Chương 83: Nội chiến tứ hộ vệ I

Bên dưới hồ Tịnh Nguyệt.

Nơi đây tối đen một màu, ngay cả khi thay thế hai mặt trăng trên bầu trời thành hai mặt trời cũng không thể nào chiếu thấu nơi đây.

Nhưng nhật nguyệt hàng thế, như hắc ám soi rọi.

Quanh năm suốt tháng, chỉ nghe thấy tiếng tu ù ục của các sinh vật mỗi khi hô hấp, họa chăng đấy chính là tiếng ợ rắm của lũ thủy quái. Nhưng thủy chung như cũ, điều này rất ít khi xảy ra, bởi lẽ khu vực này rất ít sinh vật có thể sinh tồn được, vì vậy mà thức ăn khan hiếm, như một trong chuỗi mắc xích thức ăn, những con quái thú khổng lồ cũng chỉ đánh chén được một hai lần trong năm, cùng lắm là chỉ đủ nhét kẽ răng.

Ấy vậy mà hôm nay nhộn nhịp dị thường, bọt khí hình cầu khắp nơi trào dâng, từng tiếng tu ừng ực nối đuôi nhau không ngớt. Các loại thủy quái lớn bé tấp nập di chuyển theo từng hàng ngay ngắn trật tự dưới sự khống chế của hai hàng cá mập ma uy dũng ở hai bên.

Cảm giác giống như… bọn chúng đang áp giải tù nhân!

Mặc dù không có mắt, mà ngay khi có mắt, mắt của bọn chúng đã sớm bị thoái hóa, bọn chúng đành rằng phát triển cho mình những cơ quan, giác quan nhạy bén giúp nhận biết môi trường xung quanh, mỗi loài mỗi vẻ, mặc dù có khi mượn ý tưởng lẫn nhau nhưng nhìn chung không có cái nào giống cái nào ở mỗi loài.

Tuy nhiên, dù là ở trên bờ hay dưới nước, sẽ luôn có kẻ ngoại lệ.

Duin, một loại thủy quái họ hàng với cá mập ma. Tuy có chung nguồn gốc, nhưng hai loài này lại khác biệt nhau rất nhiều. Điển hình như việc, đầu và ngực của chúng được che phủ bằng các tấm giáp có khớp còn toàn bộ phận còn lại của thân có vảy cứng cáp như thép, sần sùi và rắn chắc, trên đầu nó còn mang thêm một phần mảnh xương sọ khác lạ khiến đôi mắt bị phế bỏ trước khi bị thoái hóa do môi trường khắc nghiệt. Đồng thời đây cũng là lý do khiến chúng không thể tiến hóa cơ quan nhận biết trong môi trường chất lỏng, chúng mù hoàn toàn.

Thủy quái duin không có răng điển hình như các loài khác. Thay vào đó, nó có bốn tấm xương sắc nhọn, được sắp xếp thành từng nhóm đôi. Những tấm này sẽ "mài" vào nhau, hoạt động như một cơ chế tự mài sắc. Cùng nhau, chúng trông giống như những chiếc răng nanh và có thể xé xác con mồi thành từng mảnh.

Do cấu trúc của răng, thủy quái duin có thể mở miệng rất nhanh và kẹp chặt con mồi với lực rất lớn.

Nhưng điều này là vô nghĩa vì kích thước của chúng không lớn, con trưởng thành cũng chỉ dài có 20 – 30 cm, trong khi chúng lại sở hữu những cây răng dài 1/3 cơ thể!

Đây là loài ăn thịt bé nhất dưới đáy hồ! Loài bé thứ nhì cũng lớn hơn nó gấp 10 lần. Vì kích thước bé nhỏ, nên cá duin là một trong những nguồn thức ăn chính của các sinh vật còn lại, không thể lớn thêm, ngược lại số lượng của chúng ngày càng giảm dần, cơ hồ đi đến mức sắp bị tuyệt chủng, hơn hết nguồn thức ăn của chúng đến từ những xác thịt còn sót lại của những gã săn mồi khổng lồ, mà như đã nói, đám kia còn ăn không đủ no, làm gì còn dư thức ăn cho lũ duin.

Hồ Tịnh Nguyệt rất lớn, nhưng lục tìm hết cả hồ cũng chỉ tìm thấy trên dưới 1000 con duin!

Những con cá duin tụ tập lúc này chính là những thành viên cuối cùng còn sót lại trước khi giống loài này hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử!

Mà ở đằng xa, phía trung tâm, nơi mọi ánh mắt của lũ sinh vật có trí tuệ hướng về: một đám rong rêu bọt biển tập kết lại với nhau, tua tủa các sợi rong màu xanh đậm đang tỏa ra ngoài, đung đưa theo dòng nước, chính giữa nó là một con mắt biến dị màu đỏ với hai con ngươi xoay tròn hình vạn hoa, to hơn bàn tay với những tấm màng lọc mí mắt xen kẽ, xếp chồng lên nhau bao bọc bên ngoài. Con mắt này chính là nguồn sáng duy nhất nơi màn đêm tối đen u thẳm, dù rằng quang cảnh do nó vô tình tạo ra đầy ma mị, bí hiểm.

