Chương 16: Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Cả cơ thể đạt đến cảm giác thăng hoa tột độ, tinh thần như được thanh lọc hết thảy, tư duy của hắn minh bạch, thông suốt hơn bất kì lúc nào.

Lý Khang đứng dậy, từ trong người hắn tuôn trào ra từng dòng vật chất màu xám tro, nhanh chóng cụ thể thành hình dáng cánh cung tinh xảo, góc cạnh nhưng không kém phần mạnh mẽ, cứng cáp. Những đường vân, gợn sóng khéo léo bám theo dây cung, quấn quýt hai đầu cung tạo thành một cỗ cảm giác mạnh mẽ, có thể khiến người ta phó thác.

Từng giọt nước mắt hòa cùng máu và dòng vật chất màu đỏ tía, khiến cho đôi mắt của hắn quắc sáng, lóe lên như tinh không lại tựa như thiểm điện.

Tay trái nắm lấy cánh cung, vạch một đường phá tan bầu trời nhuốm máu, tay phải bắt lấy vì sao, tạo thành những mũi tên bắn nát cả thiên hà.

Lý Khang còn đang mải mê ảo tưởng sức mạnh, viết kịch bản huyền huyễn thì ngay lúc này ở địa phương khác của khu rừng.

Nắng chiều nhuộm vàng cả bầu trời đã dần tắt, ánh trăng nhen nhóm nắp sau những đám mây đen nặng trịch cũng rõ ràng hơn, gió nhảy tung tăng theo mặt hồ nhấp nhô từng nhịp.

Cô gái trẻ trở về căn nhà trên cây của mình sau ngày dài đi săn mà chẳng có mấy thu hoạch: hai con chuột lắt, năm con cá quả.

Phải nói, khu rừng này nguy hiểm quá mức tưởng tượng, không cẩn thận sẽ chết như thế nào cũng không biết. Thế nên, mỗi lần cô gái ra ngoài đi săn thường là để dự trữ trong một thời gian dài.

Hơn nữa, 30% thu hoạch cô kiếm được sẽ phải dâng lên Anker.

Anker là một nhóm người chuyên phụ trách an ninh ở đây. Muốn sống sót và được an toàn thì phải cống nạp lương thực cho họ.

Dẫu nói thế nhưng cô biết không gì là an toàn cả, họ chỉ là nhân loại bình thường giống như cô, là bọn dân đen bị bỏ rơi hai năm trước, phải giãy giụa cầu sinh nơi địa ngục đẹp như thiên đường này.

Đến cái thân họ, họ còn lo chưa xong thì nói gì bảo kê ai. Chỉ mới hai tuần trước, một nửa thành viên của nhóm đã phải bỏ mạng trong lúc đi săn, Anker cũng vì vậy mà lục đục nội bộ.

Ngoài ra, cái chữ “an toàn” chỉ là nói về nguy hiểm ở bên ngoài, chứ còn trong chính cái khu tập trung này thì phải biết tự bảo vệ bản thân.

Dù không gian mờ tối khiến cảnh vật trước mặt không rõ ràng, nhưng đối với một người sống lại từ cõi chết như cô, lúc này việc leo lên thân cây không phải dựa vào đôi mắt mà dựa vào cảm giác của đôi bàn tay, bàn chân.

Chính bởi vì tứ chi đã quá quen thuộc với từng nhánh cây, hốc gỗ, cô gái mới có thể dễ dàng trèo lên giữa trời tối như vậy.

Trong đêm tối đen kịt, lấp ló bóng dáng người đàn ông cao to, dựa lưng vào tường, hắn ta rít lấy hơi thuốc, thật sâu.

Chậm rãi nhả ra, từ tốn nói với cô gái trẻ: “Ngọc Hân, cô về trễ..”

Ngọc Hân vô thức lui về sau, giấu đi tay phải đang nắm chặt con dao bằng đá.

“Không cần phải cẩn trọng như vậy, tôi chỉ muốn nói với cô là cô không cần nộp cống phẩm nữa, Anker đã không còn rồi!”

Hắn cười đắng chát, lại rít một hơi khác.

Có người trèo vào nhà ngươi, đợi ngươi cả buổi chiều chỉ để nói với ngươi những điều này. Ngươi tin được sao? Ngươi còn không tin nổi thì làm sao Ngọc Hân tin nổi?

“Ngươi đến đây chỉ để nói những thứ này sao, Bigger?”

Bigger vứt điếu thuốc, từng bước tiến lại gần Ngọc Hân. Cô ta bất đắc dĩ giơ cái dao đá ra để cảnh báo hắn ta. Nhưng Bigger nghiễm nhiên như không, chậm rãi để mũi dao đâm vào ngực mình, rướm máu.

