Lý Khang ôm đầu ngồi khóc bên mảng tường đổ nát.
“Cơn ác mộng vĩnh hằng” đã kết thúc từ lâu, lúc Lý Khang tỉnh dậy cũng là lúc hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi.
Hắn thật không hiểu là vì đâu.
Mọi thứ chỉ là giấc mơ, chỉ là vừa nằm mộng thoáng qua. Nhưng những cử chỉ, từng chi tiết của người con gái ấy cứ hiện hữu trong tâm trí hắn.
Trong mơ, hắn thấy mình là một Lý Khang khác, tuy là cũng sống trong môi trường đầy ma quái, nhưng chí ít hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Thực sự hạnh phúc.
Ở nơi đó, hắn mới thấy được giá trị của bản thân. Là bến đỗ yên lành cho hắn trở về sau những ngày chu du trong cơn bão tố.
Ở nơi đó, hắn tìm được mục đích sống cho riêng mình. Biết được là trên thế gian này, dù hắn có cô đơn nhưng lại không hề cô độc.
Trời đổ mưa rồi, dòng nước cứ lăn hoài trên đôi má gầy gò của Lý Khang, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Trong ánh sáng tím xanh huyền diệu đang ra sức trói buộc Lam tinh và Tử tinh lại gần nhau hơn, Lý Khang đột nhiên đứng dậy.
Giả cũng được, thật cũng được. Hắn chỉ cần biết mọi thứ đã diễn ra và tận mắt hắn nhìn thấy để trải nghiệm.
Hắn từng bước từng bước tiến về phía Đội Biệt Giá, hai mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Karachi.
“Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều là vô nghĩa!”
Câu này là của Lý Khang trong mơ nói, nhưng bây giờ hắn mới quán triệt được lối tư duy này.
Lý Khang đấm một phát thật mạnh vào đầu sinh vật không biết tên kia, khiến cả người nó ngã nhào ra sau. Tiếp đó, hắn trèo lên người nó, liên tục tung ra những cú đấm trời giáng.
Mặc kệ nó có phải là giống như hắn, đều bị rơi vào giấc mơ quái ác kia không. Nhưng bây giờ, kẻ địch đã đứng im bất động, hiện tại không đấm nó cho hả giận thì đợi tới năm nào nữa?
Phải chăng có cây súng cói, hắn đã bắn nát sọ chúng từ lâu, đấm làm chi cho đau tay.
“A, khoan đã. Không phải bọn chúng có súng hay sao?”
Lý Khang tự hỏi rồi tự trả lời. Hắn đứng dậy, đi về phía Uvular, chộp lấy khẩu SD – 080 có hình dáng như một khẩu sniper.
Rột rột
Thao tác quen thuộc: thay băng, ngắm bắn.
Cũng đừng hỏi hắn hay hỏi tác giả là tại sao Lý Khang biết dùng súng. Đơn giản mà nói, lúc còn ở thế giới cũ, Lý Khang có học qua một khóa huấn luyện quân sự trước khi vào học đại học. Vì vậy, những món đồ chơi như súng ngắm, súng liên thanh hay súng ngắn gì hắn cũng biết sơ lược, còn bắn đạn thật thì chưa từng.
Và những khẩu SD - 080 này, đều có cấu tạo tương tự và nguyên lý như những vũ khí nóng ở thế giới trước của Lý Khang.
Giống như người hiện đại dùng điện thoại di động vậy, đưa cho ngươi một cái điện thoại thông minh khác thì chỉ cần ngươi vọc máy vài phút là đã quen thuộc thao tác rồi.
Đạo lý là tương đồng trong tình huống này.
Píu
Lại là một tiếng “píu” nhưng tình cảnh lúc này đã khác đi 180 độ, con mồi trở thành kẻ săn, kẻ đi săn đang chờ trộn gỏi.
“Khẩu này dễ dùng! Ít giật, độ chuẩn xác cao, tốc độ bắn nhanh!”
Vơ phải món ngon, Lý Khang không khỏi đắc ý một phen. Nhưng bản tính đạo tặc của hắn nhất thời nổi lên, hắn nhanh chóng gom hết đồ nghề của Đội Biệt Giá. Sau đó, cho thêm 15 tiếng “píu” nữa.
