Chương 23: Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Cái này thực tại thế giới, khắp nơi đều là đang chém giết nhau.

Ở một phần khác của khu rừng.

Savel và Kin là hai thành viên đến từ quốc gia biệt lập Yogen Fruz. Vốn dĩ Kin đã bật Linh Phục: Áo Choàng Tàng Hình và Savel dùng luôn cả Đồng Bộ: Tự Nhiên hòng che dấu tung tích đến mức thấp nhất có thể.

Tuy nhiên khi bọn họ cứ vòng đi vòng lại, không thể thoát ra khỏi một đoạn đường bên trong cánh rừng, cũng là lúc họ nhận ra mình đã dính Huyễn Thuật, không rõ ràng, cũng là muộn màng nhưng chí ít là đã nhận ra được vấn đề.

Savel đốt một điếu thuốc, rít một hơi, nói: “Huyễn Thuật này hình như là Mê Linh Ẩn Vụ của Went!”

“Went? Là ai vậy ngài Savel?”

Kin ngơ ngác hỏi lại, dù sao thì cô ta mới là một Xạ Thủ ở Cấp Thấp nhưng vì có nội tại khá đặc biệt mới được đặc cách tham gia vào nhiệm vụ lần này.

Người mang có quyết định mang tính chủ chốt, cũng tức là người kèm cặp cô trong nhiệm vụ thực chiến là Savel, một Độc Giả ở Tầm Trung.

Hắn nghiêm túc nói: “Ngươi không biết cũng phải, ả ta là huyền thoại trong giới eSP – er, người duy nhất đi con đường Huyễn Thuật đã đạt đến Bậc Cao. Phải biết, các kẻ đương thời ở các con đường tiến hóa khác đã chết, hoặc biến thành quái vật trong quá trình đó.”

Hắn rít một hơi, dùng ngón trỏ tay trái gãi gãi đầu ở phần thùy thái dương trên đầu, lại nói: “Huyễn Thuật này rất lợi hại, có thể vây chúng ta ở đây đến mấy năm trời, thậm chí là hàng trăm năm. Nhưng ở bên ngoài chỉ trôi qua vài tiếng, cao lắm là vài ngày. Dẫu vậy cũng đủ khiến chúng ta chậm trễ kế hoạch.”

“Huyễn Thuật thì sao chứ? Không phải đều là giả sao? Dùng súng bắn nát nó là được.”

Kin có vẻ cáu gắt, dường như không ưa thích Went lắm.

“Ngươi không công nhận sức mạnh của ả cũng được, nhưng không thể phủ nhận hay từ chối một hiện thực khách quan! Còn chuyện dùng súng bắn nát Huyễn Thuật? Đừng nói là súng ống thông thường, hay được tạo ra bởi eSP - er, đều vô dụng cả thôi, trừ khi tìm được mắt trận. Nếu không thì có khác nào dân cày chay lọt vào phòng toàn thằng nạp VIP đâu?”

Kin mặc dù không bằng lòng nhưng vẫn là hạ thấp cái tôi, chấp nhận lời Savel nói.

Lùi một bước để tiến hai bước, Kin lại hỏi: “Nếu ả lợi hại như lời ngài nói vậy làm sao chúng ta lại có được thông tin tình báo quan trọng này? Nếu nó quá dễ dàng có được thì ai cũng biết hết rồi. Đâu còn gì bí mật của một Bậc Cao nữa! Hay đây là một cái bẫy?!”

Kin đứng khoanh tay, dựa lưng vào thân cây, tay xoa xoa cái cằm, vẻ mặt đăm chiêu, chốc lại cau mày. Người không biết sẽ tưởng đây là một vị thám tử nào đó hay ngủ gật chứ không phải một Xạ Thủ!

Hắn vứt điếu thuốc, dùng mũi giày nghiền nát nó.

“Cấm Lục Quân Đoàn.. Đây là nơi tụ họp bí mật giữa các eSP – er, nó nằm ngoài sự kiểm soát của chính phủ. Hay có thể nói đây là một liên minh không chính thức giữa các quốc gia sở hữu eSP – er. Ở đây giống như một cái bang hội, các thành viên tập trung lại để thảo luận, nghiên cứu, thực chiến, đánh giá,.. Về các loại vật chất kì dị.”

Đoạn, hắn dừng lại, hướng về Kin, nói tiếp: “Quá nửa eSP - er hiện nay đều là thành viên của Cấm Lục Quân Đoàn. Went và ta đều có ở trong đó. Ngươi cũng là một eSP - er, trước sau gì cũng phải tiếp xúc với những thứ này thôi.”

