Mặc dù xác suất thành công là tỉ lệ rất nhỏ, nhiều khi là phát triển không đúng kế hoạch, mà là đi theo một hướng mà không ai biết trước.
Cái này Lý Khang đành chịu, hoặc là nó phát triển theo hướng có lợi dù không như ý mình thì nó cũng có tác dụng nhất định, hoặc là nó tiến hoá thành thứ mà chính hắn cũng không biết rõ.
Đối với slime beta, không cẩn thận là chết không phải nghi ngờ.
Với 14 mẫu slime beta, nói ít thì ít so với slime alpha, nói nhiều là mỗi lần thực nghiệm đều tốn không ít thời gian.
Lý Khang ngẩn đầu nhìn bầu trời, không mây nhưng nó vẫn u ám như hằng ngày.
Hai vầng trăng rồi cũng sắp đi đến hồi kết. Dựa theo những gì trước đó đã xảy ra, Lý Khang không cam đoan có biến cố nào xảy ra nữa hay không, nhưng mà hắn biết mình phải hoàn thành chuyện của slime beta trước khi có cái gì đó ập đến.
Hoặc là Tử tinh mọc lên rồi chen vào giữa hai mặt trăng, lại nằm mơ thấy ác mộng.
Hoặc là Lam tinh nhường Bạch tinh lặn mất, để Tử tinh nuốt Lam tinh, [Cảm Quan] lại nâng cấp. Sau đó, vì mệt mỏi mà ngủ say, ý thức rời khỏi thân xác, [Cảm Quan] bị tắt, vi ngã độc tôn Tử tinh trên trời ngao du tự cao tự đại hồi phục thân thể.
Hoặc là, tất cả đều không phải, Hồng tinh, Lục tinh, Hoàng tinh,... Đều đang núp lùm chờ đợi xuất hiện.
Lý Khang cũng chỉ là phàm nhân, nào có thể tính toán kĩ lưỡng mà sâu xa, lường hết mọi nguy cơ được. Hắn ấy à, chỉ là một con kiến may mắn mà thôi.
Một con kiến bị con thỏ đạp trúng, hoặc là con voi nào đấy; trong mắt hắn, voi và thỏ không khác biệt: bị đạp trúng chỉ có cái chết.
À không, so với lũ kiến, tư cách xách giày hắn cũng không xứng.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.
Vì để đủ thời gian quan trắc, mỗi mẫu thí nghiệm Lý Khang cho cách nhau một khoảng thời gian đủ lâu, đại khái chừng một tiếng, hắn biết chừng này thời gian không phải là để sinh đột biến, mà thời gian xoay tua quan trắc vật mẫu khác. Nhưng chỉ như vậy, đã khiến hắn quay mồng mồng.
“Slime beta 01 gọi tắt là sb.01 đang ở trong trạng thái, tạm gọi là ‘suy yếu'.
Dựa theo quan sát, chủ thể không còn khả năng di chuyển hay khả năng đàn hồi nảy nở như slime mẹ. Dự đoán, vật chất bên trong đầu đạn SD - 080 đã tác động lên toàn bộ sb.01..”
Lý Khang một bên ghi chép, một bên quan sát, cuối cùng cho ra một kết luận ban đầu: thứ bên trong đầu đạn có tác dụng phân huỷ hoặc phân giải cấu trúc phân tử cực mạnh!
Chúng ta đều biết, dù là con người, sinh vật hữu cơ, vật chất vô cơ đều được cấu thành từ hợp chất, phân tử, nguyên tử,.. Nhỏ hơn nữa là các hạt hạ nguyên tử rồi là hạt quark.
Chúng ta không bàn về vật lý lượng tử hay lý thuyết vũ trụ, tác giả không muốn coppy một đoạn kiến thức khoa học nào đó rồi để vào, tác giả chỉ muốn nói đến là luận về bản chất mọi thứ đều cấu thành từ năng lượng, từ những hạt năng lượng rung động.
Vậy nếu như có thứ phá vỡ được cấu trúc đấy thì sao? Lý Khang đang cho rằng thứ bên trong đầu đạn kia làm được như vậy.
Hoặc giả là tương đương, hoặc là mớ kiến thức cao cấp hơn.
Ai biết được.
Dù sao ở đây cũng không phải là Trái Đất.