Đội Biệt Giá gồm 15 người chia làm 3 đội, tính thêm cả Karachi đều biến mất vô tung vô tích.
Trải qua “Cơn ác mộng vĩnh hằng”, tâm tính của Lý Khang đã thay đổi ít nhiều.
Trước mắt, hắn đã có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân. Nhưng đạn dược không phải là vô hạn, hơn nữa hắn cũng không chắc là có loài quái nào có thể chống lại được những viên đạn này hay không.
Lý Khang ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, đôi mắt không ngừng chất vấn thế giới này. Nhưng vẫn thủy chung như cũ, hắn không được câu trả lời, cũng đành vác túi đồ to khủng bố trên lưng, mặt hướng về phương bắc, từng bước từng bước bước đi.
Chậm rãi.
...
Lý Khang để ý, ban đầu trên bầu trời chỉ có 2 mặt trăng gồm xanh và trắng. Và khi tốc độ của mặt trăng trắng chậm lại, để cho mặt trăng xanh bắt kịp nó; bọn chúng hòa cùng với nhau, chỉ còn là một thứ duy nhất nằm trên một đường thẳng, lúc đó Lý Khang không may bị thương, cũng là vô tình hắn bật được skill ‘cảm quan’.
Sau đó ít lâu, kể từ lúc mặt trăng tím mọc lên, cả thế giới dường như biến đổi.
Hắn bị cuốn vào giấc mơ quái lạ, bọn quái vật thì đứng im bất động, rất có thể là cũng giống hắn. Nhưng rất may là hắn tỉnh dậy sớm hơn, tiêu diệt đi bọn quái vật uy hiếp tính mạng của hắn.
Lại nói, lúc đó xanh, tím, trắng thẳng hàng là lúc giấc mơ bắt đầu, trắng lặn đi thì hắn mới tỉnh dậy. Liệu vị trí của bọn chúng có liên quan gì đến giấc mơ không ?
Không đúng, mặt trăng trắng đã lặn mất, hắn tỉnh nhưng bọn quái thì không. Điều này nói rõ là suy nghĩ theo hướng này là không thỏa đáng.
Chắc là trùng hợp!
Hoặc là thứ gì đó khác biệt giữa hắn và quái vật đã kéo theo chuỗi Domino bất tận này.
Là chủng loài!
Đầu óc của Lý Khang bỗng nhảy ra một kết quả bất ngờ.
“Nhân loại, mặt trăng!”
Lý Khang âm thầm niệm hai cái danh tự này.
Nhất thời, do vừa đi vừa suy nghĩ, hắn đã đến bìa khu chăn nuôi – nơi tiếp giáp với rừng bảo hộ lúc nào không hay.
Lúc này, mưa cũng đã tạnh, những hàng cây Atari cao tít mắt đã dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi nhỏ ngay ngắn.
Tử tinh hiển hiện trên trời cao, ‘cảm quan' vẫn đang phát huy tối đa công suất. Đối với Lý Khang mà nói, 20 mét xung quanh hắn, không khác gì ban ngày!
Nhưng tính cảnh giác của hắn vẫn là như cũ, hắn vẫn luôn đề phòng, hắn vẫn cực kì lo sợ.
Có đưa thêm cho Lý Khang 10 cây SD - 080 nữa hắn vẫn không có gan bước vào trong.
Ừ, hắn sợ chết.
Nhưng sợ là sợ, hắn cũng không thể nào cứ ở lì một chỗ được, hắn sẽ chết vì mất ngủ trước khi bị bọn quái ăn thịt. Hơn nữa hắn cũng không biết đám quái vật đã chết kia, có còn đồng bọn nào khác nữa hay không.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có cách đè bẹp nỗi sợ hãi của bản thân mà tiến về phía trước.
Khi Tử tinh hiện thế, không một ai dám mở mắt ra. Sương đỏ cũng như vậy, ả ta chỉ biết nấp sâu dưới lòng đất, linh thức thông tri với những con mắt trên thân cây Atari để âm thầm quan sát.
“Chủ nhân...”