“Người cô nên dè chừng là A Thân, Anker là cần câu cơm của hắn, bây giờ nó tan rã rồi. Ở cái nơi đất chết này, cô là người vừa có nhan sắc vừa có nguồn lương thực dư dả, cô nói xem nếu cô là hắn thì cô phải làm gì đây?”

“Hắn dám sao? Hắn mà đến, tôi sẽ đâm chết hắn!”

“Hà hà, tùy cô thôi!”

Bóng Bigger khuất dần, chậm rãi biến mất nơi ánh trăng không với tới.

Tuy là mạnh miệng như vậy nhưng trong lòng Ngọc Hân nỗi sợ hãi đã kéo thành từng cơn, đùng đùng ập tới.

Chạy! Tranh thủ trời còn chưa sáng, phải chạy.

Ai biết được, kẻ địch chỉ có mình A Thân hay còn ai khác?

Ai biết được, so với quái vật thì con người chỉ có hơn chứ không thua?

Cảm giác này, linh cảm này. Dẫu xa lạ nhưng lại cực kỳ quen thuộc, hai năm trước như vậy, bây giờ cũng chính là như vậy.

Tâm tình bồi hồi không yên, ý Ngọc Hân đã quyết, cô cũng không chần chừ gì, không mang vác theo cái gì thêm.

Chỉ cùng một con dao đá, bóng đen kia thấp thó trong ánh đêm sâu thẳm.

Cùng lúc đó.

“A Thân, ta đã làm theo lời ngươi nói, mau, mau thả em ta ra!”

“Ha ha, ngươi nóng vội quá đấy Bigger! Mà thôi, chuyện của ta đã thành, không nhây với ngươi làm gì. Em ngươi bị ta trói ở dưới gốc cây cổ thụ ở đầu thượng nguồn dòng sông. Ngươi mau đi a, không thì ta e là nó sẽ không chịu nổi đâu!”

“Tên khốn..chờ ta quay lại đó!!”

Bigger nghiến răng nghiến lợi, muốn đấm bỏ mẹ thằng A Thân kia. Nhưng mà hắn ta vẫn còn chút tư duy, lý trí nên hắn biết mạng sống của em hắn quan trọng hơn cả cái mong muốn phát tiết cơn giận kia.

Thế nên Bigger cùng lắm mắng A Thân vài câu rồi dùng hết tốc lực chạy đến thượng lưu.

Thượng lưu đối với Bigger cũng không xa lắm, nếu nhanh thì cũng chừng 10 phút là tới nơi. Mỗi tội trời đã nhám đen, đường đi lại khó khăn, nên hắn phải tranh thủ phút nào hay phút nấy.

Còn A Thân, bản thân hắn có điểm lanh lợi hơn người khác, nhưng tính tình thì bần hàn, bỉ ổi, không ngại chơi dơ để đạt được thành công.

Dương Đông kích Tây, mượn gió bẻ măng, qua cầu rút ván, uống nước nhớ kẻ trồng cây,.. Hắn đều thạo không sót thứ gì.

Hay nói cách khác là, chỉ cần khôn lỏi một tí, không làm mà vẫn có ăn là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Ít nhất trong bộ truyện này là vậy.

Trở lại cốt truyện, A Thân đã hoàn toàn làm chủ được tình huống, mọi thứ đều suôn sẻ theo kế hoạch của hắn. Thái độ, phản ứng, lộ tuyến, tốc độ,.. của Ngọc Hân, A Thân đều rõ, chuyện mà hắn cần làm bây giờ chính là thu lưới.

Quả là thu lưới không sai.

A Thân nhỏ con, cơ thể yếu hơn người bình thường, trói gà không chặt, hơn nữa hắn không thích các hoạt động tay chân. Thế nên biện pháp chặn đường mặt đối mặt để bắt trói Ngọc Hân là không thể nào. Theo đó hắn đã bố trí không ít bẫy rập, sao cho con mồi rơi vào bẫy, vừa có thể vô hiệu hóa được nó, vừa có thể dùng ít sức nhất để tóm gọn con mồi.

Trong kế hoạch ước định, Ngọc Hân chắc chắn sẽ chạy về phía Nam khu rừng. Tại vì nơi đó cũng có một điểm tập kết như ở đây và một “Anker” khác, A Thân cũng dự định sau chuyện này hắn cũng đến đó kiếm ăn.

Khi mà pháp luật không còn ràng buộc, lúc mà đạo đức con người đặt lên cán cân, cũng chính là thời điểm hình thù cái ác cụ thể hóa ra tất cả.

Ngọc Hân khuất sau vách đá, thấy mọi thứ. Cô trầm tĩnh, không nói gì, không động đậy, đôi mắt hơi híp lại.

Dường như có suy nghĩ, nhưng dường như lại không nghĩ gì.

Cô đợi cho A Thân di chuyển rồi âm thầm đi theo sau hắn, cẩn thận hơn nữa, cô còn dùng dao đá khắc lại kí hiệu phòng lạc đường.