Nếu như ý nghĩ của hắn là đúng rằng có vật chất có thể phá huỷ cấu trúc rung động mọi vật vậy thì thứ giam giữ được nó - vỏ đầu đạn, còn kinh khủng cỡ nào nữa?
Đây cũng là trở ngại lớn nhất của slime beta. Hắn phải tìm cách chiết xuất được loại vật chất đó nếu như muốn loại slime beta thành công, hoặc sẽ toàn là phế phẩm.
Thật ra thì đã không còn cơ hội nữa rồi, dù muốn dù không, hắn đã hết thì giờ, thứ hắn có thể làm hiện tại là cố gắng quan sát để rút kinh nghiệm mà phát triển bản thân.
Còn dòng slime alpha, Lý Khang đã có thành công, không như dự kiến, nhưng cũng nằm trong tính toán.
Hắn đã nghĩ, slime chết, tức là hắn đã thành công kiến tạo một loại vật liệu mới. Nhưng để cho con slime chết mà không ảnh hưởng đến tính chất hấp thu thành công cuối cùng, đây là một nan đề. Cũng may đối với slime alpha, chuyện này không mấy to tát.
Nếu như là lò xo thông thường ắt không thể dùng lửa, lửa sẽ làm biến dạng hình dáng vật thể kim loại, nhưng không biết vô tình hay hữu ý, đây là lò xo từ người lò xo.
Slime ban đầu vốn sợ lửa, nhưng sau khi hấp thu lò xo cải tiến thành công, nó đã mang tính chất của người lò xo, điểm yếu cũng thay đổi. Chính vì vậy mà Lý Khang không dự gì mà cho một đuốc lửa.
Độ nảy nở đàn hồi y như dự tính, thậm chí là vượt trội hơn lò xo cùng kích thước.
Một đoạn slime alpha như vậy, tương đương 3 sợi lò xo cải tiến, nói đây là một cái tay của người lò xo cũng không ngoa.
Cùng số lượng vật chất tương đồng nhưng dưới kích thích từ ngoại vật siêu nhiên, đáng lẽ không thể nào tính bằng thường thức.
Chuyện này chúng ta không thể xét 1 + 1 = 2 được, mà chính xác phải là 1 + 1 = 3.
Đại đa số slime alpha đều giống nhau, cơ chế hoạt động cũng dựa theo ý nghĩ của Lý Khang mà hình thành như mong đợi. Số ít xuất hiện biến thể, hoặc là mạnh quá mức, hoặc là yếu quá mức.
Đáng chú ý là slime alpha 82, nó vậy mà không biến dị như hai chiều hướng kia, ngược lại lại như thỏi nam châm, hút chặt những thứ gần nó.
Hay nói đúng hơn, thay vì đẩy nó lại kéo.
Sự biến dị này không nằm ở mức cường độ mạnh yếu nữa mà nó đã thay đổi tính chất lò xo hoàn toàn. Nếu Lý Khang nhớ không lầm thì hắn đã cho vài đầu đạn SD – 080 vào.
Theo dự kiến, hắn sẽ có thêm dòng slime ceily, hoặc slime delta,... Là các tổ hợp bao gồm các vật chất cho slime trước đó, nhưng hắn thấy như vậy quá rườm rà, chi bằng cứ gộp chung lại rồi đánh dấu, ghi chú cẩn thận là được, không cần thiết phải tạo ra một dòng slime mới.
Rất mất thời gian.
Mà hắn, không còn mấy thời gian.
Thành ra đến đây, Lý Khang ghi chú vào dòng slime beta kia rằng thứ bên trong đầu đạn không chỉ có thể phân giải, phân tách, phân huỷ cấu trúc rung động mà còn có thể tạo ra quá trình đảo ngược rung động!
Trên đây chỉ là lý thuyết giấy, hắn cần phải đảm bảo tính chân thật của nó.
Tạm gác mọi thứ qua một bên, Lý Khang thu dọn thành phẩm, chuẩn bị cho một hồi ác chiến sắp đến.
Cùng lúc đó.
Thành phố Jasiky, thượng tầng của toà tháp đôi.
Nơi những ánh đèn neon không thể hắt tới, chỉ còn ánh trăng tàn héo hon chiếu rọi một cách mệt mỏi.
Trong căn phòng rộng rãi, thoáng đãng hàng trăm mét vuông, cửa sổ bật tung, gió thoảng nhè nhẹ, đung đưa tấm rèm cửa, duy chỉ có một chiếc bàn hình chữ O kéo dài cùng hai hàng ghế hai bên.
