Mặt trời càng lên cao, không khí càng nóng bức.
Lý Khang luồng lách qua từng ngõ nhỏ, ra sức chạy băng băng trên mặt lộ vốn không có mấy người đi lại.
Hộc hộc
Chạy!
Tại sao lại chạy?
Truyện này không có gì ngoài chạy sao?
Lý Khang thầm nghĩ trong đầu, hắn hiện tại như là tội phạm truy nã rồi, trốn được bây giờ chứ chưa chắc trốn được suốt đời.
“Nếu không chạy nữa thì ra hàng?”
Hắn còn đang cho làm vậy là phải thì bỗng dưng mặt đất rung động dữ dội.
Xung quanh bốn phía mặt đường bắt đầu nứt ra tạo thành những khe sâu không thấy đáy.
Chiều rộng của những cái khe này đủ rộng để nuốt chửng những chiếc ô tô không kịp phanh lại. May mà Lý Khang chạy bộ chứ bằng không thì hắn cũng đừng hòng phản xạ kịp.
Từ trong những cái khe kia thoát ra luồng khí màu đỏ tía, nó cô động, đặc quánh như thực chất nhưng lại trôi nổi, lơ lửng trên không như các loại khí.
Những dòng khí này lan đến đâu thì cây cỏ, nhà cửa, xe cộ, bê tông cốt thép,.. Đều như bị ăn mòn, lại tựa như bị khô héo, tất cả đều co rút lại, lẩn sâu vào những cái khe không thấy đáy như thâm uyên kia.
Có những người vì không chạy kịp mà bị dòng khí đó quấn lấy, chỉ trong một hơi thở thì người đó ngay cả bộ xương cũng không còn chứ đừng nói đến cái nịt.
Lý Khang nào có tâm tư quản nhân mạng người khác nữa. Cứu người ? Hay là thôi đi, mạng hắn còn lo chưa nổi nữa thì làm sao lo cho kẻ khác.
Hiện tại hắn chỉ biết chạy và chỉ có chạy. Không những vì bọn người đang tìm hắn mà còn bởi vì dòng khí kì lạ đó đang theo sát đít hắn rồi.
Dòng khí màu đỏ tía kia như con rắn lại như dòng nước, nó phủ khắp, bao lấy mọi vật. Ôn nhu nhưng không hiền hòa, bởi hết cả thảy, một khu vực rộng lớn sau lưng Lý Khang chỉ còn lại mặt đất trơ trội.
Mà những dòng khí kia càng ăn lấy nhiều vật thì nó lại càng to ra, phạm vi bao trùm càng lớn, bản thân nó càng thêm lợi hại. Nó có ăn hết cả Trái Đất cũng không phải chuyện gì viễn vong, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng dường như có một cái gì đó đang trói buộc nó lại, ràng buộc nó khiến nó vĩnh viễn chỉ có thể ở sau lưng Lý Khang mà không thể chạm vào hắn.
6 người kia trên con xe đang phi nước đại cũng là như vậy.
Và bằng một cách nào đó, những dòng khí kia đã đến một ngưỡng giới hạn. Nó không còn to thêm nữa, cũng không quấn lấy cái gì thêm.
Khi nhìn từ trên cao xuống, một vùng trung tâm thành phố S đã biến thành bãi đất chết hình tròn.
Trên mặt đất là những khô cằn sỏi đá còn sót lại, là những vết nứt dẫn lối đến địa ngục sâu thăm thẳm, là những bãi dòng khí kì lạ đang quấn lấy nhau để tập trung lại tạo thành một cái quả cầu màu đỏ tía to khủng bố.
Dần dần, quả cầu này thoát ly khỏi mặt đất, nó bay lên cao, càng lên cao thì dừng như nó càng cô đặc hơn, nhưng cũng tựa như là nó biến lớn hơn.
Nó ở thể lỏng nhưng lại bay lơ lửng, nó ở thể rắn nhưng lại có hình thể như đám mây, nó ở thể khí nhưng lại dày đặc vật chất hơn bất kì thứ gì.
