Chương 19: Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Cạch cạch cạch

Cô ta bấm nút điều khiển ảo trước mặt, chiếc phi cơ liền biến đổi hình dạng, tốc độ cũng đề cao vượt trội, ít nhất là ba lần vận tốc cũ.

Hyperlink nhận ra thao tác của Went, thừa biết là có biến, kế hoạch thay đổi đột ngột, đồng thời tính nguy hiểm cũng cao hơn nhưng lại không giữ được cái nết, mém chút là mở mồm ra để châm biếm Went.

Nhưng mà Errol đầu trọc ở cạnh đấy kịp thời liếc mắt qua để cảnh cáo ả.

“Còn bao lâu nữa, Went?”

Went ngẩn đầu nhìn hắn: “Hai giờ nữa..”

“So với những kẻ khác, Camryk's là đến sớm nhất. Nhưng đến khi ấy mọi thứ đã là quá muộn!”

Hyperlink dỏng tai nghe, kịp thời chọt mỏ vào.

“Lẽ ra anh nên cắt lưỡi thay vì đấm vào mặt ả!”

Errol đứng cạnh ô cửa, nhìn bầu trời vụt như sao bay, lại nói: “Lần sau sẽ lưu ý!”

Hyperlink nhỏ nhắn liền nhảy dựng lên như ai cho ổ kiến lửa vào hạ bộ: “Cắt lưỡi mấy người ấy! Cắt lưỡi cả dòng họ nhà mấy người!”

Went im lặng, Errol im lặng.

Biết bản thân đã lỡ mồm chơi dại, nhưng lương tâm của Hyperlink vẫn rất thoáng đãng, dự là buông thêm lời cay độc nữa mới thôi.

Lúc này chiếc phi cơ bỗng nhiên dừng lại đột ngột giữa không trung.

Di chuyển ở vận tốc cao, để rồi khi dừng lại đột ngột thì lực quán tính cũng đột ngột sinh ra là không hề nhỏ. Cả ba người đều bị cỗ tác động vô hình, đè ép thân thể vào mặt kính ở khoang điều khiển.

Huyễn Thuật của Went là tạo ra thứ không tồn tại, thế nên dù cô có phản xạ tốt nhất vẫn không tài nào có cách để giảm bớt thiệt hại.

Errol cũng tương tự là như thế, đối với một đấu sĩ hạng nhẹ, việc có khả năng tự hồi phục là tất nhiên nhưng nó không thể áp dụng lên đồng đội.

Còn Hyperlink thân là một trị liệu sư, mọi thứ cô làm chỉ có ý nghĩa khi nó đã diễn ra: hồi máu khi đã mất máu.

Thế nên, khi mọi việc xảy ra quá đột ngột, nhóm Camryk's lại không có biện pháp đối phó dù họ sở hữu mức phản xạ kinh người, thì tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Ba người bọn họ đè chồng lên nhau như những miếng phô mai trên cốc mì ly.

Rất may là Errol là người bị ép trực diện vào tấm kính nên, tổn thương của nhóm không lớn lắm. Với lại, với nội tại Siêu Hồi Phục, những vết thương ngoài da này càng không đáng là gì, tuy vậy Hyperlink vẫn ý thức được trách nhiệm của bản thân mà niệm chú để trị liệu.

Lúc này, vẻ mặt của Went rất khó coi khi nhìn thấy những dòng thông báo đỏ chót đang trôi nổi trước mặt.

“Vật chất đặc quánh đột nhiên biến lớn, phi cơ cảm thấy có tần số dị thường biến động nên đã triển khai chương trình can thiệp để dừng lại đột ngột..”

“Nếu không, với vận tốc vừa rồi, hai giây sau đã không còn chúng ta..”

Errol cũng nghiêm nghị ra mặt, trong đầu chớm nở suy nghĩ sẽ mở cửa thoát hiểm đi tiên phong để rà soát mục tiêu mặc dù hắn không biết nó là cái quái gì.

Trị liệu sư duy nhất dùng cánh tay nhỏ bé của mình để nắm lấy ngón tay của hắn, cau mày lắc đầu.

“Chúng ta cần kế hoạch!”

Went nói.

...

