Lúc này, trong khách sạn chỗ ở của Thẩm Ngôn.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba chào tạm biệt Hoàng ảnh đế xong vẫn chưa định đi, hai nàng chiếm cứ một góc giường của Thẩm Ngôn ngồi ngẩn người.
Thẩm Ngôn nhướng mày. “Hai cô về đi chứ? Ngồi ngốc trên giường tôi làm cái gì?”
“Ai da, chúng ta là vợ chồng mà, tôi ngồi giường anh chút có rớt miếng thịt nào của anh đâu.”
Địch Lệ Nhiệt Ba núp mình trong chăn, đưa đầu ra phản bác, bên cạnh thì Dương Mật đang vuốt điện thoại, không quan tâm đến hắn.
Thẩm Ngôn nghe thế nghiến răng. “Tốt! Tốt! Là các cô muốn thế, tôi cũng không ép, bây giờ tôi đi ngủ!”
Nói rồi hắn cũng leo lên giường, nằm xuống bên phía Địch Lệ Nhiệt Ba. Nàng xấu hổ đỏ mặt đến mang tai, cuộc đời này chưa từng nằm gần một người đàn ông như thế, nhưng những cảm xúc yêu, thích không rõ ràng của nàng dành cho Thẩm Ngôn khiến Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không bài xích hắn.
Nằm gần Thẩm Ngôn, hưởng thụ lấy khí tức nam nhân trên người hắn, lòng nàng như con hưu chạy loạn, giả chết xoay qua một bên không để ý đến hắn.
Về phần Thẩm Ngôn khi lên giường ngủ, ngửi được khí tức thanh xuân trên người hai thiếu nữ làm hắn thập phần dễ chịu. Vì nguyên nhân chơi xấu cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Ngôn đưa tay vào trong chăn sờ nhẹ lên đồn bộ vểnh lên của Địch Lệ Nhiệt Ba. Hai người thoáng sững người, Địch Lệ Nhiệt Ba thì thoáng giật mình, anh ấy đang sờ nơi đó của mình..mình có nên ngăn cản anh ấy không? còn về Thẩm Ngôn thật không ngờ có thể sờ được mông nàng, nàng lại không có phản kháng nữa nha.
“Đây có phải là tín hiệu “Tới đi” trong truyền thuyết? Thử chút nữa xem, hàng tới mõm không ăn không phải là trang tuấn kiệt!” Thẩm Ngôn thầm nhủ.
Tay hắn dần dần dụng lực nhiều hơn, vuốt ve hai mảnh mông thịt non mềm của người thiếu nữ, cách 2 tầng vải vẫn có thể cảm thụ được độ co giãn kinh người. Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy vô cùng xấu hổ, đặc biệt là khi trước mặt bạn thân được người mình thương sờ vào mông, thật có chút ….kích thích, nàng cơ thể vốn mẫn cảm, được người mình thích vuốt ve, phía dưới cô bé đã sớm ướt đẫm.
Được nước làm tới, từ trong chăn, tay Thẩm Ngôn trượt dần xuống chỗ cô bé của Địch Lệ Nhiệt Ba, từ phía ngoài bắt đầu day day, hắn vận dụng kỹ thuật hai đời xem phim xxx để kích thích nàng. Ngón tay di động điêu luyện trượt lên xuống bên trên gò mu của Địch Lệ Nhiệt Ba, nàng nhắm mắt, kẹp chặt hai chân cắn răng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, quá xấu hổ a. “Sao anh ấy gấp gáp thế…Dương Mật bắt được thì làm sao bây giờ…” Địch Lệ Nhiệt Ba giờ phút này tâm loạn như ma.
Hắn đánh bạo, nhịp tim gia tốc, từng ngón tay linh hoạt như xà luồn vào trong quần Địch Lệ Nhiệt Ba, ôm ấp vuốt ve, mơn trớn hai mép cô bé của nàng. Khoảnh khắc hắn chạm đến nhụy hoa của cô bé rồi day nhẹ, từng luồn điện chạy dọc khắp cơ thể Địch Lệ Nhiệt Ba, phá tan sự kiềm chế của nàng, dâm thủy từ trong huyệt động tràn ra thấm ướt cả bàn tay Thẩm Ngôn.
“Ta dựa vào! Em ấy thật là mẫn cãm quá!” Thẩm Ngôn thầm cảm thán.
“Ưm…” Địch Lệ Nhiệt Ba không kiềm chế được phát ra một tiếng hừ nhẹ, cơ thể run rẩy, luồn tay ra sau nắm vào tay Thẩm Ngôn, nàng ngoáy đầu lại, cầu khẩn nhìn hắn, bộ dạng “Em sắp không chịu nỗi nữa!”