Ánh đèn phát ra từ chiếc đèn chụp khi sáng khi tối, chập chờn như đã lâu không được ai tu sửa.
“Ài ài.. Bọn này lại ăn chặn tiền điện nữa đây. Có vài trăm đồng tiền điện cho một buổi họp thôi cũng ăn bớt ăn xén, xem xem, nếu không có tiền thì cứ liên hệ ta. Gì chứ vài trăm đồng hay vài ngàn đồng bao luôn tiền máy điều hoà, bánh trái, trà sữa gì đó,.. San Dennon ta đều lo được! Chả lẽ chừng ấy tiền thôi mà ta còn phải tính toán với đám hậu bối hay sao? Wentina? Ngươi nói xem? Làm sao ta có thể keo kiệt đây?”
Bên dãy bên trái, trôi nổi lơ lửng một đóm ánh sáng xanh lục, tựa như lửa địa ngục, ma trơi. Nó lượn lờ vài vòng, phát ra ngôn ngữ Shabu Ya, thi thoảng đung đưa chạm vào chiếc áo choàng có mũ màu nâu ở bên cạnh.
Chiếc áo choàng màu nâu nhạt trông như cũ kĩ phai mờ, thời gian tàn phá, nhưng chỉ có Wentina biết thực tế nó đã như thế hàng ngàn năm nay. Chí ít thì bà nội của cô kể như vậy.
Điều này nói rõ cái gì? Chính là cô có sài như phá, không giặt giũ phơi lên, nó vẫn như cũ!
Nhìn xem, chính là tiết kiệm được không ít tiền nước và công sức.
Sau đó cô sẽ được người nhà trao tặng hai cái bao tay cùng cái xẻng. Để làm gì à, chính là để cuốn gối ra khỏi nhà, cạp đất mà ăn!
Wentina không trả lời San Dennon, cô cứ cúi đầu thì thầm thứ ngôn ngữ không ai hiểu.
Mà không cần nghe cô nói cũng biết là cô đang chửi thầm thằng kia.
“Ài ài, chán quá đi mất! Bọn kia còn đang bận chùi đít hay kéo quần sao mà lâu quá vậy? Họp hành gì toàn một đám nhai kẹo cao su! Cái này không được rồi, ta phải mách lại cho thằng tam, đuổi việc hết mẹ nó cái đám này đi! Mẹ nó! Làm công ăn lương mà trễ nãi trễ nãi!”
Rõ ràng San Dennon không có ngũ quan hay cơ thể để biểu lộ cảm xúc cho sinh động, nhưng chỉ nghe ngữ khí thôi cũng đủ hiểu là bất mãn như nào.
Wentina thì không rõ thằng cha này ra sao, nhưng cô biết hắn là nói nhảm, cứ lải nhải lải nhải. Có thể trước đây cô từng gặp thằng nào xàm ba láp giống vậy, thành ra, gặp người tương tự cũng có chút kinh nghiệm ứng phó.
Chính là mặc nó, để nó muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm.
Còn chuyện San Dennon có khát khô cổ họng hay không thì không ai biết được.
Wentina kín đáo đảo mắt nhìn qua, ân, cái đám lửa trôi nổi ấy.
Sau cùng, thời gian chậm rãi trôi đi, San Dennon cứ lải nhải, Wentina cứ mặc kệ, rốt cục cũng có người thứ ba đến.
Đó là một bé gái, tay cầm tay gấu bông, hí ha hí hửng nhảy chân sáo đến, còn xoay người một vòng, mặt mày sáng rỡ, môi mỉm luôn cười.
Bé gái ấy à, chưa trải sự đời, nghĩ thế giới này màu hồng, lạc quan là đương nhiên.
Wentina cho là vậy.
Bé gái ấy cứ cười hi hi, kéo cái ghế bên cạnh lại gần, đặt con gấu bông to bằng bàn tay người lớn ngồi dựa lưng vào thành ghế, sau đó cô bé mới kéo ghế cho mình ngồi.
Loáng thoáng rướn người, tay với lấy bình trà ở giữa bàn, rót cho gấu bông một tách, cô một tách.
Vui vẻ cười nói với gấu bông.
Wentina chậc lưỡi, bụm mặt không lên tiếng.
Hồi còn bé cô cũng như vậy.
