Chương 2: Ame & Yuki Những Đứa Con Của Sói

Hana là sinh viên năm thứ hai của một trường đại học quốc lập ở ngoại ô Tokyo.

Ra khỏi nhà ga cũ với mái tóc ngói đỏ hình tam giác như trong truyện cổ tích là tới một đại lộ với hàng trăm cây anh đào và ngân hạnh nối tiếp nhau bên đường. Đi bộ khoảng năm phút trên con đường bọc giữa hai hàng cây ấy sẽ tới khuôn viên trường. Đó là một trường đại học cổ kính, ở vị trí trung tâm là toà nhà thư viện gắn tháp đồng hồ, còn khu giảng đường và các phòng học nhỏ thì im lìm thu mình dưới những tán cây san sát.

Vào một ngày đầu hạ, tiếng giảng viên môn lịch sử tư tưởng cổ đại vang lên đều đều trong phòng học lớn. Hana vừa lắng nghe giảng viên dặn dò chi tiết về phần đọc thêm trong sách giáo khoa, vừa nắn nót chép bài vào kín đặc cả mấy trang giấy.

Để được nhập học, sinh viên trường này đều phải trải qua kì thi tuyển hết sức gian nan. Tác phong nói chung là nghiêm túc và chăm chỉ, ngoại hình cũng ưa nhìn. Họ lớn lên trong những gia đình khá giả, được giáo dục đến nơi đến chốn, tốt nghiệp ra trường sẽ được cơ cấu thành công chức nhà nước hoặc gia nhập giới luật gia, bằng không thì cũng làm cho công ty thương mại, dù theo con đường nào thì tương lai của những người trẻ tuổi này đều đã có phương hướng rõ ràng. Cũng có người vào học chỉ để đủ tư cách tham dự các kì thi tư pháp.

Ở một điểm nào đó, Hana cũng giống họ. Nhưng tương lai của cô thì vẫn còn mờ mịt. Dù muốn trở thành người có ích, nhưng sẽ thật chủ quan nếu tưởng rằng chỉ cần học tốt là đủ để làm được điều gì đó cho xã hội. Chính bản thân cô cũng không đoán biết được mình sẽ là ai và từ bây giờ nên sống cuộc sống như thế nào.

Nắng chiều lọt vào qua cửa sổ, lung lingh rọi trên mặt bàn dài. Hana dừng tay viết, bất chợt ngẩng mặt nhìn về phía cửa sổ và chạm mắt phải bóng lưng của một người.

Người đó không có vẻ gì giống với những sinh viên giàu có theo học trường này. Mái tóc rối bù, làn da rám nắng. Áo phông rộng cổ, lấm tấm những lỗ thủng. Cánh tay săn chắc cầm chặt chiếc bút bi, chăm chú chép không sót lời giảng nào của giáo viên. Hình như người đó không có giáo trình theo quy định.

Hana dán mắt vào lưng người ta. Nắng từ cửa sổ chiếu vào, lấp lánh sáng trên làn da người ấy. Một thứ ánh sáng rất dễ chịu. Và bất chợt cô ngờ ngợ rằng mình đã từng trông thấy ánh sáng đó rồi.

Bài giảng kết thúc, sinh viên nộp phiếu điểm danh và lần lượt ra khỏi phòng học.