Thẩm Ngôn nhìn thấy bộ dáng dễ thương của nàng rất thú vị, cũng biết không thể làm quá sẽ đem nàng dọa sợ, lặng lẽ tiếc nuối rút tay ra. Thẩm Ngôn bí mật đưa bàn tay thấm đẫm dâm thủy lên trước mặt nàng cười cười, Địch Lệ Nhiệt Ba xấu hổ hận không có một cái lỗ để chui xuống, thật mất mặt a, nhân gia chỉ mới vuốt ve thôi mà mình đã lên đỉnh rồi, nàng đỏ mặt lấy tay véo vào tay hắn bộ dạng “Anh còn chọc em chết cho anh xem!”
Thái độ giữa hai người lẫn nhau yêu thích, nếu đối phương không biết thì có thể đâm đầu vào khối đậu phụ chết được rồi. Hiểu được điều đó, tâm tình giữa hai người bỗng chốc thay đổi, vu vẻ chấp nhận, cảm thấy ngòn ngọt còn có chút hạnh phúc, hai người nhìn thâm tình nhìn nhau, đỏ mặt rồi cùng cuối đầu xuống xấu hổ mỉm cười.
“Hai người các ngươi đang làm cái gì thế?” Bất giác giọng nói của một con “kỳ đà” vang lên, đánh rụng hai trái tim đang tràn ngập trong màu hồng phấn của tình yêu.
Dương Mật nãy giờ đang nằm bên cạnh vuốt điện thoại, bỗng thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên run lên rồi thở dốc nhìn về phía Thẩm Ngôn. Nhìn thấy hai con hàng không để ý gì đến nàng bộ dáng liếc mắt đưa tình, xuân ý tràn lan, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, bất giác nói lên phá vỡ sự trầm mặc.
Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình xoay người lại, tình yêu đến quá bất ngờ làm nàng quên luôn Dương Mật đang nằm bên cạnh, nàng gấp gáp xua xua tay: “Tớ với Thẩm Ngôn không có nắm tay gì cả, là anh ấy chọc tớ nên…tớ nhéo anh ấy thôi…”
Thẩm Ngôn lắc đầu cảm thán “Nha đầu ngốc không đánh đã khai a…”
“Hai người các cô về phòng đi, đã trễ rồi, sáng mai còn đóng phim nữa!!” Thẩm Ngôn giải vây cho Địch Lệ Nhiệt Ba.
Nam, nữ ở chung phòng lâu cũng không tiện, nghe Thẩm Ngôn ra lệnh trục khách cũng lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba về phòng. Trước khi đi Thẩm Ngôn lén ngắt lên mông Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, làm nàng xấu hổ chạy trối chết. Cuối xuống nhìn thấy tiểu đệ đang ngẩng đầu u oán, Thẩm Ngôn thầm than ngươi chưa được hưởng phước a, giờ hai người tình trạng vẫn còn mập mờ chưa có chân chính thổ lộ, đợi sao khi thổ lộ đến điểm chín muồi sẽ cho ngươi công thành phạt trại a. Còn về bộ dáng “dựng cờ khởi nghĩa” hiện tại chỉ có thể tiếp tục chơi với ngũ long công chúa*.
*Bàn tay năm ngón ta vẫn kiêu sa. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Ngày thứ hai lại là một ngày nắng đẹp.
Thẩm Ngôn năm giờ đã rời giường, đoàn làm phim của Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba chính thức khởi công, cả hai người bọn họ hôm nay đều có cảnh quay, vì vậy hắn muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai cô nương này.
Hắn lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, trong lúc bắc nồi nấu cháo thì nhanh chóng chưng hai phần sủi cảo nhỏ, làm thêm ba quả trứng luộc nước trà, sau đó lại trộn thêm một phần rau trộn cỡ vừa.
Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, Thẩm Ngôn mới đi đến căn phòng đối diện gõ cửa, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đã thức dậy từ sớm, lúc Thẩm Ngôn gặp Địch Lệ Nhiệt Ba còn chút xấu hổ chuyện tối đếm qua, nhưng sờ cũng đã sờ, chỉ chờ thời gian thích hợp thì thổ lộ thôi.
Thẩm Ngôn thông báo đã làm xong điểm tâm cho các nàng rồi quay đầu đi ra, định bụng cầm điện thoại lên gọi Hoàng Bác xuống ăn, nào ngờ điện thoại còn chưa kịp mở sáng, hắn đã thấy anh ta lò dò đi tới đầu hành lang từ khi nào.
"Anh không đến muộn chứ?" Hoàng Bác vui vẻ giơ tay chào hỏi Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn gật gật đầu, mỉm cười đáp: "Vừa vặn!"