Nó là cái gì? Tại sao lại từ mặt đất chui ra?
Không một ai biết, kể từ hôm nay nhân loại chỉ biết gọi nó là Xích Quả.
Lý Khang chứng kiến hết cả thảy, mém tí thì hắn đã trở thành một phần của nó.
Nhưng cũng nhờ cái này mà hắn có thời gian chạy trốn khỏi đám người kia.
Lý Khang không dám nghỉ ngơi lâu.
Bằng cách chôm chiếc xe đạp để chạy, Lý Khang chỉ mới chạy đến rìa thành phố S.
Bằng tốc độ hiện tại, hắn cũng không chắc rằng bản thân an toàn. Thậm chí còn bất an hơn lúc trước.
Cái quả cầu kia lơ lửng mãi trên trời, hắn lo là một khi nó vỡ ra thì mọi thứ còn tội tệ hơn cả.
Hắn không phải Thánh Mẫu, không phải là đang lo cho thường dân kia mà hắn chỉ sợ rằng trước đó là may mắn chạy được nhưng sau đó thì chắc gì đã may mắn được nữa.
Đúng như hắn nghĩ, khi Xích Quả đạt đến trạng thái lý tưởng, nó bắt đầu liên tục bắn ra những hạt vật chất kì lạ.
Những hạt này, to nhỏ không đồng đều, hình dạng cũng kì kì quái quái, duy chỉ có điểm chung là có màu đỏ tía.
Khi chúng chạm vào mặt đất, chúng liền biến đổi hình dáng, có hạt trở nên to hơn biến đổi hình thù thành những loại sinh vật ghê tởm. Còn có loại thì kéo dãn bản thân thành hình dáng tựa như sợi dây, chúng nối đuôi nhau dài hàng trăm mét, rồi tới hàng kilomet, phủ khắp thành phố.
Sau khi Xích Quả giải phóng các loại sinh vật kia thì kích thước của nó ngày càng nhỏ đi, nhưng cũng không lâu lắm thì có con mồi bị Xích Quả bắt được, nó hấp thụ dinh dưỡng từ chúng rồi dần to trở lại.
Thậm chí còn to hơn lúc trước.
Các vết nứt nối với địa ngục kia càng ngày càng kéo dài ra theo sự phát triển của Xích Quả, hiện tượng đồng hóa cũng theo đó mà hóa kiếp một nửa thành phố S.
Chỉ trong một buổi sáng mà toàn bộ thành phố S đều biến mất.
Chính phủ khi nhận được tình báo đã ngay lập tức cử đội ASII đến thành phố S nhằm vô hiệu hóa tình trạng dị thường này. Nhưng khi ASII đến nơi thì thành phố S đã không còn nữa.
Kế hoạch B lập tức triển khai, ASII sẽ tiêu diệt Xích Quả bằng cách sử dụng vũ khí áp dụng công nghệ tiên tiến, còn Binh Chủng Đặc Công sẽ phụ trách tiêu diệt sinh vật lạ đồng thời Lực Lượng Phản Ứng Nhanh sẽ lo việc bảo đảm an toàn cho người dân cũng như đặt lên phong tỏa giới nghiêm cho các thành phố lân cận.
200 xe chở hỏa tiễn 12 nòng nhanh chóng vào thẳng hàng thẳng lối.
Chỉ nghe thấy một tiếng huýt còi cao vút thì hàng ngàn cái hỏa tiễn lao thẳng vào Xích Quả. Người dân từ các thành phố lân cận không khỏi hoang mang, khiếp đảm bởi sự phát huy uy lực với tiếng gió rít ầm ầm cùng những loạt đạn bắn dồn dập, liên tục, không dứt vào Xích Quả.
Nhưng vẫn như cũ, Xích Quả vẫn như không có chuyện gì bởi vì nó là một dạng hình thái đặc biệt, nó không thể bị tác động vật lý vào.