Vụ nổ quá lớn, càn quét mọi thứ trong tầm ảnh hưởng của nó, cũng không quá nếu như gọi đó là mặt trời mọc lên từ mặt đất. Lý Khang không tin là sau pha đó, bầy tê tê vảy thép còn có thể sống được, huống chi là sinh vật kì quặc kia.

Dư âm của Phosphor trắng hãy còn lớn, ít nhất là nửa ngày nữa nó mới tiêu tan hoàn toàn, nhưng hắn không có lý do gì ở lại đây, cũng không có pháp luật nào ràng buộc hắn trong cái thời đại mạt thế này cả.

Cứ như trong tiểu thuyết vậy, thằng nào mạnh thì thằng đó làm bố.

Hắn khẽ run người một cái, vật chất kì dị màu xám tro tuôn ra theo lỗ chân lông, bấu vào hai bả hai của hắn kéo đến các đốt xương sườn rồi giao nhau ở đốt xương sống giữa lưng.

Từ hai đường chéo đó, các vật chất bắt đầu bồi tụ để ngưng thực thành chữ V, mô phỏng từng cọng xương, sợi gân, mạch máu của đôi cánh chim mà thành.

Hắn nhắm mắt lại, cứ tưởng tượng lấy, cứ cảm nhận lấy từng sợi lông vũ phập phù trước gió.

Đôi cánh khẽ động, nó như cái tay, cái chân của Lý Khang vậy.

Thân thuộc, tự nhiên đến hết sức lạ thường.

Cứ như là, hắn vốn dĩ đã có đôi cánh từ lúc mới chào đời.

Vù vù.

Ban đầu, hắn còn chưa quen cảm giác và thăng bằng ở độ cao mới, nhưng chưa đầy 10 phút sau thì hắn đã có thể ít nhiều khống chế vận tốc bay và cả phương hướng lẫn độ cao.

Với đôi cánh tự do này, Cảm Quan từ trong bộ não, cánh cung cận vệ luôn sẵn sàng bắn nát mọi thứ.

Hắn, cmn khác gì Thần đâu?

“Ta vô địch, các ngươi tùy ý! Ha ha ha ha!”

...

Tiếng cười đầy ma huyễn đó như con dao lụi thẳng vào tim con chó trắng cùng bầy gà.

Bọn chúng may mắn lắm mới có thể tránh thoát hai vụ nổ kinh người đó, nhưng lần này ông bà có gánh còng lưng cũng không thể làm gì hơn khi tiếng cười ma quỷ kia đang tiến đến gần bọn chúng.

Hô hô

Con chó trắng cay đắng nhìn đồng loại của mình, nào là hàng xóm, dòng họ, con cháu.

Trên dưới gần 100 con gà chó các loại.

“Sợ hãi chỉ làm kẻ thù mạnh hơn!”

Nó biết là sắp hết vai diễn, gắng hơi hô hoán để động viên đồng bọn. Vì dù sao đi nữa, sống đến hiện tại đã là kì tích, thế nhưng trong đầu nó vẫn đang suy nghĩ tìm biện pháp để cứu sống cả họ nhà nó.

Dù cho có quỳ xuống để liếm chân kẻ địch.

Sắp chết đến nơi rồi, giữ lại liêm sỉ thì có ích gì?

Nghĩ là làm, nó liền giục đồng bọn quỳ xuống, khép nép hành lễ với Lý Khang còn đang dạo chơi trên bầu trời.

Hắn cũng cảm giác thấy bọn quái này tựa hồ có trí tuệ chứ không đơn thuần hành xử theo bản năng như những con khác mà hắn từng gặp.

Và cái trí tuệ này, nói theo cách nào đó là học lởm từ con người, mà khi nghĩ đến loài người thì cỗ căm phẫn, thù hận nào đó từ từ nổi lên.

Tuy vậy, Lý Khang biết, hắn là một con người. Chẳng có lý do nào để hắn giận cá chém thớt lên một đám sinh vật đang bắt chước giống loài của hắn cả.

Không có lí trí, để cho bản năng chi phối thì hắn có khác nào lũ quái vật kia đâu.

Dù sao thì lần đầu tiên gặp mặt giống loài có trí tuệ thì ấn tượng ban đầu luôn cực kì quan trọng, không thể làm mất mặt cả giống loài được.

Thế nên, khi mặt đối mặt. Lý Khang cũng cười thật tươi, đưa tay ra để bắt.

