Thẩm Ngôn khẽ vuốt ve đôi má ướt át trơn mềm của nàng, thật sự là thích đến không nỡ buông tay.
- Nhưng anh cũng phải biết rõ khả năng của em tới đâu thì mới viết ra một ca khúc thích hợp với em được. Tình huống của mỗi người mỗi khác mà, âm thanh của em hay Mật Mật, Nhiệt Ba cũng hoàn toàn khác biệt. Nếu âm vực của em rộng và có hơi dài, vậy thì anh sẽ viết ca khúc có cao độ khó một chút để em khoe quãng giọng; hoặc nếu tiếng hát của em êm ái, luyến láy nhiều thì một ca khúc trữ tình uyển chuyển hàm súc sẽ hợp với em hơn.
Đông Lỵ Á nghiêng cái đầu nhỏ nhắn suy tư một phen, sở trường của mình ư? Hừm, hình như mình chẳng có sở trường gì trong việc ca hát cả, thôi kệ, cứ tùy tiện hát một bài đi rồi tính.
Hai phút sau. . .
- Chồng à, anh thấy em hát thế nào?
Đông Lỵ Á có chút khẩn trương, có chút chờ mong.
Thẩm Ngôn đưa tay ra sau xoa bóp cái gáy, cảm giác não mình có hơi âm ỉ rồi. Mẹ nó, chính mình có đến mấy cô vợ là minh tinh nổi tiếng, vậy mà sao không một người nào có thiên phú ca hát hết vậy?
Vấn đề ư? Âm sắc kém, khả năng cảm nhạc kém, hơi thở ngắn, âm điệu bị chênh phô, kỹ xảo thì. . . tuyệt đối không có!
- Vẫn còn. . . Chịu đựng được!
- Cái gì? Chịu đựng được ấy hả?
Thẩm Ngôn thực sự cố kiềm lời chửi bậy đã dâng lên tới tận miệng, bất đắc dĩ hỏi:
- Em hát như thế nào, trong lòng mình không có điểm số sao?
Đông Lỵ Á nghe thế liền xụ mặt xuống, giận dỗi xoay lưng vào mặt Thẩm Ngôn.
- Anh đang mất đi một người vợ đặc biệt yêu anh, đặc biệt ưu tú, đặc biệt ôn nhu, đặc biệt cao quý.
- Ha ha ha ha, thôi thôi, quay lại đây đi mà!
Thẩm Ngôn bị chọc cười, nhịn không được đưa tay lên vò đầu cô vợ ngốc nhà mình, đoạn trấn an:
- Yên tâm đi, dù em có là đầu heo thì anh cũng có thể giúp em trở thành Thiên Hậu được.
Đông Lỵ Á cảm giác mình sắp tức phát điên rồi.
- Thẩm Ngôn chết tiệt, anh đang mượn cớ mắng em đúng không?
Thẩm Ngôn lắc đầu, cười cười dỗ dành:
- Nào có, em nghĩ nhiều rồi, mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là em có lòng tin với anh hay không kia kìa. Em nhìn Mật Mật với Nhiệt Ba xem, củi mục như hai cô ấy mà anh còn có thể giúp hai tiểu cô nương này lên đứng đầu top Kim Khúc Bảng, đương nhiên em cũng không thành vấn đề.
- Ha ha ha!
Đông Lỵ Á nghe Thẩm Ngôn bảo hai người kia là củi mục liền sung sướng cười lớn, bất quá rất nhanh nàng liền khựng lại, má nó, hình như tên họ Thẩm này lại đang chỉ dâu mắng hòe rồi.
Thời gian hạnh phúc thường qua rất nhanh, lúc này màn đêm đã buông xuống, hôm nay Thẩm Ngôn cùng Đông Lỵ Á ngủ đặc biệt sớm, một phần vì vừa mới từ Mãn Châu về, cơ thể vẫn còn chút khó chịu, mặt khắc là buổi trưa hai người họ chơi quá điên, nên hiện tại cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
...
..
.
Tử Giới Vực.
Một đạo quang trụ từ trên trời đánh xuống Tế Đàn.
Thẩm Ngôn từ trong luồng sáng bước ra, chưa kịp định thần thì đã có một cổ thân thể mềm mại nhào vào lòng hắn.
Không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.
Đét!!!
- Hoàng Nhi, đừng làm rộn!
Thẩm Ngôn vỗ vào mông nàng một cái, cười nói.
Nằm trong ngực, Kiều Hoàng Nhi ngước mắt nhìn hắn cười hì hì.
- Tại em nhớ anh chớ bộ!
- Anh biết rồi! Chị em đang nhìn kìa…
- Mặc kệ tỷ ấy ~ ~
Giữa ba người, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Hắn nhanh chóng tiếp nhận nhật ký làm việc ngày hôm nay của hai nàng.
Thế lực mở rộng không sai biệt lắm, chỉ riêng về binh lực chưa có mở rộng tới, bởi vì chỉ có Thẩm Ngôn mới có thể chiêu mộ ra Long Nhân kia.
- Vất vả cho hai em rồi!
Thẩm Ngôn ôn nhu xoa đầu Kiều Phượng Nhi nói.
- Không có gì, nơi đây của anh, cũng là của em mà!
Kiều Phượng Nhi lắc đầu tỏ vẻ không sao, bất quá nàng hỏi trở lại.
- Thẩm Nhị có truyền đạt lại cho em về việc ngày hôm qua, anh có cách ứng đối gì không?
Chuyện nàng nói đương nhiên là chuyện xâm nhập lãnh địa của Patrick.
Thẩm Ngôn khoát tay nói.