Điều này nằm ngoài dự tính của ASII, khiến cho thành phố F nằm sau lưng thành phố S phải chịu những tổn thất nặng nề.
Không dừng lại ở đó, Xích Quả dường như nổi giận, các loại sinh vật kì dị kia không ngừng biến lớn thêm, liên tục đồng hóa bất cứ thứ gì mà nó nhìn thấy.
Điều này lại càng làm cho Binh Chủng Đặc Công vốn không mấy thuận lợi giờ càng thêm khó khăn.
ASII nhận thấy biện pháp tấn công vô hiệu, bèn nghĩ cách cụ thể hóa hình thái của Xích Quả. Hàng trăm cách được triển khai, xạ kích liên tục vào Xích Quả nhưng vẫn như cũ không hề chạm vào được người nó.
Tổng chỉ huy quân đội vừa nhận được mật lệnh từ Đội Đặc Nhiệm liền lập tức cho dừng tấn công.
Theo đó, Tổng chỉ huy cho đội quân của mình truy quét 5 người đang lẩn trốn trong số những kẻ mà Đội Đặc Nhiệm để sót lại.
5 kẻ đó, không ai khác chính là đám học sinh Lý Khang.
Vì chiếc xe hộp kia trơ trội giữa bãi đất trống của thành phố S nên bọn họ không thể chạy thoát lần vây bắt này.
Và cũng vì trên xe còn đúng 5 người nên bọn hắn không nghi ngờ việc bỏ sót một học sinh khác là Lý Khang.
Cũng chính là nhờ có con dê thế mạng Nguyễn Thành Tùng mà Lý Khang mới có thể sống sót, để hắn không ngừng cảm tạ trời đất.
Bọn người của quân đội kia không có nghĩ nhiều như vậy, miễn là số người tìm thấy vừa khớp, miễn là những kẻ bị bắt này có hữu ích trong việc đối phó với Xích Quả.
Hay nói cách khác là đống vũ khí hình người này có tác dụng.
Mặt trời càng lên cao, không khí càng nóng bức.
Lý Khang luồng lách qua từng ngõ nhỏ, ra sức chạy băng băng trên mặt lộ vốn không có mấy người đi lại.
Hộc hộc
Chạy!
Tại sao lại chạy?
Truyện này không có gì ngoài chạy sao?
Lý Khang thầm nghĩ trong đầu, hắn hiện tại như là tội phạm truy nã rồi, trốn được bây giờ chứ chưa chắc trốn được suốt đời.
“Nếu không chạy nữa thì ra hàng?”
Hắn còn đang cho làm vậy là phải thì bỗng dưng mặt đất rung động dữ dội.
Xung quanh bốn phía mặt đường bắt đầu nứt ra tạo thành những khe sâu không thấy đáy.
Chiều rộng của những cái khe này đủ rộng để nuốt chửng những chiếc ô tô không kịp phanh lại. May mà Lý Khang chạy bộ chứ bằng không thì hắn cũng đừng hòng phản xạ kịp.
Từ trong những cái khe kia thoát ra luồng khí màu đỏ tía, nó cô động, đặc quánh như thực chất nhưng lại trôi nổi, lơ lửng trên không như các loại khí.
Những dòng khí này lan đến đâu thì cây cỏ, nhà cửa, xe cộ, bê tông cốt thép,.. Đều như bị ăn mòn, lại tựa như bị khô héo, tất cả đều co rút lại, lẩn sâu vào những cái khe không thấy đáy như thâm uyên kia.
Có những người vì không chạy kịp mà bị dòng khí đó quấn lấy, chỉ trong một hơi thở thì người đó ngay cả bộ xương cũng không còn chứ đừng nói đến cái nịt.
Lý Khang nào có tâm tư quản nhân mạng người khác nữa. Cứu người ? Hay là thôi đi, mạng hắn còn lo chưa nổi nữa thì làm sao lo cho kẻ khác.
