiểu Chúc, nàng đang quan tâm ta hả?”
Tiểu Chúc: “Đúng thế, mau về đi thôi.”
Tiêu Ngân Đông nở nụ cười mãn nguyện: “Vậy tại hạ cáo từ trước,đa tạ Lâm cô nương quan tâm.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Tiểu Chúc thở phào nhẹ nhõm: “Sớm biết thế này, tôi đã kiênnhẫn khuyên hắn về rồi.”
Tương Tương lại thở dài. Tiểu Chúc tò mò hỏi: “Cô giận gì vậy?”
Tương Tương bất đắc dĩ nói: “Tiêu Ngân Đông đúng là… đồ ngốc.Nhưng Tiểu Chúc à, cô cũng chẳng thông minh hơn đâu. Vừa rồi hắn đồng ý ra về,vì cho rằng cô quan tâm hắn, huống hồ cô cũng đã nói nếu muốn theo đuổi cô thìhắn phải giữ gìn sức khỏe, hắn cho rằng cô đồng ý cho hắn theo đuổi cô.”
Tiểu Chúc: “…” Cuối cùng nàng gầm lên giận dữ: “Tiêu NgânĐông! Huynh mau cút về cho ta! Bệnh không rời giường được là tốt nhất!”