Nghe thấy, Kin có chút hoảng hốt: “Ngài và ả Went kia đều nhận biết nhau sao?”

“Không phải như vậy..”

Savel như đang cố nhớ lại điều gì, lại nói: “Sở dĩ gọi là ‘Cấm Lục Quân Đoàn' là vì trong đó có sáu điều cấm mà các thành viên không được mắc phải, nếu vi phạm nhẹ sẽ đuổi ra khỏi hội, còn vi phạm nặng sẽ xử tử làm gương.”

“Một điều trong số đó là các thành viên không được tự tiết lộ thân phận của bản thân. Hệ lụy kéo theo đó là mỗi lần tụ tập lại để tổ chức sự kiện, các thành viên điều phải mang mặt nạ hoặc là làm gì đó để người khác không nhận ra bản thân mình. Cũng chính là như vậy, những kẻ khác sẽ lợi dụng lúc thực chiến để ghi nhớ chiêu thức của đối phương, rồi xác nhận thân phận gián tiếp thông qua kĩ năng đó, ta cũng là như vậy mà biết đến Went!”

Kin gật gù mặc dù có chữ nghe hiểu, có chữ không. Savel cũng biết khả năng của Kin đến đâu, đạo: “Cấm Lục Quân Đoàn cơ hồ là cùng ý tưởng nhưng khác lý tưởng với tổ chức chính phủ. Điểm này, e là ta có nói ngươi cũng không hiểu, chi bằng để ngươi gia nhập vào đó mới phải...”

Lúc này Kin như chợt nhớ ra điều gì, thất thanh hô: “Không phải vậy chứ ngài Savel? Điều luật nói ngài không được tự ý tiết lộ thân phận cơ mà? Sao ngài lại nói cho ta biết?”

Savel cũng là mất bình tĩnh với cô ta, khéo lí trí còn sót lại một điểm, gõ đầu Kin một cái: “Ngươi là đang ngu thật hay giả vờ vậy? Ta ở trong Cấm Lục Quân Đoàn không được tiết lộ thân phận rằng ta là Savel, là người của Yogen Fruz. Chứ đâu ai cấm ta ở bên ngoài nói ta là Savel cũng là thành viên của Cấm Lục Quân Đoàn?”

Kin không đau mấy nhưng nghe Savel diễn giải xong lại thấy đau đầu dị thường.

Đây, cmn là Đường Tăng đang niệm chú vòng kim cô?

Kin lấy tay che đầu, sợ bị gõ thêm phát nữa, thấp giọng hỏi: “Vậy ngài biết cách thoát ra khỏi đây không?”

“Không!”

Savel bình tĩnh đáp.

“Ngài?!..Hù hà..” Kin hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Vậy làm sao lúc trước ngài thoát ra khỏi Huyễn Thuật của Went?”

“Ta đầu hàng..nhưng bây giờ đầu hàng chính là tự sát!”

...

Ở một cái đồi trọc nào đó.

Khắp nơi hoang vắng, cỏ cây héo úa, đất đai còi cọc như một mảnh đất chết bước ra từ tiểu thuyết kinh dị.

Giữa ban ngày ban mặt, nắng gắt héo cả trái xanh, nhưng mảy may ánh nắng bị một vách đá cao không gì sánh được che khuất, làm nó không chiếu được tới đây, càng làm cho bầu không khí thêm âm u, quỷ dị.

Tựa hồ không hợp với xung quanh, càng trái ngược với khung cảnh mà Xích Quả phát họa ra ở những nơi khác: cỏ cây xanh tốt, chim ca thú hát.

On gác kiếm lên vai, chân đạp mảnh đất khô cằn, khó chịu mà nhổ một bãi nước bọt: “Lũ ngu ngốc các ngươi đều mắc bẫy của kẻ khác đã là, còn kéo thêm ta xuống nước theo!”

“Ngươi quên chúng ta là Tam Tướng của Alaska rồi sao? Chưa qua cầu mà muốn rút ván rồi?”

Tên In vừa rồi bị hai anh em nhà Trigger cho vào tròng, bị đánh bại một phen, đương nhiên là không dễ chịu gì rồi, mãi mà bọn kia mới đồng ý cho hắn tái chiến đỡ nhục, nhưng lúc này lục đục nội bộ.

Hiển nhiên là On cũng muốn thử mấy chiêu nhưng chưa đánh đã tay thì lại thua, thua bởi đồng đội heo, tức giận là điều không thể tránh khỏi.

Còn mình At ở giữa hai phe, không biết nên làm sao cho phải đạo. Lúc này hắn chỉ biết đứng ra làm bia đỡ đạn cho hai bên bún cua giảng hòa, cùng chung tay mà đối phó với kẻ địch, chứ mà để tình thế cứ tiếp diễn như vậy, rõ là chưa đánh đã thua.