Hắn nào biết, nụ cười của hắn lọt vào mắt kẻ khác chẳng thua gì Ác Quỷ nơi Địa Ngục, đang chực chờ nuốt tươi con mồi.

Con chó trắng, sợ phọt cả phân nhưng nó cũng ráng đẩy ngược vào bụng, lo rằng Ác Quỷ nghe thấy mùi hôi sẽ không vui mà búng tay một cái, thì bay mẹ nó luôn nửa cái vũ trụ.

“Đại...ca..ca!”

Con chó trắng nhe răng cười, cố gắng bắt chuyện với Ác Quỷ nhưng mà nó không ngờ là nửa giây sau Lý Khang đã cách nó một khoảng, giương cánh giơ cung sẵn sàng nhắm bắn.

Nó liền đổ mồ hôi hột.

“Cmn, đây là cái quỷ gì? Con chó này còn biết nói chuyện?!”

Hắn trì trệ hô hấp, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng mà cmn, sống 17 năm trên đời lần đầu thấy chó biết nói chuyện, đây cũng quá khoa trương đi.

Lại nói, ngươi có phải hay không còn biết ca múa, đánh đàn, cầm súng bắn nhau.

Nghĩ đến đây, hắn thở hắt một hơi.

May mà vừa nãy phản xạ đủ nhanh, họa may nó mà táp vào người em của hắn thì chắc chắn sẽ có đại chiến người với chó mất.

Lúc này con chó trắng cùng đồng bọn đã không khống chế được cơ thể thêm giây nào nữa, quả thực là bọn nó đã phọt cả phân ra ngoài.

Mùi hôi thúi um ủm cứ thoang thoảng hòa vào không khí.

Lý Khang thoáng cau mày nhưng cũng rất nhanh giãn ra.

Dùng hành động thải phân để chào người lạ, thì không phải hành vi của con người, mà nếu không là con người thì dễ nói chuyện rồi.

Hắn thầm nghĩ, sau đó thu dọn vũ khí lần nữa mỉm cười tiến về phía đối phương.

Còn bầy chó trắng cũng không hiểu sao, chúng nó đã sợ bỏ mẹ ra thì nào còn tâm tư phân tích tình huống nữa, chỉ biết chổng mông lên trời, cúi đầu rụt cổ mà run lẩy bẩy.

“Chào bạn chó trắng!”

“Dạ..dạ..thưa đại..ca”

“Chào bạn chó trắng!”

“Dạ..dạ đại..ca!”

“Khoan đã, tác giả là đang viết nhảm câu chương?!”

“Chắc vậy ạ! À không, không. Đại ca có thể tha mạng cho bọn họ được không? Đại ca muốn em làm gì cũng được, em sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn cho đại ca..”

Dứt lời, con chó trắng liền ôm bắp đùi Lý Khang, bắt đầu lè lưỡi ra để liếm chân hắn.

Hắn có chút giật mình, định co giò bỏ chạy. Nhưng sau một lát suy nghĩ lại, hắn giơ cái chân còn lại ra để cho nó liếm nốt luôn.

Rất tốt, tục đãi khách này vĩnh viễn siêu việt loài người, lại nói, bọn họ tốt bụng và ân cần như vậy nếu mà hắn không trả lễ thì không phải đạo.

Nhưng mà nhìn từ đầu đến chân, cả người hắn cũng không có gì đáng giá để làm quà, cũng không thể quỳ xuống liếm chân ngược lại con chó trắng được. Đột nhiên, lúc này hải não hắn lại vang vọng những từ ngữ rời rạc, khó hiểu.

“Nhân từ.. độ lượng..”

Đây cmn là có ý gì. Không lẽ nhân từ với độ lượng lại là quà đáp lễ được sao?

Chốc, hắn lại cúi đầu nhìn con chó trắng, nhìn thấy cái lưỡi của nó, cái skill điêu luyện đó, thứ mà các chị em đều khao khát.

“Bạn chó trắng à, ban nãy bạn nói gì nhỉ?”

Con chó trắng nghe thấy Ác Quỷ gọi mình, lông tơ dựng ngược lên hết, không gió mà lạnh cả sống lưng, lắp bắp nói: “Dạ...đại ca..có thể nào..tha cho bọn họ..được không?”

Nói, nó còn giơ cái chân trước chĩa chĩa vào bầy gà chó sau lưng.