Vị trí nó tại, cao hơn các loài sinh vật khác một khoảng, như thể chứng minh cho địa vị và thân phận của mình, con mắt duy nhất của nó không chịu an phận mà soi xét, nhìn chòng chọc từng ngóc ngách trên cơ thể của đám sinh vật hạ đẳng này.

Một con cũng không bỏ sót!

Đám duin được đưa đến trước mặt nó, giữa chúng không có phương thức giao tiếp chung, nên hết cả thảy, ánh mắt quyết định mọi thứ.

Lúc này, xung quanh dị động.

Ù ục ù ục

Chỉ thấy những hàng thủy quái tập trung ở hai bên bỗng dưng tự tách mình ra, nhường một lối đi cho một sinh vật không biết tên.

Không, đó chính là con cá mập ma mà lúc trước Lý Khang đã quyết chiến. Chỉ khác biệt là, lúc này trên cơ thể nó vậy mà xuất hiện nhan nhản các vết cắt chạy dọc khắp cơ thể, để lộ ra những lổ hổng sâu tởm, cá biệt có những vết thương nặng tới nổi có thể thấy được lục phủ ngũ tạng trong người nó. Đáng chú ý là, không biết vì sao nó lại bị mất đi một bên vây bên trái, không, vây nó còn chưa mất chỉ là bị thương đến độ biến dạng đi mà thôi, nhìn kĩ lại miệng vết thương nơi đó nát tương be bét máu còn chưa kịp kết vảy, chỉ còn lại khung xương mang những sợi máu trơ trọi. Mà những cái xúc tu đã bị Lý Khang tấn công đành phải đoạn đi, sớm đã nhanh chóng mọc ra cái mới ở vị trí cũ.

Nó không đành lòng nhưng cũng không dám nhìn thẳng kẻ thống trị bề trên đang nghiễm nhiên ở phía trước. Hai con hawang chịu trách nhiệm áp giải nó, cũng có chút khiếp đảm bởi quy tắc của bản năng, sự áp chế huyết mạch, nhưng mà chúng càng hưng phấn quá độ khi gặp gỡ nữ hoàng của biển cả - Mang Đỏ! Càng phấn khích đến tột cùng khi có thể vì Mang Đỏ tận tụy làm việc tới chết!

Hawang là một loại cá da phiến, sở hữu vỏ ngoài được cấu tạo từ những mảnh vỏ ketin liên kết thành mảng bao phủ khắp cơ thể. Mà cơ thể của chúng có hình thái cơ thể bẹt và dẹt, xương sụn, nửa phần trên xếp tròn nhìn trông giống chiếc quạt, đuôi cá dài ra ngoài như cái cán quạt, dưới dạ bụng có nhiều khối cầu nhô ra như những khối u ác tính, lưng gù nhô lên và có 3 đường vây dài ngắn đối xứng dựng đứng chạy dọc tới phần đuôi.

Loài hawang không có đặc trưng sinh mệnh nào khác ngoài khả năng sống dai của nó. Cơ hồ mỗi lần loài này săn đuổi con mồi đều nhờ vào thể lực to lớn của mình mà bào mòn con mồi đến chết. Khác với duin hay cá mập ma là dùng sức mạnh cắn xé để ương ngạnh. Với kết cấu xương sụn, nếu quá trình săn đuổi có bị thương thì nó cũng không mất bao lâu để lành lặn trở lại.

Chính là loài cá mang hình dạng của cá đuối và cá lau kiếng mà Lý Khang đã săn giết lúc trước!

Đôi mắt của Mang Đỏ lim dim, thoáng nhắm lại, nhường quang cảnh trở nên u tối như thuở ban đầu, rồi lại bất chợt mở mắt ra, khiến cho vài cá thể không thích ứng được nguồn sáng đột ngột ập đến mà nhất thời choáng váng, chúng không choáng váng vì nguồn sáng kích ứng mạnh mà trong đôi mắt của Mang Đỏ sở hữu thứ sức mạnh áp chế được cường hóa đến phi lý.

Vì suy cho cùng, chúng có mắt mà như mù, sớm đã không dùng đến, chi bằng đừng giữ nữa; ngắm nhìn thế gian này không bằng đôi mắt chân thật, hết thảy giả tạo đều xem thấu.

Chỉ trong cái chớp mắt ấy theo đúng nghĩa đen, vô số rong rêu từ Mang Đỏ đã kịp thời xiết chặt con cá mập ma đang bị thương kia.

Mà cũng chỉ trong cái chớp mắt ấy, nó chỉ còn lại một cái xác khô dưới tay Mang Đỏ!

Cái xác khô này nhanh chóng vỡ vụn thành từng khối, hóa thành cát bụi, hòa mình vào trong đáy hồ, tan biến như chưa từng tồn tại.

“Có ý tứ! Thật có ý tứ! Nguyên Sinh Quyền Thần? Hừ hừ! Nếu không phải vì kế hoạch của chủ nhân…”

Mang Đỏ không mở miệng, nhưng lại nói ra những câu từ kỳ quái mà chỉ có cô hiểu. Chúng sinh phía dưới ngơ ngác nhìn nhau không biết làm gì, có lẽ chúng hãy còn quá ngu si, mà ngay cả khi có thể nói chuyện, biết tư duy rồi cũng không tài nào hiểu được cái mà Mang Đỏ nói, chính xác hơn là ngôn ngữ mà cô sử dụng.