Hiện tại hắn chỉ biết chạy và chỉ có chạy. Không những vì bọn người đang tìm hắn mà còn bởi vì dòng khí kì lạ đó đang theo sát đít hắn rồi.
Dòng khí màu đỏ tía kia như con rắn lại như dòng nước, nó phủ khắp, bao lấy mọi vật. Ôn nhu nhưng không hiền hòa, bởi hết cả thảy, một khu vực rộng lớn sau lưng Lý Khang chỉ còn lại mặt đất trơ trội.
Mà những dòng khí kia càng ăn lấy nhiều vật thì nó lại càng to ra, phạm vi bao trùm càng lớn, bản thân nó càng thêm lợi hại. Nó có ăn hết cả Trái Đất cũng không phải chuyện gì viễn vong, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng dường như có một cái gì đó đang trói buộc nó lại, ràng buộc nó khiến nó vĩnh viễn chỉ có thể ở sau lưng Lý Khang mà không thể chạm vào hắn.
6 người kia trên con xe đang phi nước đại cũng là như vậy.
Và bằng một cách nào đó, những dòng khí kia đã đến một ngưỡng giới hạn. Nó không còn to thêm nữa, cũng không quấn lấy cái gì thêm.
Khi nhìn từ trên cao xuống, một vùng trung tâm thành phố S đã biến thành bãi đất chết hình tròn.
Trên mặt đất là những khô cằn sỏi đá còn sót lại, là những vết nứt dẫn lối đến địa ngục sâu thăm thẳm, là những bãi dòng khí kì lạ đang quấn lấy nhau để tập trung lại tạo thành một cái quả cầu màu đỏ tía to khủng bố.
Dần dần, quả cầu này thoát ly khỏi mặt đất, nó bay lên cao, càng lên cao thì dừng như nó càng cô đặc hơn, nhưng cũng tựa như là nó biến lớn hơn.
Nó ở thể lỏng nhưng lại bay lơ lửng, nó ở thể rắn nhưng lại có hình thể như đám mây, nó ở thể khí nhưng lại dày đặc vật chất hơn bất kì thứ gì.
Nó là cái gì? Tại sao lại từ mặt đất chui ra?
Không một ai biết, kể từ hôm nay nhân loại chỉ biết gọi nó là Xích Quả.
Lý Khang chứng kiến hết cả thảy, mém tí thì hắn đã trở thành một phần của nó.
Nhưng cũng nhờ cái này mà hắn có thời gian chạy trốn khỏi đám người kia.
Lý Khang không dám nghỉ ngơi lâu.
Bằng cách chôm chiếc xe đạp để chạy, Lý Khang chỉ mới chạy đến rìa thành phố S.
Bằng tốc độ hiện tại, hắn cũng không chắc rằng bản thân an toàn. Thậm chí còn bất an hơn lúc trước.
Cái quả cầu kia lơ lửng mãi trên trời, hắn lo là một khi nó vỡ ra thì mọi thứ còn tội tệ hơn cả.
Hắn không phải Thánh Mẫu, không phải là đang lo cho thường dân kia mà hắn chỉ sợ rằng trước đó là may mắn chạy được nhưng sau đó thì chắc gì đã may mắn được nữa.
Đúng như hắn nghĩ, khi Xích Quả đạt đến trạng thái lý tưởng, nó bắt đầu liên tục bắn ra những hạt vật chất kì lạ.
Những hạt này, to nhỏ không đồng đều, hình dạng cũng kì kì quái quái, duy chỉ có điểm chung là có màu đỏ tía.
Khi chúng chạm vào mặt đất, chúng liền biến đổi hình dáng, có hạt trở nên to hơn biến đổi hình thù thành những loại sinh vật ghê tởm. Còn có loại thì kéo dãn bản thân thành hình dáng tựa như sợi dây, chúng nối đuôi nhau dài hàng trăm mét, rồi tới hàng kilomet, phủ khắp thành phố.