A Thân cũng mảy may không hay biết rằng hắn ta đã bị bại lộ, và thứ đang đón chờ hắn là hầm cá sâu bị bỏ đói ba năm mà Ngọc Hân đang lên kế hoạch để đẩy hắn xuống.

Hạng người này, xử tử là quá nhân từ.

Đoạn đường không quá dài, cũng không quá ngắn. A Thân chính là sợ bị thú đêm vồ nên đường tắt mà hắn chọn có hơi thoáng đãng, rộng rãi đủ để ánh trăng soi sáng con đường.

Trên nhánh cây đại thụ nào đó, A Thân đã bố trí sẵn lưới dây, bây giờ hắn cần phải buộc mốc treo lên để giăng bẫy, đồng thời nấp sau thân cây để chờ Ngọc Hân đến.

Hắn ta mỉm cười khoái chí.

Ngọc Hân cũng vậy.

Cô ta canh lúc A Thân vừa treo cái móc lên, liền lao ù tới, sau đó dùng dao đá đâm vào mạn sườn phải của hắn, cơ thể hắn còn chưa kịp phản xạ bởi kích thích mạnh và đột ngột thì Ngọc Hân lại dùng chân đạp tiếp về phía cái bẫy mà chính A Thân bố trí.

Aghhh

Khi A Thân thét lên vì đau đớn, hắn đã phải ngay lập tức câm nín. Bởi ngay lúc này, mùi máu tươi đã đánh thức lũ thú dữ nấp trong màn đêm của khu rừng. Dù cách rất xa, Ngọc Hân vẫn mơ hồ nghe được tiếng thở và tiếng bước chân dồn dập của dã thú.

Đi, không chần chừ gì.

Sống chết của A Thân, đã không còn liên hệ gì đến cô.

Trở về căn chồi trên cây, Ngọc Hân đã rõ ràng thứ cảm giác kia là gì.

Là khi đối mặt với khó khăn, một lựa chọn sai lầm sẽ khiến cô rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Hai năm trước đã từng như vậy, giờ đây nó đã trỗi dậy để cảnh báo cô về một điều tương tự.

“Lý Khang..là em sao?”

Cô ấy lẩm bẩm.

Tình cảnh lúc đó cô còn nhớ như in. Lý Khang xin cô cho hắn ở lại đánh lạc hướng quân địch, còn bản thân cô lại bị Nguyễn Thành Tùng kéo đi.

Xe lăn bánh được một đoạn, cô giả vờ đi vệ sinh mới thành công tạm thời trốn khỏi quân đồng minh, với ý đồ là tìm Lý Khang.

Nhưng cô không ngờ, cũng nhờ vậy mà thoát khỏi lưỡi liềm của tử thần.

Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy mọi người chết đi, nhưng chín phần mười là lành ít dữ nhiều, huống chi người trực tiếp đối đầu với chúng là Lý Khang...

Nhưng sau tất cả, mọi thứ là một sai lầm.

Cô không biết trong chuỗi quyết định đó đâu mới là sai lầm thực sự, hay mọi thứ cộng lại mới là sai lầm. Nhưng cô rõ ràng hơn là, điều này chắc chắn là từ Xích Quả mà ra.

Chính nó đã cải tạo Trái Đất, thì không có gì lạ nếu cô cũng bị biến đổi phần nào đó. Chí ít thì hiện tại nó vẫn có lợi đối với cô.

Cộp cộp.

Âm thanh dị thường phát ra từ phương xa làm Ngọc Hân tỉnh người, lúc này cô mới nhớ đến chuyện em gái Bigger bị A Thân bắt nhốt.

Nhưng mà chuyện bản thân hắn chạy đến thượng nguồn là không thể nào, huống chi là phải mang theo em gái của Bigger để trói lại. Nên chắc là A Thân chỉ nhốt con bé đâu đây thôi rồi lừa Bigger chạy một vòng thật xa để đảm bảo kế hoạch.

Có thể, A Thân nhốt con bé trong nhà hắn cũng không chừng.

Sẵn dịp cơ thể còn trong quá trình hưng phấn, endorphin không ngừng tiết ra, Ngọc Hân liền búi cao tóc cao lên rồi chạy đến nơi đó.

Không ngoài dự tính, càng đến gần nhà của A Thân, âm thanh va đập ngày càng to và rõ. Ngọc Hân biết là cứu người quan trọng nhưng cô vẫn không quên phải cẩn thận, dè chừng tứ phía.

Cót két.

Ánh lửa bập bùng, bập bùng.

Cô bé giật mình khi nhìn thấy người lạ đang cầm dao tiến về mình, nhưng mất đến nửa phút cô bé mới nhận ra rằng người đó là người cô quen, đồng thời là đến để cứu mình.

Nước mắt không tự chủ được, tuôn trào tự bao giờ.

Hai người họ không cầm lòng được, ôm nhau, sực sùi, khóc.

...