Không biết cô bé kia là con cái nhà ai đi lạc đến đây. Thật khổ, nếu không phải đang giờ họp, Wentina thật là muốn tìm mẹ cho trẻ đi lạc.
Cái này nói thế nào.
Chính là tấm lòng nhân ái, bao dung, độ lượng.
Cô bé kia đang chơi đùa vui vẻ như chợt nhớ tới cái gì, khẽ a một cái, xoay người tươi cười với Wentina, rót cho cô một tách trà.
“A chị gái, chị mới đến sao..?”
“Uhm, mới đến đây lần đầu..”
“Hi hi, lúc em mới tới cũng giống chị thôi! Vài lần sau sẽ quen với chỗ này à! Mọi người gọi em là Tenpo! Còn chị tên gì vậy?”
“Wentina.. Uhm, cảm ơn!”
“Không có gì.. Hí hí..”
Wentina mải mê nói chuyện với Tenpo một tràng, không để ý San Dennon nữa, nên cô không biết từ lúc Tenpo đặt chân vào cửa, Dennon đã thành thật thối lui, im phăng phắc ở một chỗ.
Dù sao Wentina là một người tốt tính, có chút ưa thích trẻ con, nên cô không ngại ngần nói chuyện phiếm với Tenpo. Người cũng chưa đến đủ, chưa bắt đầu họp hay gì.
Chủ yếu là Tenpo nhìn Wentina là lạ, cô bé cũng hiếu kì nói nhiều vài câu.
“Khụ khụ..”
Lộc cộc lộc cộc
Nghe thấy tiếng chân, Tenpo mừng rỡ, “A, là ông!”
Tenpo xoay người, tay dắt gấu bông rời ghế, chạy đến cánh cửa, lễ phép cúi người: “Con chào ông!”
Sau đó, thuận thế dìu đối phương đến.
Mượn nhờ nguồn sáng ít ỏi, Wentina nhón người đứng dậy, định tận mục sở thị, nhưng nào ngờ, cô chỉ kịp nhìn ra đó là một con kiến màu bạc thì bỗng dưng ngọn lửa xanh bên cạnh bùng lên dữ dội, hoá thành hư ảnh một bàn tay khổng lồ, đè chặt bả vai Wentina lại, khiến cô khó mà thở được, hô hấp trì trệ, gân xanh gân đỏ nổi dọc trên mặt, mồ hôi nhễ nhại.
“Biết điều thì yên lặng một chút!”
San Dennon thủ thỉ vào tai cô, sau đó hơi dùng sức ném Wentina đến nơi cuối bàn tròn, ở khu vực ngoài rìa.
“Grừ grừ..”
Wentina bị quăng trúng thành tường, bị bật ra, lăn người mấy vòng, cô làm như không mà gắng gượng ngồi dậy, thở hồng hộc, ôm lấy bả vai phải, không quên quệt đường máu chảy ra từ môi đưa lên đầu lưỡi.
Cô trầm ngâm, không dám nhìn thẳng, lồm cồm bò đến phần cuối của góc bàn.
“Ha ha ông già.. Ông còn đến trễ hơn ta!”
San Dennon hoan hỉ, như nói đùa cùng bạn bè.
Mà Wentina nghe ra người kia cũng chỉ ừ một tiếng, “Ta già rồi..”
Sau đó là tiếng kéo ghế rột rột, đến đây, Wentina đã không chịu đựng được nữa mà bất tỉnh nhân sự.
Giọng nói già cõi kia lại vang lên, “Thằng tam không đến được, nó còn bận... Khụ khụ.. Chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi..”
“Ái chà chà, ông còn sức lực lo cho thằng tam cơ à..”
Lão giả khoác tay, “Ta không sao! Các ngươi làm xong việc này, bệnh của ta đáng là gì? Ha ha ha.. Khụ khụ!”
Nghe ra hai người nói chuyện không ăn nhập gì nhau, toàn râu ông này cắm càm bà nọ, vậy mà bọn họ cũng nói được hơn một tiếng.
Wentina bất tỉnh rồi, không nghe được nhiều chuyện hay ho. Nhưng xem ra cũng vừa khéo, khi cô tỉnh lại đã có thêm 2 người mới đến.
Chỉ còn 2 người nữa là có thể bắt đầu cuộc họp rồi.
Cũng không lâu lắm thì bọn họ cũng chùi đít xong.
Người chủ trì cuộc họp đương nhiên là thằng lớn tuổi nhất.