“Sương Đỏ cũng thật là, lại tùy ý như vậy! Cô ta cũng thật lêu lỏng, vô trách nhiệm quá đi! Ngay khi chủ nhân tỉnh dậy, mình nhất định sẽ tố cáo cô ta!”

Mang Đỏ thầm nói, rồi lại yên tĩnh đăm chiêu, không biết là đang nghĩ điều gì.

Bên dưới càng không dám vọng động.

Một thoáng trôi qua, Mang Đỏ ném ánh mắt vô tình lên người bọn duin, những con cá mập ma còn lại đều biết phải làm gì. Chúng nhanh chóng cắt cử đồng loại của mình ra làm 3 nhóm, một áp giải loài duin, một ở lại, còn một nhóm thì lại dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển, không biết là đi về đâu.

Còn Mang Đỏ tại, dù cho những sinh vật bất kham nhất cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong những giây phút căng thẳng ấy, Mang Đỏ lại đột ngột phóng mình, lao nhanh qua những con nước đang cản trở, thoắt một cái, Mang Đỏ đã lên được mặt hồ.

Mang Đỏ ngửa mình, ngẩn đầu chất vấn hai vầng trăng đang treo mình lơ lửng trên không.

Không, Mang Đỏ đang soi xét một tên vô danh đang trôi nổi giữa hai vầng trăng.

“Ngươi là ai?”

Mang theo thái độ kiêu ngạo mà hống hách, không kiêng nể ai, người kia nói.

Mang Đỏ không đáp, trầm tư một khoảng, lặng người suy xét, “Nanh Đỏ cử ngươi đến? Cô ta đâu?”

Người kia thoáng giật mình, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

“Đã đến rồi sao lại vội đi như thế?”

Mang Đỏ dứt lời, xung quanh bờ hồ Tịnh Nguyệt đột nhiên xuất hiện vô số cột sáng màu xanh lục xuất phát từ dưới đáy hồ chiếu thẳng lên trời cao. Hàng ngàn cột sáng như vậy, nhanh chóng bao phủ hồ Tịnh Nguyệt, vô hình chung tạo thành một cái kết giới khổng lồ, giam giữ những kẻ bên trong, cản trở tác động bên ngoài, nội ngoại bất xâm.

Mà cùng lúc đó, những hơi nước, từ phân tử nước có trong không khí, nhanh chóng tập kết lại với nhau, ngay khi chúng vừa hình thành những sợi nước vô định, chúng liền đóng băng lại, rồi lao nhanh vun vút đến kẻ ngoại lai.

Người kia hoảng đến cực điểm, nhưng cũng kịp thời phản ứng lại, chỉ thấy y lấy từ trong người ra một viên hổ phách màu đồng, to như cái sàng gạo nhưng lại mỏng manh đến một cách bất thường.

Kìa những băng châm đương tấn công đến y, cũng cay đắng vỡ vụn, gây ra những âm thanh loảng xoảng, rôm rốp cực kỳ vui tai.

Hai con ngươi trên con mắt Mang Đỏ không còn xoay tròn, thoáng đứng im, rồi lại xoay theo chiều ngược lại.

“Ngươi không phải tay chân của Nanh Đỏ mà là thuộc hạ của Xích Đỏ?! Ả phản bội đó lại muốn âm mưu cái gì đây?”

Nghe những lời này, người kia hoảng càng thêm hoảng, nhưng lông mày lại có chút giãn ra như thở phào nhẹ nhõm, như đang được giải thoát, y nói: “Chủ nhân ta nói, nàng biết sai rồi. Cầu xin các ngươi tha thứ cho nàng…”

“Tha thứ? Ả ta không có tư cách đó! Mà nói nếu ả cầu xin tha thứ, vậy ả đang ở đâu? Chỉ cử một con chó đến cho có lệ?”

Người kia ậm ừ, “Chủ nhân nói.. nàng bận..”

“Bận?! Đúng là chủ nào chó đó!”

Mang Đỏ càng thêm điên tiết.

Vô số băng châm từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ tập về đây, chỉ thẳng lên đầu kẻ ngoại lai kia. Y lại dùng tấm hổ phách như bình chướng ngăn cản lại đạn đạo, nhưng dường như chừng đó là không đủ để đong đếm sự giận dữ từ Mang Đỏ. Tấm hổ phách của người kia sớm xuất hiện vết nứt lan tỏa như mạng nhện, và rồi một tiếng răng rắc xuất hiện, y mượn lực đạp vào tấm hổ phách để bật người đi một đoạn, khéo léo né tránh muôn vàn băng châm đang ập đến.

Đúng lúc này, ngay khi một cái băng châm đã chạm đến da đầu của kẻ ngoại lai, Mang Đỏ vậy mà ngưng đợt công kích.

Cô nhìn về một phương hướng.

“Chết tiệt.”