Hắn nói: “Các ngươi có mâu thuẫn cũng vô ích. Việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách làm sao để đối phó với hai tên hề kia kìa, chứ không phải nội chiến!”

Tóc dài On cáu gắt: “Nghĩ nhiều làm gì? Lần này mình ta chấp hết! Chứ để lũ vô dụng các ngươi ra ứng chiến, trước sau gì cũng thua, là thua thảm!”

Rõ ràng In không thể chịu được lời lăng mạ nào thêm được nữa, mặt hắn nổi đầy gân xanh, hắn nắm lấy cây rìu sáu lưỡi, hét lớn bổ về phía On: “Tên khuyết tật như ngươi thì làm được giống đách gì?”

Lời tên In nói như hòn đá nặng trĩu ném thẳng vào một cái giếng khoan đầy ắp nước, biết bao nhiêu bụi bặm – ký ức đau khổ mà On đã cố tình dấu nhẹm đi, vùi sâu vào trong số đất cát vĩnh hằng. Và sau bao nhiêu năm tháng ngủ quên, nay nó lại trỗi dậy. Tựa như một con mãnh hổ bị bỏ đói lâu năm, On nắm chặt thanh Incheon bằng tay trái của mình, trút hết sự giận dữ bằng một đường kiếm duy nhất.

“Thức thứ bảy: Chia Đôi Ngân Hà!”

Cảnh vật sau lưng In như một tờ giấy trắng bị ai đó dùng bút mực vẽ lên một đoạn thẳng xiêu vẹo.

Nhưng cây bút này mang quá nhiều mực ở phần ngòi của mình, khiến tờ giấy bị ướt đẫm.

Nước mực len lỏi, thấm sâu qua từng phân tử giấy, phá vỡ rào cản do chính vật liệu giấy tạo nên.

Sau cùng, tờ giấy đó bị tách ra làm hai nửa, chiếu theo vết mực nước đang chảy ròng.

Cứ tưởng In sau khi ăn trọn thức thứ bảy của On, hắn đã về thành dưỡng sức. Nhưng không, cây rìu sáu lưỡi của hắn đã hứng chịu thay những gì trang giấy - mảnh không gian kia phải chịu đựng.

“Hợp Nhất? Không! In! Cơ thể ngươi sẽ không còn đủ năng lượng sau pha này mất! Arayeitter sẽ cắn trả cả 3 chúng ta!”

At hét lên trong tuyệt vọng, nhưng In vẫn như không hề nghe thấy, hắn vẫn cố gắng giương cây rìu sáu lưỡi về trước, hòng ngăn cản hết thảy sát thương từ Chia Đôi Ngân Hà!

Kẻ một tay – On, cũng cắn răng chịu đựng phản lực mà cây rìu sáu lưỡi đó gây ra cũng như Arayeitter đang mon men, muốn thức dậy lần nữa.

Nó thức dậy trong cơn đói, điều đầu tiên mà nó sẽ làm là cắn nuốt nguồn năng lượng ngay trước mặt nó – ký chủ On.

On biết điều này, nhưng phóng lao rồi thì phải theo lao, nếu hắn buông tay ngay lúc này, thì kẻ phải chết, chắc chắn là hắn.

Mặc dù hắn không có Tham Vọng, không đạt được ngưỡng sức mạnh siêu việt như In và At nhưng hắn là một eSP – er, hắn có niềm kiêu ngạo cho riêng mình. Với tất cả những gì mình đang có, On không cho phép mình chịu thua bởi một kẻ thô lỗ và ngu si như In.

Trong mắt hắn, những kẻ có sức mạnh nhưng không có đầu óc, chỉ biết chiến đấu bằng bản năng của chính mình thì bọn đó chẳng khác gì thanh Incheon trong tay của hắn cả.

Thanh Incheon, chính là một eSP – er còn sống sờ sờ bị hắn biết thành vũ khí chính là như vậy.

Mặc dù cái giá phải trả đó là cánh tay phải của hắn, trong khi ở quá khứ hắn chính là một người như In hiện tại.

Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác!

On há miệng thở phì phò, gân xanh mạch đỏ căng cứng hết lên như sắp nứt cả ra, huyết áp của hắn tăng nhanh, cách mạch máu ở trên tròng mắt cơ hồ là không chịu nổi áp lực mà bắt đầu nổ lốp ba lốp bốp liên hồi như pháo hoa đêm giao thừa.