“Bọn họ đều là người quen, họ hàng của bạn chó trắng à?”

“Dạ, phải phải!”

“Hmm..”

“Khó quá ạ...không được sao..đại ca..”

Lý Khang cau mày, tựa hồ nghi hoặc thật lâu, lại nói: “Không phải, tôi cũng không có đói, không thèm ăn gà chó gì đâu. Nhưng mà bạn nói coi, sao gà và chó lại sống chung như vậy?”

Câu hỏi của Lý Khang như con dao giải phẫu đâm thẳng vào lồng ngực con chó trắng, đây là quá khứ đen tối của nó, nó không biết nên nói làm sao cho phải, cũng không thể nói là trước đây vì hắn hứng tình với con gà mái vườn mà mới có chuyện gây dựng cả một bộ tộc như này được. Chỉ biết ấp a ấp úng, “Cái này..cái này..”

Lý Khang không biết biểu hiện vừa rồi là gì, hắn cũng không quan tâm vấn đề này lắm, nói bừa một câu: “Là cộng sinh sao?”

Lời này lọt vào tai con chó trắng như cọng rơm cứu mạng nó, hơn cả đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, nó gật đầu lia lịa, quên cả việc liếm chân: “Vâng, vâng đúng vậy ạ!”

“Ồ, tôi là Lý Khang. Còn bạn tên gì?”

“Dạ..đại ca..em không có tên...mọi người hay gọi em bằng danh xưng chức vị thôi..đại ca!”

“Hmm, cũng không thể để cho tác giả gọi bạn là ‘con chó trắng' mãi được, hay là để tôi đặt tên cho bạn đi! Kiki, kêu là Kiki thế nào?”

Con chó trắng, à không, Kiki mừng quắc cả đuôi, lại le lưỡi liếm chân Lý Khang, “Vâng, được ạ!”

Lúc này mây đen bỗng từ đâu ùn ùn kéo đến, che khuất một mảng trời. Sấm chớp liên hồi, sét đánh rền vang, chợt như có thể đánh chết bất kì ai.

Cảm Quan lại nói cho Lý Khang biết rằng có những cái gì đó, những ai đó đang làm gì ở xa tít vùng biên Cảm Quan quét ra.

Đối với nhân loại thông thường, Cảm Quan không thể nào quét ra được, chính bởi vì như thế mà Lý Khang không hề hay biết sự hiện diện của Bigger cho đến khi mọi thứ đã quá trễ.

Lầm này thì khác, Cảm Quan quét ra được rằng những thứ kia là nhân loại, nhân loại của thế giới này khi đã có trên mình sức mạnh của Xích Quả.

Dù có là gì, chỉ cần là nhân loại thì Lý Khang tuyệt bất dung thứ.

Còn lý do? Chẳng đáng là gì khi mà cảm xúc đã chiếm ngự, lý do chính là thoái thác, ngụy biện.

Ngươi nói, ngươi thích cô ta. Có hỏi lý do là gì thì ngươi cũng chỉ biết ậm ừ là: xinh đẹp, dễ thương, giỏi giang,.. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm ngươi đều biết, ngoài kia có hàng trăm ngàn người tương tự như vậy, nhưng ngươi chỉ chọn đúng cô ấy mà thích.

Lý Khang cũng không cho rằng đây là Xích Quả ảnh hưởng lên hắn mà tác quái, đẩy cho con người tự lợi dụng sức mạnh thần thánh mà triệt tiêu nhau. Như vậy không có ý nghĩa, trong khi Xích Quả tự thân có thể điều khiển quái vật để lật đổ nền văn minh của con người y như hai năm trước.

Hơn nữa, nếu điều đó có là thật thì những đảo nổi ngoài kia đã tự đánh giết nhau rồi, cần gì đến hắn.

Mà cũng chả cần gì Xích Quả tác quái khi đó là bản năng đấu tranh của sinh vật.

Lý Khang dậm chân, vung cánh: “Được rồi đi thôi, đồng chí Kiki, ở đây sắp có đánh nhau rồi!”

Kiki không ngần ngại ôm lấy bắp đùi Lý Khang để bay theo. Thực sự là ôm bắp đùi theo nghĩa đen.

Để lại đống gà chó ngơ ngác, nhưng cũng rất nhanh mà ba chân bốn cẳng chạy theo.