Sau khi Xích Quả giải phóng các loại sinh vật kia thì kích thước của nó ngày càng nhỏ đi, nhưng cũng không lâu lắm thì có con mồi bị Xích Quả bắt được, nó hấp thụ dinh dưỡng từ chúng rồi dần to trở lại.
Thậm chí còn to hơn lúc trước.
Các vết nứt nối với địa ngục kia càng ngày càng kéo dài ra theo sự phát triển của Xích Quả, hiện tượng đồng hóa cũng theo đó mà hóa kiếp một nửa thành phố S.
Chỉ trong một buổi sáng mà toàn bộ thành phố S đều biến mất.
Chính phủ khi nhận được tình báo đã ngay lập tức cử đội ASII đến thành phố S nhằm vô hiệu hóa tình trạng dị thường này. Nhưng khi ASII đến nơi thì thành phố S đã không còn nữa.
Kế hoạch B lập tức triển khai, ASII sẽ tiêu diệt Xích Quả bằng cách sử dụng vũ khí áp dụng công nghệ tiên tiến, còn Binh Chủng Đặc Công sẽ phụ trách tiêu diệt sinh vật lạ đồng thời Lực Lượng Phản Ứng Nhanh sẽ lo việc bảo đảm an toàn cho người dân cũng như đặt lên phong tỏa giới nghiêm cho các thành phố lân cận.
200 xe chở hỏa tiễn 12 nòng nhanh chóng vào thẳng hàng thẳng lối.
Chỉ nghe thấy một tiếng huýt còi cao vút thì hàng ngàn cái hỏa tiễn lao thẳng vào Xích Quả. Người dân từ các thành phố lân cận không khỏi hoang mang, khiếp đảm bởi sự phát huy uy lực với tiếng gió rít ầm ầm cùng những loạt đạn bắn dồn dập, liên tục, không dứt vào Xích Quả.
Nhưng vẫn như cũ, Xích Quả vẫn như không có chuyện gì bởi vì nó là một dạng hình thái đặc biệt, nó không thể bị tác động vật lý vào.
Điều này nằm ngoài dự tính của ASII, khiến cho thành phố F nằm sau lưng thành phố S phải chịu những tổn thất nặng nề.
Không dừng lại ở đó, Xích Quả dường như nổi giận, các loại sinh vật kì dị kia không ngừng biến lớn thêm, liên tục đồng hóa bất cứ thứ gì mà nó nhìn thấy.
Điều này lại càng làm cho Binh Chủng Đặc Công vốn không mấy thuận lợi giờ càng thêm khó khăn.
ASII nhận thấy biện pháp tấn công vô hiệu, bèn nghĩ cách cụ thể hóa hình thái của Xích Quả. Hàng trăm cách được triển khai, xạ kích liên tục vào Xích Quả nhưng vẫn như cũ không hề chạm vào được người nó.
Tổng chỉ huy quân đội vừa nhận được mật lệnh từ Đội Đặc Nhiệm liền lập tức cho dừng tấn công.
Theo đó, Tổng chỉ huy cho đội quân của mình truy quét 5 người đang lẩn trốn trong số những kẻ mà Đội Đặc Nhiệm để sót lại.
5 kẻ đó, không ai khác chính là đám học sinh Lý Khang.
Vì chiếc xe hộp kia trơ trội giữa bãi đất trống của thành phố S nên bọn họ không thể chạy thoát lần vây bắt này.
Và cũng vì trên xe còn đúng 5 người nên bọn hắn không nghi ngờ việc bỏ sót một học sinh khác là Lý Khang.
Cũng chính là nhờ có con dê thế mạng Nguyễn Thành Tùng mà Lý Khang mới có thể sống sót, để hắn không ngừng cảm tạ trời đất.
Bọn người của quân đội kia không có nghĩ nhiều như vậy, miễn là số người tìm thấy vừa khớp, miễn là những kẻ bị bắt này có hữu ích trong việc đối phó với Xích Quả.
Hay nói cách khác là đống vũ khí hình người này có tác dụng.