- Không có vấn đề gì, anh sẽ xử lý tới đây, bọn chúng phát hiện ra nơi đây, chắc hẳn phụ cận có thiết lập căn cứ gì đó, hôm qua tới hiện tại, qua chưa đầy 24h, Patrick là không thể vào Tử Giới Vực được, nên anh muốn tận dụng thời gian này nhổ tận gốc mọi mối nguy hại của chúng ta!
- Ân!
Hai nữ nghe hắn nói thế, đồng loạt gật đầu.
Sau khi sắp xếp hết thảy, để lại hai nữ ở lại doanh địa tiếp tục khai hoang, Thẩm Ngôn mang theo một cánh quân đội rời đi U Ám Sơn Cốc.
Hắn trước tiên tiến hành không trung trinh sát, hiện tại trong lãnh địa, chỉ có hắn cùng Hoàng Nhi, Phượng Nhi là có thiết bị phi hành.
Lãnh địa bây giờ còn chưa có lính trinh sát đặc chủng, nên nhiệm vụ này đành ném lên đầu Thẩm Ngôn.
« rừng cây thông thường », giá trị thăm dò cực thấp. . .
« ngọn núi thông thường », giá trị thăm dò cực thấp. . .
« thung lũng chết », thông đạo đi vào U Ám Sơn Cốc, đường gồ ghề dốc đứng, có thể thu được: Khoáng thạch, quặng sắt các loại.
Cái thung lũng này chính là cửa vào U Ám Sơn Cốc, nơi mà lúc trước đám người Patrick tiến vào.
Bây giờ chính là nơi Thẩm Ngôn xuất đạo, diệt sát kẻ thù.
Hỗn Độn Sâm Lâm nơi đây là một khối diện tích rộng hơn năm triệu cây số vuông, toàn bộ đều là rừng rậm nguyên thủy, U Ám Sơn Cốc chỗ hắn chỉ là một địa phương bé nhỏ như cái lỗ mũi mà thôi.
Thẩm Ngôn bay dọc theo thung lũng tiếp tục thăm dò, phía dưới là đoàn quân của hắn hối hả chạy theo.
…
Trải qua hai giờ tra xét, rốt cục một cái thôn trang xuất hiện trước mắt hắn.
« Thôn trang của Goblin », khu vực Nhất tinh hậu kỳ, trạng thái: bị chiếm đóng.
Thăm dò giá trị khá cao, có thể được: Hắc Thiết bảo rương, Goblin các loại trang bị.
Tìm được rồi!
Đám người Patrick trách không được tập kích đến U Ám Sơn Cốc. Cái thôn trang Goblin này đúng là gần địa bàn của hắn.
Nơi này hiện tại hoàn toàn do một chi quân Orc của Patrick chiếm đóng, mọi bảo rương, trang bị còn để ở đây chưa có thu về. Có lẽ nghe tin có bí cảnh mà Patrick cùng Travis vội vàng kéo quân đến chỗ của Thẩm Ngôn đánh cướp nên không kịp chuyển dời đi tài nguyên.
Hiện tại đám Orc lưu thủ trong thôn trang này hoàn toàn như rắn mất đầu, Thẩm Ngôn chiếm tiện nghi này quả thực rất dễ.
Thẩm Ngôn không có lập tức tiến hành hành động.
Orc đối với Long Nhân chiến đấu binh thực lực không mạnh, nhưng số lượng hay là rất nhiều, một khi bị kinh sợ chạy trốn tứ phía, chỉ sợ sẽ có cá lọt lưới.
Lại chờ nửa giờ, mười cái Long Nhân, 50 cái Khô Lâu Binh, từ trong thung lũng đi ra vừa tới, cùng lúc mở ra hai cánh bao vây cái thôn nhỏ này, phong tỏa đường chạy của đám Orc.
Thẩm Ngôn tâm niệm vừa động.
Hắn muốn thi triển một kỹ năng mà cho đến giờ chưa có dịp sử dụng.
- [Giáp cốt] !
Kỹ năng thiên phú khi đạt đến Tam tinh, lúc trước còn bó tay bó chân, ẩn tàng các kiểu, hiện tại Thẩm Ngôn có thể chơi thỏa sức mình.
Có huyết mạch sẵn có của Long tộc, bộ giáp trên người Thẩm Ngôn cấp tốc hình thành, thuần một màu đen bóng.
Đôi tay hoàn toàn bao khỏa trong lợi trảo bén nhọn, mũ giáp che kín đầu chỉ chừa ra hai mắt.
Sau lưng của hắn vậy mà mọc ra một đôi cánh, thập phần cứng cáp.
Khí thế trên Thẩm Ngôn thoáng chốc phóng ra ngoài như tiếng Long ngân. Từng đầu Hắc Long vờn quanh người Thẩm Ngôn, rốt cục hội tụ tại vị trí đan điền.
- Giáp cốt của chủ nhân hiện tại đang có Long Lực quán chú, tựa như lúc sử dụng Song Long Kiếm vậy, giúp cho kỹ năng này ngày càng bá đạo, sức chống chịu tăng lên đáng kể!
Iris xuất hiện ở một bên Thẩm Ngôn chậm rãi nói.
- Ồ vậy chẳng phải rất bá đạo sao?
Thẩm Ngôn xoay một vòng, vẻ mặt mừng rỡ.
- Chủ nhân mơ tưởng! Đây dù gì cũng chỉ là cái kỹ năng thôi, mà càng cường đại, hệ thống quá tải sẽ càng nhanh, chủ nhân nên cẩn thận mà dùng!
.............................