Vài giây ngắn ngủi phát sinh sự cố, In bị chính bản thân mình làm mù, On liền chớp thời cơ ngay lúc này, chuyển sóng thành lưỡi, nhẹ nhàng dùng thức thứ ba: Lưu Thủy để chém nát lồng ngực của In.

In biết trước là mình sẽ gặp bất lợi, canh lúc mũi kiếm Incheon còn cách bản thân một khoảng chừng 2 mm liền kêu gọi Linh Phục.

Linh Phục của On dày cui, nặng trịch nhưng không kém phần gai góc, gồ ghề, đầy rẫy những sát thương luôn rình rập.

Sớm không dùng, muộn không kêu, cái In muốn chính là lợi dụng những cái gai góc này lúc thành hình mà khóa chặt thanh Incheon lại. Sở dĩ dựa theo nhận thức của In, On mà không có kiếm, chẳng khác nào là phế 99% công lực cả.

Nhưng hắn tính sai rồi, On không có kiếm chẳng qua là như thằng mù đi đêm thôi, không ảnh hưởng gì đến chiến lực của hắn cả.

Nhận ra lưỡi kiếm bị khóa lại, chỉ thấy On xoay người trên không, tung một cú đá xoáy ở góc độ quỷ dị không thể tin được.

Bốp

Khi ống chân của On còn cánh cái cổ của In chưa đến nửa mét, At đột nhiên xuất hiện giữa hai người họ, hắn bắt chéo hai tay thành hình chữ X, tay phải đỡ lấy cẳng chân của On, tay trái chộp vào bả vai của In.

Bù Trừ: bớt chỗ dư, bù chỗ thiếu.

Trong tình huống này, At đã lấy sức tấn công thượng thừa của On để bù vào khoảng phòng ngự yếu ớt của chính hắn, đồng thời tự thân chia sẻ mức phòng ngự tuyệt đối của In vào khả năng tấn công kém cỏi của mình.

Thoạt nhìn, kĩ năng này gân gà vãi cả nồi. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết người trong kẹt, nếu không có Bù Trừ này, hơn 8 phần là In và On sẽ chết chùm.

Bọn hắn sẽ chết vì năng lượng của đối phương bùng nổ trước khi chết vì Arayeitter cắn trả.

Đây là một cái vòng xuyến, người chạy trong vòng xuyến, chỉ có thể chạy cho đến chết.

Nếu ngươi có ý định thoát ra ngoài, ngươi sẽ bị người từ phía sau đâm trúng; bởi vì vốn dĩ bọn hắn luôn luôn chạy trong vòng xuyến.

At vận dụng hết tất cả lượng Arayeitter mà mình có, Bù Trừ cũng hoạt động hết công suất tối đa. Và đúng như cái tên người ta đặt cho nó, hai bên trở nên cân bằng với một cán cân ở giữa là At.

Dần dần, nguồn sức mạnh cung cấp để duy trì Bù Trừ cạn kiệt, đó là lúc nó quay sang chính chủ để tiếp tục phần việc còn dang dở. Bù Trừ trong chính cơ thể người thi triển, hay nói cách khác là ổn định tự thân, điều này chỉ có lợi mà không có hại. Tuy nhiên, lúc này lại là thời khắc mấu chốt nhất, At cần tĩnh tâm và không để cho bất cứ ngoại lực nào tác động đến dù là nhỏ nhất, nếu không cán cân trong người sẽ bị lệch về một hướng nào đó, đổ vỡ tự thân là điều không thể tránh khỏi.

In và On đều đã quen thuộc với ngưỡng sức mạnh và At có, và lúc này bọn hắn phải vứt mẹ cái tôi của mình đi để bảo trợ đồng đội tránh các ảnh hưởng từ bên ngoài, người mà vừa mới cứu mạng bọn hắn.

Anh em nhà Trigger từ xa trông thấy.

Điều này nằm ngoài kế hoạch của bọn hắn, nhưng không thể phủ nhận tác động vô hình mà bọn hắn tạo dựng lên được – khích bác In.

Chỉ là một hành vi nhỏ nhoi nhưng đủ để lăn thành một quả cầu tuyết khổng lồ như hiện tại.

Anh em bọn họ hài lòng với những gì xảy ra ở hiện tại, nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ, nhiệm vụ của bọn hắn vẫn còn đang tiếp tục.

“Trò chơi mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Bọn họ có thể tranh thủ lúc này mà triệt tiêu luôn Tam Tướng của Alaska. Nhưng không, họ không làm vậy.

Hai bóng đen khuất dần, biến mất sau vách đá âm u, lạnh lẽo, như thể họ chưa từng tồn tại, chưa từng hiện diện ở nơi đây.