Hai cô gái và Hoàng Bác cùng đi vào trong phòng Thẩm Ngôn ăn sáng, hiển nhiên lại có một màn cảm thán đầy thỏa mãn.
Cháo trắng đơn giản thế kia vậy mà nấu ra được mùi thơm quyện lòng người; mấy miếng sủi cảo nho nhỏ vàng óng, càng ăn lại càng thấy ngon khó cưỡng; rau trộn cũng được nêm nếm rất vừa… ba người ăn sạch sẽ đồ có trên bàn, một miếng cũng không để thừa.
Trong lúc ăn, Địch Lệ Nhiệt Ba thường xuyên liếc nhìn Thẩm Ngôn, thầm nghĩ: “Thật tốt cao lạnh a, hắn ta bình thường đối nhân xử thế rất chín chắn, quyết đoán đầy nam tính, nhưng với mình thì thật thoải mái, ấm áp, còn…còn…đối với mình, đúng là vô sỉ a.” Nàng khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc, đúng là:
Người tinh trong mắt hóa Tây thi.
Cơm nước xong xuôi, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba lại ngoan ngoãn tự giác đi thu dọn bát đũa, lần này Hoàng Bác cũng không ngồi chơi, anh ta đứng lên phụ Thẩm Ngôn dọn dẹp lại gọn gàng khu vực bếp nấu, đồng thời chuẩn bị một ít đồ dùng cơ bản để lát nữa hắn mang tới studio.
Studio cách khách sạn không gần, mà tiến độ quay phim thì vẫn đang gấp rút, phải biết cứ mỗi ngày trôi qua là tiền thuê phim trường Hoành Điếm lại nhảy lên một con số dữ dội, vì thế đạo diễn cơ hồ chỉ muốn nhốt luôn các diễn viên ở đây quay ngày quay đêm, vậy nên bọn họ khó mà trở lại khách sạn ăn cơm được. Thẩm Ngôn biết vậy liền dứt khoát ôm đồ đi tới studio để nấu cơm trưa cho hai “tiểu công chúa” của mình.
Buổi sáng bảy giờ rưỡi, Thẩm Ngôn, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba cùng nhau đi xuống lầu.
Xe và trợ lý của hai người đã đợi sẵn ở ngoài sảnh, Thẩm Ngôn đem đồ làm bếp cất lên cốp xe của Dương Mật, xong xuôi lại đứng dưới vẫy vẫy tay, không có ý định lên xe.
Dương Mật thấy vậy, không hiểu sao trong lòng đột nhiên lại nổi lên một cỗ bực bội khó mà kiềm chế: "Ngồi xe của tôi không phải cũng thế à, sao anh cứ nhất định phải ngồi xe của Nhiệt Ba mới chịu vậy?"
Thẩm Ngôn nghe nàng gắt liền sững sờ, lắc đầu nói: "Các cô đi trước đi, tôi còn có chút việc, lát nữa sẽ tới sau."
Phiền não trong lòng Dương Mật lập tức tản đi, khiến cho chính nàng còn cảm thấy không hiểu nỗi bản thân mình, nàng buột miệng hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Đi mua một ít đồ vật thôi."
Dương Mật nói: "Vậy anh ngồi xe của tôi đi đi, anh muốn đi nơi nào thì cứ nói với tài xế, anh ấy rất quen đường ở Hoành Điếm, tôi đi cùng Nhiệt Ba tới studio trước là được."
Thẩm Ngôn từ chối: "Không cần đâu, từ đây tới đó cũng không bao xa, tôi đi bộ mấy bước là đến rồi. Coi chừng trễ giờ bây giờ, cô mau đi đi."
Dương Mật khẽ chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Vậy được rồi, có chuyện gì thì anh nhớ gọi điện thoại đấy."
Tài xế bên Dương Mật vừa lái đi, xe bảo mẫu của Địch Lệ Nhiệt Ba từ phía sau liền trờ tới, dừng ngay bên người Thẩm Ngôn.
Cánh cửa từ từ mở ra, Địch Lệ Nhiệt Ba môi hồng phơn phớt nũng nịu nói: "Đi lên nào!"
Nhìn bộ dáng dễ thương của nàng, Thẩm Ngôn cười, vuốt vuốt má nàng rồi lại đem lí do thoái thác vừa nói với Dương Mật ra lặp lại một lần, không ngờ Địch Lệ Nhiệt Ba phản ứng y hệt cô bạn thân của nàng, trước nói nhường Thẩm Ngôn ngồi xe của nàng ra ngoài, nghe Thẩm Ngôn từ chối xong liền dặn dò có chuyện gì thì nhớ gọi điện báo nàng biết.
Nhìn hai chiếc xe rời xa, Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra quyết tâm, hắn nắm nắm tay, đến lúc mình tăng sức mạnh rồi
………..